" RẦM " 

" RẮC... RẮC... RẮC... " 

" ẦM " 

Thống Trung nhẹ nhàng một cú đấm vung xuống giữa sàn, sàn đấu từ từ xuất hiện những vết nứt nhỏ rồi lớn dần lên. Sau đó chia sàn đấu thành 8 mảnh lớn và rồi vỡ vụn thành những mảnh nhỏ li ti chất đống lên. 

Thống Trung chân không chạm đất, lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất 50 cm. Dưới chân là gạch đá vỡ vụn thành mảnh, hoàn toàn không có chút hi vọng tráng lại như cũ. Thống Trung bễu môi, tay chống cằm ta vẻ tiếc nuối, nói 

" Ôi, cứ ngỡ chắc lắm cơ. Nhưng mà có vẻ lâu năm quá nên bị mục rồi, nên bảo lão viện trưởng đi sửa lại mới được a " 

" Đùa.... Đùa nhau à!??  " 

Toàn trường hét lớn, mọi hoạt động đều ngưng trệ không một ai nhúc nhích. Mồ hôi lạnh đổ đầy trên áo, thấm đẫm lưng. 

Thống Trung đúa tay ngoái ngoái lỗ tai, xì một tiếng, nói 

" Sàn đấu dởm như vậy, lỡ gây thiệt hại cho người thi đấu thì biết làm sao đây? Mới lúc nãy còn nghe ai đó nói sàn đấu rất chắc, bền và cứng cỏi, không thể bị hư hại. Thậm chí dùng vật nặng trọng lượng hơn ngàn kg thả rơi xuống cũng không hề gì. Vậy thì tại sao bây giờ lại như vậy? " 

Sàn đấu của chúng ta, chúng ta tận mắt thấy các vị lão sư lv hơn 300 đấu tập với nhau, dù tung chiêu gì ra thì sàn đấu cũng hề gì. Vậy thì cớ gì chỉ bằng một thằng nhóc tung một cú đấm liền vỡ nát. Không lẽ dư chấn lần trước đến bây giờ mới phát huy tác dụng?  Chắc chắn là như vậy rồi... Chắc chắn là như vậy... Toàn trường một mảnh tĩnh lặng, im như tờ. Bọn họ tự cho rằng dư chấn của buổi tập lần trước dẫn đến hiện tại như vậy, không phải do sức mạnh của Thống Trung mà ra như vậy. Bọn họ muốn tin rằng nó là như vậy... 

Tên kiêu ngạo lúc nãy lại nói 

" Chắc... Chắc chắn do lần trước các lão sư tập huấn đã khiến để lại dư chấn đến bây giờ... Ngươi... Nhóc con ngươi bớt khoe khoang đi... " 

Minh Kỳ cười lạnh nói 

" A, nói vậy các vị lão sư đó cũng thật lợi hại mà. Thật muốn diện kiến nha " 

Thống Trung lơ lưng trên không cũng từ từ hạ chân xuống dưới đất. Bao ánh mắt liền đổ về, tại sao hắn biết bay? Nhóc con đó đâu có cánh, thậm chí cũng không có sừng, cũng không phải tuyệt thế thiên tài gì, tại sao lại biết bay? Nghe bảo người lv 400 trở lên mới bay được, không lẽ... Chắc... Chắc là do nó có Phong hệ nên bay được thôi, ta... Ta nghĩ nhiều rồi... Cơ mà không có dao động mana từ hắn cho thấy rằng hắn để sử dụng Phong hệ... Chẳng lẽ nào lại như vậy? Không thể nào aaaaa... 

Thống Trung cười nhạt nói 

" Các vị lão sư kia thật lợi hại, dư chấn để lại đến tận bây giờ mới phát huy cơ đấy. Thật muốn biết mặt mà " 

Một tên liền bảo 

" Được... Các người đợi đó, ta đi kêu lão sư tới " 

Thống Trung cười hắc hắc nói 

" Rất mong chờ nha " 

Đợi cho mấy tên đó đi khỏi, An Lam Nguyệt cười nói 

" Mấy nhóc nhân lúc không có Thiên Thiên giở trò quậy phá, không sợ sẽ bị Thiên Thiên nắm đầu ra đánh cho một trận à? " 

Mộc Lâm liền nói 

" Nguyệt đại tỷ a, chúng ta chỉ chơi một chút mag thôi, không hề quậy phá nha. Với lại, những người chúng ta ở đây không ai nói thì làm sao Boss biết được cơ chứ!?  " 

Thống Trung chen mồm vào mà nói 

" Vâng vâng, chính là như vậy đó " 

Lăng Giang Tuyết cũng bảo 

" Đừng lo, cứ quẩy hết mình đi. Chuyện này ta có thể đảm bảo cho các người. Vả lại trong học viện này có 2 lão sư rất đáng ghét, luôn ra vẻ kiêu ngạo.  Chỉ là chưa đắc tội tỷ lần nào nên tỷ cũng không thể đuổi chúng đi được. Vừa hay lại pà lão sư của bọn vừa rồi, cho nên là, không đuổi đi được thì hiện tại từ từ hành hạ chúng một lượt đi " 

Lưu Vân cười bảo 

" Có lời này của đại tẩu là chúng ta yên tâm rồi " 

Một lát sau đó, đám người lúc nãy dẫn theo hai vị lão sư cùng tới. Cả hai đều một thân hắc y, một gã tóc ngắn trông mới 30 mấy tuổi và một gã tóc dài tuổi ngoài 40. Và một điều chắc chắn rằng đây không phải tuổi thật của họ. Cả hai hùng hùng hổ hổ đi đầu, theo sau là đám kiêu ngạo nghênh ngang lúc nãy. 

Lăng Giang Tuyết khẽ lắc mình núp sau đám nhóc, để xem bộ mặt của đám người này sẽ ra sao. 

Lão tóc ngắn nhìn thấy đám Thống Trung, mày nhăn lại, nói 

" Chính các ngươi phá hủy nơi này sao? " 

Thống Trung bộ mặt cười tà, nói 

" Chúng ta không làm a! " 

Lão tóc dài liền bảo 

" Những người ở đây làm chứng rõ ràng chính các ngươi đã phá hủy nơi này " 

Minh Kỳ liền đáp 

" Họ cũng làm chứng rằng chính đám kia bảo dư chấn của hai lão già các ông phá hủy chỗ này! " 

Lão tóc ngắn liền quát 

" Ai nói như vậy? " 

Thống Trung cười cười, bảo 

" Ồ, đệ tử của ông không nói sao? " 

Nghe thái độ và lời nói như vậy thì biết chắc rằng đám người này nói một đằng nhưng kể lại là một nẻo khác. Chắc lại là về khóc lóc, kể lể bị ăn hiếp này nọ, rồi còn nói cố ý phá hoại các thứ các kiểu chứ gì. Loại người này đúng là đi đâu cũng gặp mà. 

Lão tóc ngắn liền bảo 

" Đệ tử của ta nói chính các người xâm nhập trái phép, còn ngang nhiên đập phá nơi này. Chúng ta nhất định sẽ đánh gãy tay các ngươi rồi quăng ra ngoài " 

Uiii, không nói lí lẽ. Chỉ nghe lời đồ đệ của mình, các người có phải sủng đồ đệ không vậy? Nghe lời đồ đệ quá nhỉ? Cơ mà, chắc chúng ta sợ!  

Thống Trung làm bộ mặt bi thảm, cười đau buồn nói 

" Ôi, ta sợ quá đi. Chúng ta mau chạy thôi kẻo chó dí cắn đến nơi rồi, không khéo phải đi ngừa bệnh dại đấy " 

" Ngươi... " 

Cả hai lão tức đến đỏ mặt cả lên, quát 

" Ngoại nhân to gan, xâm nhập vào học viện, buông lời phỉ nhổ lão sư, đập phá đồ đạc, đánh chết! " 

" Ta xem hôm nay ai dám động vào lũ nhóc này! " 

Một giọng nói nhẹ, vừa đủ nghe liền vang lên. Lăng Giang Tuyết nhăn mặt, ánh mắt sắc bén, lạnh băng quét qua đám người. 

Cả hai lão già liền khựng người lại, khẽ lùi về sau. Khuôn mặt trấn tĩnh, cười lấy lòng bảo 

" Lăng... Lăng đại nhân, ngài... Ngài đến khi nào vậy? " 

Lăng Giang Tuyết nói 

" Ngay từ đầu " 

Cả hai tái mặt, túm đầu lũ đồ đệ kéo về sau một khắp, nói nhỏ với chúng nhưng tất cả đều bị nghe thấy bởi đám nhóc. 

Lão tóc ngắn thầm thì 

" Sao các ngươi không nói với chúng ta rằng có cả đại nhân top 1 ở nơi này? " 

Một tên trả lời 

" Lúc nãy tới con không thấy người, cứ ngỡ cô ta đi rồi " 

" Bốp " 

" Đi rồi? Đi cái đầu ngươi, hiện tại chúng ta sắp đi thật sự rồi đây này! " 

Lão tóc dài đánh vào đầu tên vừa nói. Cả hai lại ngẩn mặt lên, cố gắng nở nụ cười nói 

" Lăng... Lăng đại nhân, chúng tôi... Chúng tôi lúc nãy chỉ là nói giỡn thôi. Ngài... Ngài bỏ qua cho chúng tôi đi... " 

Lăng Giang Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói 

" Bỏ qua? Khách quý của học viện, là những vị khách mà đích thân lão viện trưởng tiếp đón vào và cho quyền tự do hoạt động. Các người ở đây ngang nhiên mắng người, dám có hành động vô lễ, còn suýt chút tiến lên đánh người. Thử hỏi ta tha các ngươi làm sao đây? " 

Lão tóc ngắn nói 

" Là do chúng ta hồ đồ, còn cái sàn đấu này chính là dư chấn của chúng ta để lại, là chúng ta phá hư không phải họ. Chúng ta nhận lỗi, chúng ta sẽ bồi thường a " 

Lăng Giang Tuyết cười lạnh nói 

" Tốt, hai vị lão sư ăn không ngồi rồi, đi phá hoại tài sản của học viện, phỉ báng khách quý, bồi thường xong thì cuốn gói đi đi " 

Cả hai hoảng hồn quỳ xuống, van xin kể lể 

" Sao có thể như thế được? Chúng ta cống hiến 20 năm cuộc đời cho học viện, đại nhân ngài không thể nói đuổi là đuổi được. Cùng lắm chúng ta quỳ xuống xin lỗi họ rồi bồi thường, xin đại nhân tha thứ a " 

" Lại có chuyện gì ở đây? " 

Một giọng nói trầm thấp vang lên, thu hút tất cả cùng nhìn sang.... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play