Một nụ cười rạng rõ trên gương mặt Vân Mộng, tuy khắp người dính đầy dịch nhờn nhưng nụ cười tươi đó đã lấn át tất thảy. Chỉ đọng lại trong mắt người là hình ảnh thiếu niên tươi cười vì chiến thắng của bản thân.
Vân Mộng vui vẻ chạy tới trước mặt đám người đang nằm hưởng thụ kia. Đương nhiên, đám người này chính là nhóm Hạo Thiên rồi. Hạo Thiên một tay ôm eo Lăng Giang Tuyết, một tay chống đỡ ngồi dậy. Mỉm cười nhẹ, nói
" Tốt lắm! Cuộc huấn luyện của con đến đây thì kết thúc rồi, sau này tự mình cố gắng thôi! "
Vân Mộng gật đầu, mỉm cười nói
" 4 năm qua con cố gắng nhiều như vậy, cha có phần thưởng hay không? "
Hạo Thiên hơi nhướn mày, nói
" Oh, thằng nhóc này, bây giờ lại đòi phần thưởng từ ta sao? Ta bỏ công ra huấn luyện cho con 4 năm nay, ta không đòi phần thưởng thì thôi con còn đòi ta!? "
Lăng Giang Tuyết kế bên mỉm cười, bảo
" Tiểu Mộng Mộng đòi phần thưởng là đúng rồi a. Bốn năm qua Thiên ca cho tiểu Mộng Mộng ngày nào cũng như là nùi giẻ lau nhà, hành hạ nó đủ kiểu, nhưng tiểu Mộng Mộng của chúng ta mạng lớn đã vượt qua hết thảy rồi. Thiên ca phải thưởng cho tiểu Mộng Mộng chứ! "
Hạo Thiên thở ra một hơi, đúng là hết nói nổi mà. Huấn luyện khổ cực thì đương nhiên phải chịu như vậy rồi, bây giờ quay sang trách mình hành hạ Vân Mộng sao? Bó tay...
Hạo Thiên lắc đầu, cười trừ nói
" Được rồi. Dù sao bốn năm qua cũng đã cực khổ rồi, con hiện tại cũng đã 25 tuổi rồi nhỉ? 25 tuổi lv đột phá 350 cấp cũng xem là tốt rồi, được xem là thiên tài rồi! "
Vân Mộng mỉm cười đáp
" Là do cha dạy dỗ tốt! "
Hạo Thiên lại nói
" Vậy bây giờ con muốn ta thưởng cho con cái gì? "
Vân Mộng suy nghĩ, lại cười nói
" Con cũng chưa biết nữa, sau này con sẽ nói sau, được chứ? "
Hạo Thiên gật đầu, đứng dậy duỗi người vài cái nhìn xung quanh. Lại nhìn đám xác chất đống kia, thổi qua đấy 1 ngọn lửa đen thiêu rụi tất cả!
Hạo Thiên giờ đây là 1 thiếu niên 16 tuổi, cao hơn 1m80 và có vẻ ngoài đẹp đến nổi thu hút cả nam lẫn nữ, một nụ cười lướt qua liền đốn tim triệu người. Đôi mắt hai màu sắc lạnh vẫn không đổi, mái tóc đỏ luôn cột cao ngày nào vẫn còn đó, chỉ là khuôn mặt có phần thay đổi. Trưởng thành hơn, chín chắn hơn rất nhiều so với trước đây. Nếu nói trước đây là đứa trẻ với gương mặt lạnh băng, ít khi cười thật lòng, nhưng thay vào đó là nụ cười nhạt luôn treo lên môi. Nụ cười này người ngoài nhìn vào tưởng là đang vui vẻ nhưng nếu để ý kĩ sẽ biết được đó là nụ cười lạnh. Còn giờ đây, Hạo Thiên với gương mặt trưởng thành, nụ cười tươi luôn treo trên môi nhưng người khác nhìn vào chính là sợ hãi, sợ hãi khi bị ánh mắt đó, nụ cười đó nhìn tới. Mặc dù vẫn còn ngưỡng mộ đấy, vẫn còn kính trọng đấy, vẫn còn tôn sùng đấy nhưng là có trong đó là sự sợ hãi sức mạnh phi thường đó!
Bốn năm trôi qua, Hạo Thiên, tiểu Siêu và Vân Mộng đều thay đổi, ai cũng cao hơn một chút và soái ca hơn gấp vạn lần! Vẻ lạnh lùng cùng với gương mặt soái ca, điềm nhiên như không khiến bao con người phải gục gã. Đặc biệt là Vân Mộng, khi trước là 1 thằng nhóc nhút nhát, ốm yếu, gầy gò, giờ đây là 1 trong top 10 nam nhân được yêu thích nhất học viện này, cũng là mục tiêu phấn đấn to lớn của học viên ngoại viện vì thành tích từ học viên khu D thăng tiến thành học viên khu A! Đúng là tấm gương tốt còn gì!
Đối với An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết và Tử Kiệt thì không có gì thay đổi nhiều lắm. Lăng Giang Tuyết phát triển sao cho giống Hạo Thiên, cao lên tí tẹo và xinh đẹp thêm vạn phần, còn An Lam Nguyệt và Tử Kiệt vẫn y như vậy, bề ngoài không thay đổi gì. Đối với An Lam Nguyệt mà nói, 4 năm trôi qua chỉ như 4 ngày vì là người Ma giới cơ mà!
Nhìn trời và cảm nhận không khí xung quanh, Hạo Thiên mỉm cười khi biết mùa xuân đã đến với đại lục này. Hơi gió xuân thổi thoang thoảng trong không khí, khí trời thêm chút se se lạnh, mùi hương của hoa cỏ ngày càng nồng, mùa xuân đã đến muôn nơi trên thế gian. Cũng đến lúc phải xuất phát đi đón bọn nhóc ngày xưa rồi!
Hạo Thiên nhìn trời lại bỗng chốc cười nhẹ, nụ cười ôn nhu, dịu dàng biết bao nhiêu.
Hao Thiên lấy từ trong người ra 1 bông hoa được chạm khắc tinh tế và tỉ mỉ, tuy có chút thô vì tay nghề chưa cao nhưng vẫn được xem là đồ tốt. Bông hoa với 5 màu sắc khác nhau là đỏ, tim, xanh biển, đen và trắng tượng trưng cho cấp bậc của nhóm, trong đó mày trắng biểu trưng cho An Lam Nguyệt, cầm chắc bông hoa nhỏ trên tay, Hạo Thiên mỉm cười nói
" Chỉ là sắp gặp lại vài người bạn, có chút vui ấy mà! "
Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt cũng lấy ra vật y chang như thế mà cầm chắc trong tay, 4 năm qua vẫn thường lấy vật này ra xem, xem tới xem lui vẫn thấy buồn cười. Có bông hoa nào mà 1 bông có 5 màu cơ chứ, bọn nhóc này đúng thật là....
Giờ đây ngày hẹn đã đến, cầm bông hoa trên tay có chút hoài niệm khôn nguôi.... Đúng vào lúc này, tiểu Siêu chợt bừng tỉnh ngộ, chạy tới cạnh Hạo Thiên, hỏi
" Này, ca nói 4 năm sau gặp lại. Có nói địa điểm đâu cơ chứ? "
Hạo Thiên nghe sau lời tiểu Siêu, khuôn mặt ngơ một hồi, An Lam Nguyệt cũng ngơ một hồi, chợt " aaaaaaa, quên mất rồi "
Hạo Thiên vò đầu bứt tóc, lại chợt nói
" Ấy, ta có dặn là sẽ tới đón từng đứa một cơ mà!? "
Tiểu Siêu nhướn mày, bảo
" Ca dặn khi nào? "
Hạo Thiên " chậc " một tiếng, nói
" Này, đệ là hệ thống đấy, sao trí nhớ kém vậy hả? Mới 4 năm thôi mà, đừng lo, ta có dặn như thế nên chắc chắn bọn nhóc sẽ không chạy loạn đâu! "
Tiểu Siêu nhún vai, đáp
" Mong là như vậy đi! "
Lăng Giang Tuyết lúc này tìm được thời cơ chen miệng vào, liền hỏi
" Bọn nhóc nào đấy? Các người lại có con rơi con rớt nào nữa vậy hả? "
Hạo Thiên và cả đám cười lớn, Hạo Thiên nói
" Đừng hiểu lầm. Bọn nhóc ở đây là chỉ những người bạn của ta, cũng là thuộc hạ của ta, muội đừng có mà ở đó nghĩ lung tung "
Lăng Giang Tuyết " a" một tiếng, lại " hứ " một tiếng nữa, không thèm nói chuyện với Hạo Thiên nữa, quay mặt đi chỗ khác rồi tiến tới chỗ An Lam Nguyệt.
Hạo Thiên lại nói
" Hiện tại còn 5 ngày nữa là tới ngày 1 tháng 1. Ngay ngày mai chúng ta sẽ lên đường tới nơi gần nhất "
Tiểu Siêu gật đầu, lúc này, Vân Mộng lại hỏi
" Mọi người định đi đâu? Con có thể theo không? "
Hạo Thiên nhìn Vân Mộng, nói
" Có thể theo, nhưng con phải đảm bảo theo kịp tốc độ của mọi người "
" Binh "
An Lam Nguyệt từ sau tiến tới, gõ đầu Hạo Thiên một phát, nói
" Làm sao có thể chứ! Đệ nghĩ đệ hiện tại lv bao nhiêu rồi hả? Còn Vân Mộng mới bao nhiêu cơ chứ? Muốn tiểu Mộng Mộng bắt kịp làm sao mà được, cơ bản là không muốn cho theo cùng cí phải hay không? "
Hạo Thiên cười ha ha vài tiếng, nói
" Đùa thôi mà. Được rồi, con có thể theo chúng ta "
Hạo Thiên 4 năm trước lv thực là 500 cấp, lv được hạn chế là 200 cấp. Hạo Thiên 4 năm sau lv 599 cấp, nhờ vào sự hỗ trợ thời gian trong không gian hệ và cả mana tương thông của Lăng Giang Tuyết, cậu suông sẻ đạt được 99 cấp trong 4 năm trời. Thành tích tốt quá rồi còn gì nữa cơ chứ! 5 chiếc nhẫn nối với 5 sợi dây trên tay phải của Hạo Thiên hiện tại có sức chứa mana là 130 ngàn, vẫn duy trì ổn định lv ở mức 200 cấp.
Còn tiểu Siêu 4 năm trước lv 475, 4 năm sau lv 500, bông tai đã được tăng sức chứa, lv giả vẫn được giữ ổn định ở mức 200 cấp. An Lam Nguyệt 633 cấp vào 4 năm trước, 4 năm sau lv 642 cấp, sức chứa mana tăng, lv giả vẫn ở mức 200 cấp. Lăng Giang Tuyết 4 năm trước lv 702 cấp, 4 năm cùng hỗ trợ sử dụng mana linh thông nên lv tăng từ 702 lên 708 cấp, vẫn sử dụng hạn chế mana, duy trì ổn định ở cấp 200. Tử Kiệt lv 370 cấp ở 4 năm trước, 4 năm sau cậu tăng thêm 30 cấp, đột phá hẳn lv 400, nhờ sự hạn chế mana mà Hạo Thiên làm, lv giả duy trì ở 200 cấp.
Nói tóm lại, lv của cả bọn hiện tại vẫn được giữ ổn định ở cấp 200, không tăng không giảm. Còn đối với Tử Kiệt, Hạo Thiên không có áp dụng cái gì mà hạn chế mana lên người cậu, vì vốn dĩ đó là không cần thiết. Vân Mộng khổ cực lên tận lv 350, còn chưa kể cậu ta cũng chỉ có thể chất bình thường thôi, không nên đè ép quá nhiều làm gì.
Đang tập trung suy nghĩ vài điều, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên
" Các con luyện tập xong rồi à? "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT