Đường Minh Nhật giật mình hoàn hồn lại, nói

"À hả...con nói cái gì cơ?"

"Con nói là chúng ta tới chỗ khác nó chuyện đi, đừng đứng đây nữa ạ! " Hạo Thiên nhắc lại câu nói

"À ừ" 

Đường Minh Nhật trả lời, bước theo sau Hạo Thiên. Ôi cháu mình, ánh mắt lúc nãy là sao, cháu mình sao lại thành ra thế này? Ánh mắt làm người ta phải sợ hãi đến như vậy, thật không thể tin được, rốt cuộc nó đã trải qua những chuyện gì cơ chứ! 

Mang theo những gút mắc đó, Đường Minh Nhật tiếp tục tiến bước theo sau Hạo Thiên. Hạo Thiên tìm một căn phòng trống, vào trong đóng cửa rồi niệm gì đó, rồi bước lại ghế ngồi xuống. Đường Minh Nhật bế Thiên Tuyết nãy giờ cũng ngồi xuống và để con bé ngồi cạnh mình, bắt đầu hỏi

"Trong thời gian qua con đã làm gì vậy, ba và mẹ con trông con về nhà lắm đấy biết không? "

"Hiện tại con vẫn chưa về nhà được đâu ạ, còn rất nhiều chuyện con cần làm nữa ạ"

"Được, vậy thì, con bé lúc nãy là ai thế? "

"Là Gia Linh, một cô nhóc con nhặt ngoài đường về" Hạo Thiên giấu thân phận thật của Gia Linh, không nói cho ông biết. 

Đường Minh Nhật lại nói

"Ta tạm chấp nhận câu trả lời này, thế, về việc căn cứ mà con xây, tới đâu rồi? "

"Xong cả rồi ạ, chỉ còn phần chiêu mộ thành viên nữa thôi ạ"

"Xong cả rồi, mới chỉ 1 năm thôi mà! Ta có thể đến đó xem không?" 

"Đương nhiên rồi ạ, nhưng không phải bây giờ"

Câu đầu Đường Minh Nhật mừng rỡ, câu sau lmf ông hụt hẫng. 

"Được rồi, vậy khi nào được nhớ báo ta. Bây giờ con tới đây định làm gì nữa? "

"Kiếm tiền ạ, sau khi xây dựng xong thì con không còn 1 xu dính túi luôn đấy ạ" 

Hạo Thiên ngượng ngùng nói, gãi gãi đầu

Nghe vậy, Đường Minh Nhật lập tức lấy ra một chiếc nhẫn để lên bàn rồi nói

"Trong này là 300 vạn linh tệ, ta cho con coi như tiền vé vào cửa của căn cứ"

"Sao có thể thế được ạ, cậu không cần phải như vậy ạ!"

Hạo Thiên đẩy chiếc nhẫn lại cho Minh Nhật, ông nói

"Vậy coi như tiền ta cho Thiên Tuyết mua đồ đi" 

Vừa nói, ông vừa xoa đầu Thiên Tuyết, con bé cũng chớp lấy cơ hội nói

]

"Vậy thì đưa con, sao phải đưa ca ca"

Hạo Thiên mặt lạnh nhìn con bé, cất chiếc nhẫn đi rồi nói

"Con cảm ơn ạ, còn em... Ta cho em 70 vạn thôi, khi nào rãnh thì dắt Băng Liên,Gia Linh, Vũ Ly và Di Di đi mua đồ."

Thiên Tuyết đưa tay nhận lấy cất đi, vui vẻ hài lòng ngồi yên, cả 2 cứ thế trò chuyện cho đến khi Gia Linh trở về. Con bé bước vò phòng, người hơi cúi rồi nói

"Chủ nhân, đã xong rồi ạ. Tất cả 15 viên thuốc là 350 vạn linh tệ ạ" 

"Thuốc gì mà chỉ có 15 viên thôi đã tận 350 vạn linh tệ rồi" Đường Minh Nhật giật mình nói

"Thuốc bổ ạ, còn có cả thuốc tăng lv nữa, tăng được 3 lv, ai may mắn còn có thể lên được tận 5 lv đấy ạ." Hạo Thiên vui vẻ cất tiền đi

"Tuyệt, thế con còn không? "

"Còn khoảng gần 200 viên tăng lv và 100 viên thuốc bổ ạ"

"Vậy mau bán cho ta"

"Hừm.... Thế này đi, bây giờ con đưa cho cậu 10 viên tăng lv, 10 viên thuốc bổ. Cậu về thử thuốc trước, công hiệu đúng như vậy thì đưa ý kiến lên cha con ngỏ lời mua, mua ở Công hội, thuốc tăng lv giá 1 viên con lấy giá gốc cho gia tộc ta là 3 vạn linh tệ 1 viên, thuốc bổ thì 2 vạn linh tệ 1 viên."

"Được" 

Đường Minh Nhật mừng rỡ nhận lấy thuốc, từ biệt cả 3 người rồi rời đi. Hạo Thiên cũng vui mừng cùng 2 cô bé rời khỏi thương hội, lên xe trở lại học viện. 

Bây giờ cũng đã chiều rồi, nên học viện cũng chỉ còn lại le te vài học viên. Hạo Thiên xe chạy tới cổng thì cho ngừng lại, đi bộ vào. Tâm trạng cậu hôm nay cực tốt nên cậu muốn đi bộ thong thả, tận hưởng buổi chiều mát mẻ này. 

Cậu đi trước, hi bên là 2 cô bé. Đi tới đâu, học viên cúi đầu chào tới đó. Ai ai thấy Hạo Thiên cũng kính nể cùng ngưỡng mộ không thôi. Sao lại không ngưỡng mộ được cơ chứ, người ta 10 tuổi đã là đại tư lệnh rồi, thậm chí còn đánh thắng cả hiệu trưởng Doãn, còn gì đáng để ngưỡng mộ hơn nữa cơ chứ. Do đó, mấy học viên này ai nấy cũng đều lấy Hạo Thiên làm mục tiêu phấn đấu hết mình, cố gắng nổ lực để có 1 ngày được như cậu vậy. 

Hạo Thiên thong dong đi khắp nơi, rồi ngồi xuống ở một ghế đá ven đường. Thiên Tuyết với Gia Linh thì quấn quít lấy nhau mà chơi đùa vui vẻ, không biết từ lúc nào, Hạo Thiên ngủ thiếp đi. 

Trong giấc mơ, lại là hình ảnh đó, hình ảnh cả vùng đồng bằng rộng lớn trải dài với những tia nắng ấm và một gốc cây cổ thụ lâu năm, dưới tán cây là một chiếc bàn cùng 2 cái ghế. Một trong 2 cái ghế đó đã có 1 người áo đen ngồi đấy, Hạo Thiên đứng nhìn một hồi, nhấc bước đi lại. Ngồi xuống ghế, tách trà trước mặt cậu đã được gót sẵn và vẫn còn nóng hổi. Người áo đen nói

"Con tới rồi"

"Tôi đến rồi đây" Hạo Thiên cũng giữ lễ nghĩa, cũng đáp lại lời ông ta, cậu tiếp

"Lâu rồi không gặp, dạo này ông làm gì thế, Ma Đế? "

"Dạo này bận nhiều việc, không có thời gian tới thăm con trong năm qua, thật xin lỗi" Ma Đế đáp lại lời cậu

"Không sao không sao. Dẫu sao cũng tới rồi, chúng ta nói chuyện chút đi" Hạo Thiên uống chút trà 

"Được, vậy, dạo này con khỏe không? Con đang dự định làm gì vậy? " Ma Đế ngược nhìn đồng bằng yên tĩnh, cất tiếng nói

"Dạo này tôi rất khỏe, còn dự định làm gì thì.... Tạo một căn cứ và Công hội. Căn cứ ngầm và công hội công khai" 

"Để làm gì? " 

"Vì sở thích chăng.... Có lẽ vậy" Hạo Thiên ánh mắt xa xăm nói

"Ohhh"

"Còn ông, dạo này khỏe không? " Hạo Thiên hỏi ngược lại

"Ừ, dạo này ta rất tốt" 

Cái câu rất tốt này nói ra, Hạo Thiên cảm nhận được chút gì đó mệt mỏi cùng buồn rầu. Bỗng nhiên trong thâm tâm cậu, bỗng nặng trĩu đến khó hiểu. Không biết vì sao, khi thấy ông ta như vậy, Hạo Thiên cũng mang một lòng buồn bã. Hạo Thiên đáp lại

"Ừ, tốt là được rồi." 

Thêa rồi 2 người cũng ngồi im lặng luôn, cùng nhìn ngắm đồng bằng bao la rộng lớn, với một đồng cỏ trải dài xanh mướt, với những con cào cào châu chấu, bươm bướm bay lượn. Khunh cảnh thật yên bình biết bao. 

Không biết qua bao lâu, Hạo Thiên mải lo ngắm nhìn cánh đồng mà quên mất bên cạnh mình vẫn còn một người là Ma Đế, ông ta vẫn luôn ngắm nhìn Hạo Thiên từ lúc nãy đến bây giờ. Nhìn gương mặt từng lúc từng lúc trưởng thành, mà lòng cảm thấy vui vẻ. 

Bất giác, Hạo Thiên đã cảm nhận được có người nhìn mình, nhưng vẫn không quay qua nói, vẫn để ông ta nhìn. Lúc sau, ông ta đứng lên, bỗng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hạo Thiên, khiến cậu trở tay không kịp, bị ông ta vuốt. Cậu thấy được ánh mắt nhẹ nhàng thân thương từ đôi mắt đó, nên cậu không làm gì cả, không phản kháng. Cậu để ông ga vuốt xong rồi, đứng lên. Ma Đế nói

"Được rồi, đến lúc ta về rồi" 

"Được, tạm biệt" 

Ma Đế biến mất, Hạo Thiên cũng từ từ mở mắt. 

Bầu trời đã tối rồi, Hạo Thiên uể oải ngồi dậy, lúc nãy rõ ràng vẫn đang ngồi mà, sao bây giờ lại nằm rồi. Cậu nhìn quanh thấy ghế kế bên Thiên Tuyết và Gia Linh đang nằm dựa vào nhau mà ngủ, còn kế bên cậu là..... Là Phong lão sư, ông ấy cũng ngủ mất rồi. Cho mình gối lên đùi mà ngủ à, sao tốt đột xuất thế. Thiên Vũ Phong ngồi dựa ghế, mắt nhắm lại ngủ. Hạo Thiên đứng dậy vai vươn vươn vài cái. Điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất, tỉnh ngủ hoàn toàn. 

"Em dậy rồi à" 

Thiên Vũ Phong mở mắt, vươn vai. Hạo Thiên quay mặt qua, cười nói

"Cảm ơn lão sư, đùi thầy êm thật đấy. Hì hì"

Thiên Vũ Phong mỉm cười đứng dậy, nói

"Được rồi, nếu em dậy rồi thì thôi. Thầy về phòng đây"

"Vâng" 

Thiên Vũ Phong rời đi, Hạo Thiên ngồi lại ghế. Vừa đặt mông ngồi xuống, Thiên Tuyết và Gia Linh tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn quanh. Hạo Thiên mỉm cười nói

"Dậy rồi à, dậy rồi thì chúng ta về phòng thôi" 

"Vâng" Gia Linh và Thiên Tuyết đồng loạt hô, tí ta tí tửng chạy theo sau Hạo Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play