Ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng càng cháy càng lớn, thật sự hắn nghĩ nàng là quả hồng mềm, có thể tùy tiện chơi đùa à.
Nhìn bộ dáng tức giận của nàng, Tần Vị Trạch lại bị chọc cười. Rõ ràng khẩn trương như vậy, hai tay vẫn đang nắm chặt, lại dám đi chất vấn hắn.
Xòe cây quạt xếp trong tay ra, hắn nói: "Bổn vương nói không được chính là không được, ngươi cũng có thể thử xem, nhìn xem rốt cuộc là pháp lệnh Đại Tần có thể trị được bổn vương trước, hay là bổn vương thu thập ngươi trước đây."
"Vương gia, ngài phải biết rằng thiên tử phạm pháp xử như thứ dân!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu bổn vương vi phạm pháp lệnh, tất nhiên sẽ cam tâm chịu phạt. Nhưng nếu căn bản bổn vương không có thì sao? Điều 17 chương 2 cuốn thứ bảy trong bộ luật của Đại Tần có quy định, phàm là gia nô khi chưa được sự cho phép của chủ nhân mà tự mình rời đi, nhẹ thì để tự chủ nhân xử lý, còn nặng, trục xuất sung quân!" Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn cười rất đắc ý: "Lần sau nếu muốn tố cáo bổn vương thì nhớ phải chuẩn bị trước."
Hắn lại có thể nói ở chương nào quyển nào rõ ràng như vậy. Một vị Vương gia, vô duyên vô cớ lại đi học thuộc luật pháp Đại Tần làm gì.
"Ầm ĩ" một trận, ngọn lửa trong lòng nàng đã giảm hơn một nửa. Nhìn vẻ tươi cười đắc ý của hắn, thật sự làm Thập Hoan hận đến ngứa răng. Nhưng sự thật chứng minh, nàng cũng không phải là đối thủ của tên lão hồ ly này.
Mà nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy.
"Vương gia, chúng ta thỏa thuận một chút đi?"
Biết ngay tiểu nha đầu lanh lợi này tuyệt đối sẽ không chịu thua như vậy, Tần Vị Trạch lại cảm thấy hứng thú với đề nghị của nàng: "Nói ra nghe thử xem."
"Ta giúp Vương gia phá vụ án hái hoa tặc này, sau khi phá được án, Vương gia hứa sẽ cho ta quyền lợi tùy ý ra vào vương phủ."
"Không có ngươi, ngươi cho rằng bổn vương sẽ không thể phá án? Dựa vào cái gì nghĩ rằng bổn vương sẽ đồng ý với ngươi?"
"Dựa vào việc chẳng những ta có thể giúp Vương gia được Hoàng đế khen ngợi, triều thần kính phục, lại có thêm sự ủng hộ của bá tánh dành cho Vương gia!"
Ngữ khí của nàng tự tin như vậy, ánh mắt kiên định, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng khẩn trương vừa rồi. Giống như nàng thay đổi thành một người khác vậy.
Trong lúc nhất thời Tần Vị Trạch bị mê hoặc, rốt cuộc cái nào mới thật sự là nàng?
Mặc kệ cái nào, hắn đều sẽ từng chút khám phá, chiếm làm của riêng!
"Nhớ kỹ, nếu ngươi làm không được, bổn vương sẽ nhốt ngươi trong vương phủ suốt - đời - suốt - kiếp!" Ánh mắt hắn đặc biệt nghiêm túc, mỗi một chữ đều nói rất rõ ràng.
Nếu nàng muốn chơi, hắn sẽ phụng bồi.
Ngược lại hắn thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc nàng còn che giấu những gì nữa.
Đây là một cuộc giao dịch không công bằng, nhưng vì quyền tự do ra vào Vương phủ, nàng đành liều mạng. Nàng tin tưởng rằng nhất định mình sẽ làm được.
-----
Sáng sớm ngày thứ hai, Thập Hoan liền thay quần áo, rồi đến cửa hàng làm tiểu nhị.
Trải qua chuyện hôm qua, tên chưởng quầy này lại cúi đầu khom lưng với Thập Hoan, ân cần hỏi han, thiếu điều muốn thỉnh nàng ngồi lên bàn thờ.
Cửa hàng ngọc khí không giống với quán trà tửu lầu, cũng không phải khách đến đầy nhà như những nơi đó. Suốt cả buổi sáng cũng không có một vị khách nào.
Cẩn thận chà lau những món ngọc khí, hiện tại những cái này đều là bảo bối của nàng cả. Mỗi một món đều là bạc bóng loáng a!
"Nếu ngươi có nhìn nữa thì nó cũng không thể biến thành vàng được đâu!" Giản Hàn Chi đứng ở cửa trêu chọc nàng.
"Giản đại nhân tuổi tý sao?" Nàng xoay người cười tủm tỉm hỏi.
"Sao lại hỏi vậy?"
"Nếu không sao lại lén lút, không có chút động tĩnh nào vậy."
Thật đúng là nhanh mồm dẻo miệng! Giản Hàn Chi cười cười, rảo bước đi đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT