Tất cả ngồi chờ, không ai nói gì. Ngồi chờ từ trưa tới chiều, từ chiều tới tối, rồi tới sáng ngày hôm sau.

Sáng sớm ngày thứ 4, tất cả đã bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng vẫn ráng ngồi chờ. Xà Như mất kiên nhẫn đứng dậy quát

"Lâu quá, có thể gặp chuyện gì rồi không? "

"Cô đừng nói mấy cái chuyện xui xẻo đó nữa! " Lăng Triệt đứng dựa cột nói

Bỗng,

"Xoẹt"

Căn phòng lóe sáng lên, rồi

"Aaaaaaaaaa"

Một tiếng la thất thanh vang lên, Minh Kỳ lòng có không yên lòng, hồi hộp. Tiếng la vừa dứt, cũng là lúc ánh sáng tắt phụt đi. Sau 5p phút

"Cạch"

Cánh cửa mở ra, Hạo Thiên bước ta ngoài, quần áo dơ khắp nơi, khuôn mặt có chút lấm lem. Lấy tay chùi chùi khuôn mặt, Minh Kỳ chạy lại khuôn mặt đầy lo lắng nói

"Sao rồi Boss?"

"Xong rồi, mọi chuyện đã xong rồi! " Hạo Thiên nói, giọng có chút lạnh, hiện tại Minh Kỳ đang rất rối nên không thể phân biệt được Hạo Thiên đang nói xong rồi là xong cái gì, em ta xong hay hàn băng đã không còn. Minh Kỳ gấp lên, nói

"Cái gì xong hả Boss? Cậu nói rõ hơn được không? Tớ đang rất rối nên không còn biết phân biệt gì nữa cả! Cậu nói xong là xong gì hả Boss"

"Bốp"

Minh Kỳ bất ngờ, đồng thời cũng choáng váng. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hạo Thiên nói

"Hết rối chưa? Ngươi thức khuya nhiều quá nên bị lú à, ta nói đã chữa xong rồi. Di Di khỏi hẳn rồi"

Minh Kỳ ngơ ngác nhìn, tất cả cũng vậy. Rồi bỗng

"Hức hức"

Tất cả đồng loạt khóc lên, Minh Kỳ khóc, nhưng cười. Hiện tại cậu đang tràn ngập trong hạnh phúc, nhảy bổ tới ôm lấy Hạo Thiên, cậu nói

"Cảm ơn Boss nhiều lắm. Ân tình này Minh Kỳ suốt đời không quên, thề trung thành tuyệt đối với Boss. "

"Bốp"

Lại bị đánh, Minh Kỳ khó hiểu nói

"Sao lại đánh nữa vậy Boss?"

"Đừng nói bị lú thật nhá. Ngươi quên ngươi đã là thuộc hạ của ta từ khi mới vào học ở học viện rồi à. Giờ thề thốt nữa cũng vậy thôi, y chang mà. Với lại, là thuộc hạ của ta các ngươi chỉ có lợi chứ không chịu thiệt" Hạo Thiên cười nói

"Hahahaha. Đúng là Minh Kỳ bị lú thật rồi" Trần Thống Trung cười phá lên

"À há, quên mất. Hì hì" Minh Lỳ cười lớn

"Được rồi được rồi. Tạm gác lại, ta đói bụng rồi, còn buồn ngủ nữa. 4 ngày rồi không ăn ngủ gì cả, mệt chết đi được. À, trước hết... " Hạo Thiên uể oải nói, nhìn sang Băng Liên và Vũ Ly nói

"Cả 2 lau mình, thay quần áo cho Di Di giúp ta. Cô bé hiện vẫn còn yếu sao khi dùng thuốc xong. Nghỉ 1, 2 ngày là khỏi thôi"

"Tớ vào thăm em ấy chút được không ạ"

"Được" Hạo Thiên đáp, rồi quay lưng bỏ đi. Rồi bỗng quay phắc lại Xà Như nói

"À, chỗ cô có chỗ nào tắm được không? Cho ta ké chút đi"

"À được chứ" Xà Như đáp, dắt Hạo Thiên đi theo Xà Như

...............................

Được tắm một cái đúng là đã mà, 4 ngày rồi không tắm thật khó chịu, nhưng giờ thì thoải mái rồi. Hạo Thiên bước ra từ bồn tắm, lau mình và mặc một chiếc quần dài màu đen, cái áo màu trắng. Chải chuốt lại đầu tóc và đi về phía phòng của Hàn Di Di.

Đám nhóc lúc này đang từ phòng của Di Di đi ra và cậu biết chắc rằng chúng 4 ngày nay cũng chưa tắm. Chúng thấy Hạo Thiên thì nhảy về phía cậu, Hạo Thiên giơ chân lên, cho mỗi đứa 1 đá và đứa nào đứa nấy bị đá văng sấp mặt trên đất. Hạo Thiên nói

"Mấy tên ở dơ các ngươi, mau đi tắm đi. Nếu không thì đừng có mà tới gần ta"

Bọn nhóc lật đật chạy đi tắm. Hạo Thiên đi vào phòng của Di Di. Cô bé đang ngồi trên giường. Thấy Hạo Thiên, cô bé lật đật cúi chào và nói

"Thiên ca, cảm ơn ca đã giúp ta"

"Không có gì. Dù sao em cũng là em của tiểu Kỳ và cậu ấy là thuộc hạ của ta. Ta làm vậy vì muốn cậu ấy không buồn nữa thôi." Hạo Thiên ngồi lên ghế, rót 1 ly nước uống

"Vâng" Hàn Di Di gật đầu cười

"Mà, hàn băng của em cũng mạnh thật đấy. Nhưng, nhờ đó mà em không cần tu luyện cũng đã lên được lv 120 rồi. Ta cũng hưởng được chút, lên được thêm 10 lv nữa" Hạo Thiên cười hài lòng

"Vậy, Thiên ca được bao nhiều lv rồi?"

"Cái này em chưa cần biết. Đả kích tinh thần em lắm đấy" Hạo Thiên cười nhẹ nói

"Nhưng em chắc chắc Thiên ca rất rất rất mạnh" Hàn Di Di cười, nói. Khuôn mặt hiện rõ sự khâm phục

"Em nói đúng rồi đấy, Thiên ca rất mạnh" Hạo Thiên cũng cười theo

"Cạch"

Bọn nhóc đã trở lại, Minh Kỳ tiến lại Hàn Di Di nói

"Em khỏe lại thật tốt quá"

"Kỳ ca, ca mới bị đánh đúng không? " Hàn Di Di nhìn Minh Kỳ, nói

"à thì.... " Minh Kỳ quay mặt chỗ khác

"Bị ta đánh đấy" Hạo Thiên nói

"Sao vậy ạ?"

"Cái tội ở dơ mà dám lại gần ta" Hạo Thiên thẳng thắn nói

"Ha ha ha ha" Minh Kỳ cười, không biết nói gì

"Hihihi" Hàn Di Di cũng cười nhẹ

Hạo Thiên đứng dậy khỏi ghế, Minh Kỳ tiến tới cô bé nói

"Di Di. Từ nay em chỉ là Di Di thôi"

"Ơ thế còn họ Hà... n"

Minh Kỳ lấy tay che miệng cô bé lại, nói

"chỉ là Di Di. Không phải Hàn Di Di. Anh cũng vậy, chỉ là Minh Kỳ mà thôi"

Di Di gật đầu, Minh Kỳ bỏ tay ra. Hạo Thiên nói

"Được rồi. Chúng ta trở về phủ thôi"

"Di Di. Chúng ta đi thôi. Từ nay chúng ta chỉ đi theo Boss thôi, chỉ tuân lệnh Boss không tuân lệnh ai cả" Minh Kỳ nói

"Thiên ca ấy ạ? "

"Đúng vậy"

"Vậy, giờ chúng ta đi đâu? Sao không ở lại đây luôn ạ?" Di Di thắc mắc nói

"Không, chúng ta chỉ đi theo Boss thôi. Boss đi đâu chúng ta đi đó" Minh Kỳ nói

"Vậy, để em tạm biệt mọi người, dù sao em cũng ở đây 2 năm với mọi người rồi mà" Di Di nói

"Tất nhiên rồi" Minh Kỳ cười. Bế cô bé trên tay, Minh Kỳ và tất cả ra khỏi phòng, đi về phía cửa.

Hiện tại Xà Như đang đứng trước cửa, cô ta thấy Minh Kỳ bế cô bé đi thì lập tức chạy lại ngăn, nói

"Mấy người tính đưa Di Di đi đâu? Em ấy còn rất yếu mà"

"Xà Như tỷ, em phải đi với Kỳ ca chứ. Anh ấy là ca ca em mà. Em đâu thể ở đây mãi được" Di Di nói

"Nhưng em còn rất yếu" Xà Như cố ngăn cản trong vô vọng

"Không cần lo. Có Boss rồi, Di Di tuyệt đối không sao. Cảm ơn trước giờ đã giúp em ấy, ơn này tôi sẽ nhớ mãi" Minh Kỳ cúi đầu nói

"Vậy, tôi có thể tới thăm em ấy ở đâu? " Xà Như nói

"À, nếu muốn tới thăm cô có thể tới phủ thành chủ. Chúng tôi ở đó đấy" Minh Kỳ nói, rồi lập tức đi theo Hạo Thiên.

Bế cô bé về phân phủ, bảo phủ chủ Dương Ngạn Vũ sắp xếp thêm một giường trong phòng của tất cả, đặt chiếc giường cạnh cửa sổ phòng. Minh Kỳ đặt cô bé xuống giường. Mỗi đứa nhóc nằm xuống một cái giường, vừa đặt lưng xuống thì

"khò khò"

Ngủ lăn quay như chết.

............................

Bên ngoài, Dương Ngạn Vũ đang đi tìm đám Hạo Thiên, gặp Lăng Triệt thì hỏi

"Đại tư lệnh đâu rồi? "

"Ngài ấy ngủ rồi" Lăng Triệt trả lời

"Vậy ta sẽ đến vào buổi chiều! " Dương Ngạn Vũ nói, quay lưng đi. Lăng Triệt lại nói

"À, tôi nghĩ ngài không nên tới vào buổi chiều. Vì tôi tin chắc mấy ngài ấy sẽ không dậy vào buổi chiều. Mà là sáng ngài mai"

"Sao lâu thế? " Dương Ngạn Vũ thốt lên

"Vì 4 ngày nay mấy ngài ấy có ngủ đâu! Ngủ vậy là ít rồi ấy. À, ngài ấy cũng có dặn là làm cho ngài ấy một bữa ăn vào sáng mai và thêm 3 tấn thịt nướng. Chúng ta lấy đâu ra 3 tấn đây, cùng lắm ở phủ ta chỉ có 1 tấn thôi" Lăng Triệt nói

"Đi săn đi. Lập tức đi săn thêm về đây" Dương Ngạn Vũ nói

Cả 2 tất bật chuẩn bị đi săn. Săn về một mẻ lớn

..........................

Sáng sớm hôm sau, Hạo Thiên ngồi dậy trên giường, nhìn sang cửa sổ. Ngắm nhìn ánh nắng ban mai. Aaaaaaa, 5 ngày rồi chưa ăn gì cả. Đói chết đi được. Hạo Thiên xoa xoa bụng, xuống giường.

"aaaaaaaaa" tiếng thét vang lên, Hạo Thiên quay phắt lại, đám nhóc cũng vì tiếng thét mà tất cả đều dậy. Là Minh Kỳ đang la

"Aaaaaa, Di Di đâu mất rồi"

"Chắc em ấy chỉ đi đâu đó thôi" Trần Thống Trung gãi gãi đầu ngồi dậy

"Cạch"

Cánh cửa phòng mở ra, Di Di bước vào. Minh Kỳ lập tức chạy lại ôm cô bé, xem toàn thân và nói

"Em đi đâu vậy hả?"

"Em đi hóng gió chút thôi mà" Di Di nói

"Sao không bảo anh một tiếng? "

"Tại em thấy mọi người mấy ngày nay chưa ngủ nên em không muốn làm phiền giấc ngủ của mọi người" Di Di nói, khuôn mặt muốn khóc

"Aaa, được rồi. Anh sai em, tiểu Di đừng khóc" Minh Kỳ xoa xoa đầu cô bé

Hạo Thiên đã vệ sinh cá nhân xong. Tới phiên đám nhóc lần lượt vệ sinh cá nhân, ngồi trên giường, bọn nhóc than thở

"Đi ăn Boss ơi, đói quá là đói. 5 ngày rồi chưa ăn gì cả. Đói chết mất thôi"

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Minh Kỳ nói

"Vào đi"

Lăng Triệt bước vào, đầu cúi thấp và nói

"Chào buổi sáng, thức ăn đã chuẩn bị xong. "

"Tốt, chúng ta xuống ngay" Hạo Thiên đáp. Lăng Triệt đi khỏi, bọn nhóc nghe thức ăn thì mắt sáng rực lên, vỗ tay hoan hô tưng bừng. Kéo nhau chạy tới phòng ăn, khi chúng rời phòng, chúng vẫn thấy Hạo Thiên đi phía sau. Vậy thì, thế méo nào, khi tới phòng ăn thì Hạo Thiên đã ngồi vào bàn cùng với tiểu Siêu. Chúng há hốc mồm kinh ngạc, cơ mà cũng quen rồi. Lần nào chả vậy, Boss nhanh quá mà, vượt mặt khi nào cũng chả biết. Mặc kệ đi, đói quá rồi. Và, đám nhóc hiểu ý, thấy thịt nhiều là biết rồi. Gọi pet ra, chúng tranh giành nhau mà ăn và lần nào cũng như lần nấy, chỉ cần pet Hạo Thiên gừ 1 cái là teo hết.

Ngồi vào bàn, bọn nhóc ăn liên tục, mồm nhai luyên thuyên. Di Di thấy đám yêu thú thì mắt sáng rực, nhất là chúng đang ở dạng chibi siêu đáng yêu, phóng tới ôm lấy chúng ngay.

Sau bữa ăn, đám nhóc trở lại phòng, ngồi nói chuyện vui đùa với nhau. Hạo Thiên chợt nhớ tới gì đó, đứng phắt dậy, nói

"Đi chơi không? "

"Đi đâu ạ? " Minh Kỳ hỏi

"Tới Diệp gia! " Hạo Thiên nói rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng, bọn nhóc nhanh chóng đuổi theo.

Đi tới cửa, bọn họ bắt gặp Dương Ngạn Vũ, thành chủ Phong Nguyệt thành. Ông ta quay lại thấy nhóm Hạo Thiên thì mắt sáng rỡ lên, khi Hạo Thiên tới thì cúi đầu chào

"Chúc buổi sáng tốt lành ạ. Ngài muốn đi đâu ạ? Tôi sẽ giúp ngài, tôi sẽ dẫn đường"

"Oh, vậy thì cảm ơn thành chủ" Hạo Thiên cười nói

"Vâng. Ngài có thể gọi tôi là Ngạn Vũ cũng được"

"Không. Dù sao ta cũng nhỏ tuổi hơn, ta sẽ gọi ông là Dương thành chủ"

"Vâng. Thế cũng được"

Tất cả rời khỏi phủ, vừa đi, Dương Ngạn Vũ hỏi

"Ngài muốn đi đâu vậy ạ? "

"Ta muốn tới Diệp gia" Hạo Thiên nói

Dương Ngạn Vũ gật đầu, rồi đi tiếp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play