"ở cái học viện như vậy, cha nghĩ ai sẽ có sức mạnh đó? "
Hạo Thiên khuôn mặt nghênh ngang, kiêu ngạo mà nhìn Đường Thiên Long. Đường Thiên Long bị hỏi tới, suy nghĩ một chút lại, khuôn mặt bất ngờ nói
"Chẳng lẽ.... Là con sao? "
Hạo Thiên cười không đáp, lại nói
"Số quân địch lần này là 50 vạn, so với lần trước nhiều hơn 20 vạn. Mà lần trước con cũng chẳng tốn sức nhiều liền giết chết 15 vạn quân, để lại trong lòng chúng một nỗi ám ảnh không thể nào quên. Dựa trên sự kiêu ngạo của Lisanet thì 15 vạn quân lần trước chắc chắn có trong đợt tấn công này, vậy ta có thể loại trừ đi 15 vạn đó và chỉ còn lại 35 vạn quân. "
Đường Thiên Long nhíu mày, nói
"Thế thì đã sao? Chúng vẫn là hơn ta 20 vạn quân lận đấy nếu lấy 15 vạn địch 35 vạn thì ít nhất mỗi người trong quân ta phải giết được 100 người, mà con nhìn xem, quân ta có mấy ai được như vậy? "
Đường Thiên Long nói tới đây, lại nghe Lý Xích bảo
"Đều này ngài không cần lo, bên quân chúng tôi có thể lấy 1 địch 200 người "
Đường Thiên Long lắc đầu, nói
"Như vậy thì có ít gì? Chưa nói đến trong 50 vạn đó còn có người của Hắc Hổ tông, mà chỉ tiêu thu nhận thuộc hạ của chúng đều là lv phải hơn 100 cấp "
Hạo Thiên khẽ thở ra, bảo
"Dông dài một hồi vẫn là cha không tin vào năng lực nhìn người của con trai mình. Càng là không tin con, mà hiện giờ đây, con cảm thấy cha mình đã trở nên yếu nhược, quá bi quan và chỉ xem trọng số lượng chứ không phải là chất lượng. Là một đại tướng lại không tin tưởng vào năng lực của quân lính mình mà từng lời nói lại có ý nghĩ rằng quân ta sẽ thua "
"Ta... "
Đường Thiên Long giật mình trước lời nói của con trai mình, suy xét lại những hành động lời nói suốt nãy giờ của ông, có chút áy náy, xấu hổ mà cúi đầu.
Lại nghe Hạo Thiên nói
" Nước Lisanet này con có thể giúp cha thu phục luôn một thể nhưng hiện tại con chơi chưa đủ, đợi thêm vài năm nữa, đại lục này sẽ chỉ là của chúng ta mà thôi "
Lại một lần nữa Hạo Thiên nói câu này, Hoa Vô Khuyết thì vẫn là một mặt khó hiểu, Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi thì khó tin, hay nói đúng hơn là lo lắng, không biết con trai mình lại sắp sửa làm gì nữa đây. Ba người họ Lý đứng phía sau thì khuôn mặt vui sướng, mừng rỡ nghe Hạo Thiên nói, lời Hạo Thiên nói ra chắc chắn có thể thực hiện được, ngày mà cậu thống nhất đại lục không còn xa nữa đâu. Lăng Giang Tuyết ngồi bên cạnh chỉ khẽ mỉm cười không nói gì thêm.
Đường Thiên Long lắp bắp nói
"Ý... Ý con là.... "
Hạo Thiên lại cười nhún vai, bảo
"Lý Xích, Lý Na, Lý Mãn. Cả 3 người ra ngoài đi, quan sát tình hình bên địch, chúng có động tĩnh liền báo ta biết. Không cần phải kéo quân ra đánh, chỉ cần vào báo ta biết là được rồi, còn mọi hoạt động khác các ngươi cứ làm bình thường "
Lý Xích, Lý Na và Lý Mãn đồng loạt cúi đầu, đồng thanh
" Vâng! "
Đợi cả 3 đi khỏi, Hạo Thiên liền mỉm cười nói
"Cha với mẹ bớt căng thẳng đi, hai người cứ như vậy là không tin con sao? "
Vương Thiên Nhi lắc đầu, nói
"Không có, mẹ tin con. Nhưng mà số lượng lần này có hơi nhiều quá rồi không? "
Hạo Thiên nhăn mày, nói
"Mọi việc con sẽ lo, hai người cứ thư giãn đi "
Đường Thiên Long không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Lại để ý thấy Lăng Giang Tuyết im lặng, nhẹ nhàng ngồi kế bên Hạo Thiên, tò mò hỏi
"đây là? "
Hạo Thiên mỉm cười, nói
"Con dâu hai người! "
Câu trả lời rất ư là tỉnh ruồi, Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi trố mắt nhìn, An Lam Nguyệt và tiểu Siêu cười khúc khích, xem chuyện hay đang xảy ra.
Lăng Giang Tuyết đưa tay đánh Hạo Thiên một cái, ngượng ngùng nói
"Huynh thật là... Xin chào hai người, con là Lăng Giang Tuyết ạ "
Hạo Thiên chỉ cười cười, Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi hai người lại kinh ngạc, họ biết con trai mình sẽ không đem chuyện này ra mà nói đùa đâu. Chắc chắn sẽ không đâu! Nói như vậy, cô gái này chính là người mà Thiên nhi đã chọn đi, xinh đẹp thế này, cử chỉ, hành động và lời nói đều là nhẹ nhàng, tao nhã. Chưa nói đến sức mạnh cũng rất khủng khiếp đi, không dò ra được thực lực của cô bé Lăng Giang Tuyết này, bí ẩn thật.
Đường Thiên Long cười nói
"Chào con, ta là Đường Thiên Long, còn đây là vợ ta Vương Thiên Nhi "
Vương Thiên Nhi gật đầu mỉm cười, bảo
"Con có thể gọi chúng ta là hai tiếng cha và mẹ "
"Hả? "
Lần này lại đến lượt Hạo Thiên trố mắt nhìn, kinh ngạc không thôi. Cậu nói như vậy thì cha mẹ cậu hai người cũng liền thẳng thắn theo, nói vài câu lại bảo Tuyết nhi xưng con gọi cha mẹ. Hai người tiến triển có phải quá nhanh rồi không, con trai hai người muốn theo không kịp rồi này.
Lăng Giang Tuyết khuôn mặt ngượng ngùng, thoáng đỏ bừng lên, cúi mặt xuống mà nói
"Không sao! Gọi hai tiếng cha mẹ cũng không mất mát gì, sau này cũng phải gọi thôi, chi bằng bây giờ gọi trước "
Vương Thiên Nhi được đà liền nói
"Đúng vậy, Thiên nhi cũng đã nói như vậy rồi. Con không muốn sao? "
Hạo Thiên và tiểu Siêu quay phắt sang nhìn mẹ mình, từ khi nào mà mẹ lại như vậy? Thật biết mượn gió đẩy thuyền mà, tiến triển cũng thật nhanh rồi. Lần đầu gặp mặt liền muốn nhận người ta làm con dâu, không sợ người ta sau này sẽ trở mặt đá con trai hai người sao?
Hạo Thiên liền hỏi
"Mẹ à, người không sợ sau này Tuyết nhi sẽ trở mặt, phản bội con của hai người sao? "
Vương Thiên Nhi liền cười bảo
"Không sợ, cũng không lo! Mẹ biết người mà con trai mẹ nhìn trúng chắc chắn là một người tốt. Mẹ tin tưởng người mà con mẹ chọn sẽ chăm sóc tốt cho con "
Lăng Giang Tuyết nghe được như vậy liền có cái nhìn khác về cha mẹ Hạo Thiên, lúc đầu còn nghĩ hai người này quá bi quan, không tin vào năng lực của con trai mình. Bây thì nghĩ lại rồi, họ cũng chỉ lo lắng thái quá mà thôi.
Lăng Giang Tuyết môi nhỏ cười tươi, nói
"Con cảm ơn hai người vì đã tin tưởng con như vậy.... Cha... Mẹ... "
Vương Nhi Thiên tiến lên ôm lấy nàng, mỉm cười bảo
"Con gái ngoan. Phải rồi, sau này tiểu Thiên có làm gì khiến con buồn cứ nói với chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ giúp con trị tội nó, còn cho phép con toàn quyền xử lí, đánh nó thoải mái không cần e ngại chúng ta. "
Hạo Thiên kinh ngạc, la lên
"Oaaaa, mẹ cũng thật là.... Con dâu còn chưa rước về liền trở mặt với con như vậy. Hai người có mới quên cũ rồi sao? "
Đường Thiên Long cười lớn, nói
"Ha ha ha ha, chúng ta là sợ con ăn hiếp con gái người ta, mới toàn quyền để con bé xử lí con, sau này con phải biết nghe lời một chút rồi "
Lăng Giang Tuyết kế bên cười khúc khích, An Lam Nguyệt và Hoa Vô Khuyết hai người rời đi, để gia đình người ta vui vẻ thoải mái nói chuyện với nhau.
Tiểu Siêu hùa theo
" đúng đấy nhị tẩu à, sau này Thiên ca mà có ăn hiếp người thì người cứ nói với chúng ta một tiếng. Ba chúng ta sẽ cùng nhau hợp lực mà giúp nhị tẩu xử lí ca ca, không để người bị ức hiếp đâu"
Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Tiểu Siêu, bảo
"woaaa, bây giờ tới đệ cũng như vậy à. Hay lắm, để xem ta giao huấn đệ như thế nào"
Hạo Thiên nói xong liền manh động, chạy sang dí tiểu Siêu, cả hai không dùng sức mạnh gì, giảm thiểu lực chạy xuống thấp nhất như người bình thường, dí bắt nhau trong lều chính. Người chạy kẻ đuổi, chạy ầm ầm đùa giỡn. Cha mẹ cậu và Lăng Giang Tuyết ngồi xem cười lớn, vui vẻ nói chuyện với nhau.
Lăng Giang Tuyết ngồi nói chuyện với cha mẹ Hạo Thiên, kể cho họ nghe về mình, sẵn tiện bịa ra một câu chuyện lâm li bi đát nào đó về mình, khiến cha mẹ Hạo Thiên tin cô chỉ còn 1 mình, chứ làm sao có thể nói mình là người từ đại lục khác tới nơi này cơ chứ.
Đang nói chuyện vui vẻ, một giọng nói khẩn trương vang lên từ bên ngoài
"Báoooo... "
Đường Thiên Long dừng cuộc nói chuyện, nói
"Có chuyện gì? "
"Bẩm tướng quân, quân địch tấn công"
Tên lính bên ngoài hô lớn, lại nghe một giọng khác từ bên ngoài
"Ngươi lui đi, bảo các huynh đệ khác cứ hoạt động bình thường không cần lo lắng"
Đây là giọng của Lý Xích, Hạo Thiên lại bảo
"Lý Xích, ngươi lui. Tiếp tục hoạt động của mình, chuyện còn lại để ta xử lí"
"Vâng"
Hạo Thiên nói xong, quay sang bảo
"Cha mẹ hai người cứ ở đây đi"
Nói rồi liền quay đi, Lăng Giang Tuyết, Tiểu Siêu và Tử Kiệt nhanh chóng đuổi theo sau...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT