" Sao các người còn ở đây? Phàm ca đâu? Huynh ấy đâu rồi, các người làm gì huynh ấy rồi? "

Băng Liên nhìn quanh, có phần hoảng sợ nhìn bọn Hạo Thiên.

Hạo Thiên khẽ cười nói

" chúng ta không có làm gì hắn hết, muội xem. Hắn đâu có bị gì đâu đúng không? "

Đồng thời đẩy Mạnh Phi Phàm lên phía trước cho Băng Liên nhìn một cái, bỗng chốc tiếng khóc vang lên

" Hu hu hu hu... Phàm ca, họ bắt nạt ta... Hu hu hu hu... "

Cả bọn Hạo Thiên thoáng cái đơ người, không ai lên tiếng nói thêm gì nữa.

Mạnh Phi Phàm thì ôm lấy Băng Liên vỗ về an ủi, thủ thỉ bảo

" Tiểu Liên ngoan, họ không phải người xấu đâu. Họ là huynh đệ tỷ muội với muội đấy, họ là người thân thuộc với muội đấy. Họ không có ý xấu đâu, tiểu Liên ngoan đừng khóc nữa nhé "

Băng Liên vẫn ôm chầm lấy Mạnh Phi Phàm, giọng điệu vẫn nức nở oan uổng, nói

" Họ làm ta đau đầu, họ bắt nạt ta. Ta không quen bọn họ, Phàm ca đánh họ đi đánh họ cho ta đi. Ta không muốn thấy họ ở đây đâu "

Mạnh Phi Phàm lại bảo

" Không sao không sao cả, họ là người thân của muội đấy, họ đến đón muội về nhưng nếu muội không muốn thì cũng không sao cả. Muội cứ ở đây với ta, ta sẽ bảo vệ muội mà "

Băng Liên khẽ gật gật đầu, còn đám nhóc nghe Mạnh Phi Phàm bảo như thế thì có phần tức giận, muốn tiến lên đập cho vài cái nhưng Hạo Thiên nhăn mày, lắc đầu nhìn chúng. Lại nghe Mạnh Phi Phàm nói

" Nhưng muội là muội muội của họ, muội bị lạc khỏi họ vào 2 tháng trước và bị mất trí nhớ do chấn thương. Hiện tại họ đến nơi này không đưa muội đi nhưng sẽ ở lại nơi này, giúp muội phục hồi trí nhớ. Muội không muốn nhớ lại mình là ai sao? "

Băng Liên nín khóc dần, khẽ gật đầu nhè nhẹ. Mạnh Phi Phàm xoa đầu cô, nói

" Được rồi, muội nằm xuống ngủ ngoan nhé. Ngủ một giấc rồi dậy ta sẽ nấu cho muội vài món ngon. Được chứ? "

Băng Liên lại gật đầu, Mạnh Phi Phàm đỡ cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cô rồi khẽ mỉm cười. Lúc này, tất thảy dần dần lui trở ra. Mạnh Phi Phàm ngay lập tức bị vây quanh bởi nhóm Hạo Thiên.

Thống Trung liền bảo

" xem như ngươi biết điều đó, không thì hiện tại ngươi không còn đứng ở đây đâu "

Mạnh Phi Phàm không nói gì, nhưng dường như đang suy nghĩ gì đó, liền nói

" Hiện tại tôi liền đi sắp xếp nơi ở cho mọi người "

Hạo Thiên không đáp, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh. Cũng có một vài gò đồi nhô ra như ở nơi này, nhưng nó không được xanh tươi như ở đây. Cũng tạm được xem là dùng được nhỉ.

Hạo Thiên bảo

" Không cần, tự chúng ta sẽ làm. Ngươi ra mở cửa hang ra đi, chúng ta cần ra ngoài lấy gỗ "

Mạnh Phi Phàm nhăn mày, nói

" Sao cậu biết tôi là người tạo ta lối đi đó? "

Hạo Thiên hơi nhướn mày, nói

" Ta có bảo ngươi là người làm ra à? "

Mạnh Phi Phàm giật mình một cái, hơi lắp bắp nói

" tôi.. Tôi.... "

Thống Trung liền nói

" mặc kệ ai làm, đi mở cửa đi. Hay là để chúng ta mở cũng được, nhưng ngay sau đó phiền ngươi đi làm lại mật đạo khác nhá. Vì chúng ta sẽ đập vỡ nó đấy "

Mạnh Phi Phàm lập tức nói

" Ta lập tức đi mở "

Nói rồi liền chạy đi trước, Minh Kỳ quay sang hỏi

" Chúng ta cần gỗ để làm gì vậy Thiên ca? "

Tiểu Siêu liền đáp

Đương nhiên là để xây nhà rồi, nói thừa "

Cả bọn nhóc khẽ "ồ" một tiếng, nói

" Thiên ca thật tuyệt! "

Hạo Thiên liền bảo

" Trừ nữ ra, tất cả đi lấy gỗ đi. Mỗi người ít nhất phải 10 cây cho ta. Di chuyển đống gỗ lên phần gò đồi cao và rộng bên kia. Đi nhanh! "

Vừa nói, Hạo Thiên vừa chỉ về phía gò đồi bên phía tay phải, gần sát nơi Băng Liên ở.

" Vâng "

Cả đám nhóc nhận lệnh, lập tức di chuyển thực hành nhiệm vụ.

Hiện tại nơi này chỉ còn lại Hạo Thiên cậu, Lăng Giang Tuyết, An Lam Nguyệt, Di Di, Gia Linh và Tử Lam. Còn lại đều đi mất hết rồi.

Lăng Giang Tuyết sà tới bên cạnh Hạo Thiên, nói

" Chúng ta hiện tại làm gì đây? "

Hạo Thiên mỉm cười nói

" Vậy muội muốn làm gì? "

Lăng Giang Tuyết bảo

" Huynh muốn làm gì ta thì liền làm cái đó "

" Khụ khụ... "

An Lam Nguyệt giả vờ ho lên một tiếng, nói

" Chúng ta còn sống a, các người xem ta là không khí sao? Còn có một lũ nhóc con ở nơi này, không biết tém tém lại sao? Hại người quá hại người nha "

Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết khẽ mỉm cười khúc khích, Hạo Thiên nói

" Được được, chúng ta sai rồi "

An Lam Nguyệt " hứ " một tiếng, nói

" Ta đói rồi, kiếm cái gì ăn thôi "

" Vâng vâng, ta lập tức đi chuẩn bị. Chúng ta di chuyển lên phía gò đồi kia nha "

" Ừm "

Di chuyển lên phía gò đồi, Hạo Thiên dọn dẹp qua một chút nơi này, cây cối xung quanh có phần thưa thớt, nhưng lớn và che mát cả vùng. Dưới đất là thảm cỏ lưa thưa, lá rơi lẻ tẻ, Hạo Thiên lấy ra một chiếc bàn với 5 chiếc ghế, sắp sẵn chén dĩa lên đó.

Để cả đám nữ ngồi đó đợi, còn cậu thì loay hoay với đống nguyên liệu chất cao ở trên bàn. Nhưng dù nhiều thế nào thì đôi tay cậu cẫn luyên thuyên lia lịa, không ngơi tay nhịp nào cả. Đồ ăn lần lượt được chế biến một cách sạch sẽ, tươm tất và đường nét cắt gọt một cách gọn gàng, đẹp mắt. Thậm chí đôi lúc còn không thấy tay cậu mà chỉ là những đường hư ảo không rõ ràng. Đôi lúc lại nhẹ nhàng từ tốn đến không tưởng, nhịp tay thoăn thoắt nhìn mà mê.

Sau công đoạn chế biến sơ qua nguyên liệu, Hạo Thiên tiến hành nấu nướng. Lần lượt làm từng món một, mùi hương thơm của đồ ăn bốc lên nghi ngút, ngửi nhẹ một cái liền thèm chảy nước dãi, chưa kể nơi Hạo Thiên đang nấu nướng là gò đồi cao, mùi hương sẽ bay đến khắp mọi nơi trong ngôi làng nhỏ này. Mùi hương thơm lấn át cả mùi lúa trên đồng. Khiến những người dân đang làm việc miệt mài cũng phải nghỉ tay mà đi xung quanh tìm xem thứ đồ ăn thơm ngon đó là bay từ đâu đến.

Đứng từ trên nhìn xuống, bọn Hạo Thiên thấy người dân bu lại rất đông đúc, bàn tán gì đó về mùi hương thơm nức mũi này. Và họ bắt đầu phát giác ra mùi hương ấy bay ra từ đầu, bắt đầu nhìn lên và thấy bọn Hạo Thiên đang ở đó ăn uống ngon lành. Nhìn mà thèm nhỏ dãi

Bọn Hạo Thiên như kiểu không quan tâm, nhìn thì kệ họ. Mình ăn thì vẫn cứ ăn thôi, và thực đơn mỗi ngày không bao giờ thiếu món thịt nướng cả. Mùi hương của thịt nướng càng thơm ngon nức mũi hơn, càng khiến người ta u mê nữa.

Tay Hạo Thiên trở thịt lia lịa, những miếng thịt dày được cắt rất đều đặn. Còn đám An Lam Nguyệt thì ngồi ăn rất ngon lành no nê và thỏa thích. Hạo Thiên cũng không có quên phần của bọn nhóc, làm rất là nhiều và để dành đó, chỉ cần bọn nhóc trở về liền đem ra nấu là xong ngay thôi.

Những miếng thịt bắt đầu chín dần, mùi hương càng ngày càng lan tỏa ra nhiều hơn nữa. Hạo Thiên gắp thịt ra dĩa lớn rồi đem sang cho bọn An Lam Nguyệt dùng, trong lúc Hạo Thiên nướng thịt hay nấu nướng thì Lăng Giang Tuyết vẫn luôn tay đút cho cậu ăn. Chỉ cần cậu vừa hết thì Lăng Giang Tuyết liền đút thêm vào nữa.

Bỗng chốc, giữa tiếng xèo xèo của thịt vang lên tiếng nói

" Ưm... Thơm quá... "

( P/s: tác giả trở lại rồi đây mọi người ơi, mong mọi người vẫn còn nhớ tác. Chứ tác nhớ mọi người nhiều lắm á( ̄3 ̄))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play