Cả nhóm 4 người cất bước vào trong sân liền nghe thấy tiếng gọi thất thanh vang lên

"Thiên ca ca... Thiên ca ca... Thiên ca ca...."

Hạo Thiên đưa mắt nhìn, Thiên Tuyết chạy thật nhanh tới chỗ cậu, đôi mắt ứa nước, nhảy lên ôm chầm lấy cậu, khóc nức nở

"Thiên ca ca... Thiên ca ca, huynh đi đâu lâu như vậy. Muội nhớ huynh lắm, sao huynh không đưa muội đi cùng"

Hạo Thiên hai tay ôm lấy cô bé, xoa đầu cô, cười mỉm nói

" Ca ca đi có chút việc không thể dẫn muội theo cùng. Muội đừng khóc nữa"

Thiên Tuyết dụi đi nước mắt, giọng vẫn run run, bảo

"Lần sau phải đưa muội đi cùng đấy. Huynh không được bỏ muội đi nữa đâu đấy, người ta ở nhà chán chết đi được."

Hạo Thiên vừa bế Thiên Tuyết vào trong, vừa nói

"Vậy sao muội không tìm ai đó tỉ thí một chút? Hay tìm ai đó chơi cùng? Như vậy không phải sẽ hết buồn sao? "

Thiên Tuyết bễu môi, nói

"Bọn họ yếu chết đi được. Mới đánh mấy cái đã lăn đùng ra xỉu mất rồi, chơi cùng thì có đấy nhưng chơi hoài cũng chán lắm. Muội muốn tỉ thí hơn"

Hạo Thiên lại nói

"Vậy còn Ngọc Lam thì sao, sao muội không tìm đệ ấy mà chơi, dạy đệ ấy một vài chiêu thức, kĩ năng cũng được vậy! "

"A"

Thiên Tuyết bỗng "a" lên một tiếng, nói

"Ngọc Lam dạo này bị làm sao ấy. Muội đi tìm đệ ấy khắp nơi nhưng vẫn không thấy đâu cả, còn tìm Tuyết cô cô hỏi thì cô ấy bảo Ngọc Lam không khỏe, ngủ mất rồi hoặc là Ngọc Lam đã đi học rồi, vẻ mặt cô ấy lúc đó trông như đang sợ hãi ai đó vậy. Còn cả tháng nay muội không hề thấy Ngọc Lam đâu hết"

Hạo Thiên nghe nói liền nhăn mày, An Lam Nguyệt và tiểu Siêu cũng không khỏi nghi ngờ. Thiên Tuyết nói cả tháng nay không gặp, lại còn như có vẻ trốn tránh, chắc chắn trong tháng này đã có chuyện xảy ra rồi. 

Hạo Thiên gật đầu, nói

"Được rồi. Chúng ta đi gặp cha mẹ một chút rồi đi tìm Ngọc Lam"

Thiên Tuyết gật đầu. Cả nhóm Hạo Thiên đi vào phòng làm việc của cả 2, gõ cửa rồi mở cửa vào, cha mẹ cậu lại mỗi người một góc ai làm việc nấy, san sẻ công việc cho nhau. Thấy nhóm Hạo Thiên liền vui mừng đứng dậy, tiến tới trước mặt. Vương Thiên Nhi kéo tay Hạo Thiên và tiểu Siêu, xoa mặt cả hai, hỏi

"Các con nói với ta chỉ đi một tháng thôi mà, sao bây giờ mới chịu về. Để ta xem hai đứa có bị gì không nào! " 

Hạo Thiên và tiểu Siêu chiều lòng cô, xoay vài vòng cho Vương Thiên Nhi xem, xác định không có bị gì cả, ôm hôn cả hai một cái liền cười nói

"Tốt lắm. Các con về trễ một tháng khiến ta rất lo lắng đấy biết không? Sau này không được trễ hẹn nữa"

Hạo Thiên gật đầu, mỉm cười nói

"Vì học viện có chút chuyện nên con về trễ một chút ấy mà"

Đường Thiên Long gương mặt vui vẻ, nói

"Con về là được rồi. Cha thấy các con có sự thay đổi rồi, có phải lại mạnh hơn rồi không? "

Tiểu Siêu cười mỉm chi, đáp

"Đúng là cha có khác, thay đổi nhỏ liền nhận ra ngay."

Đường Thiên Long cười lớn, nói

"Đương nhiên rồi, ta là cha của các con cơ mà. Theo dõi các con lớn lên từng ngày suốt nhiều năm như vậy, chỉ thay đổi sau hai tháng thì làm sao mà ta không nhận ra cơ chứ! "

Hạo Thiên mỉm cười một cái, liền nói

"Cha hẳn nhớ sự việc diễn ra ở khu bếp do con xử lí chứ?"

Đường Thiên Long gật đầu, Hạo Thiên lại nói

"Con đã đày người quản lí cũ xuống làm tạp dịch và cho Tuyết cô cô lên làm quản lí mới. Đáng lí ra là cả 2 mẹ con cô ấy phải có cuộc sống tốt hơn nhưng vào 1 tháng trước cho đến nay. Thiên Tuyết nói với con rằng không hề nhìn thấy Ngọc Lam, lại còn hay trống tránh muội ấy. Còn Tuyết cô cô thì vẻ mặt lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, theo cha nghĩ thì họ bị gì? Có cùng suy nghĩ với con không? "

Đường Thiên Long nghe xong liền nhăn mày, nói

"Nếu như những gì con nói thì rất có thể người quản lí cũ đã trả thù"

Hạo Thiên cười lạnh, nụ cười muốn giết người hiện ra, lại nói

"Vậy cha biết ý con rồi đó. Con sẽ xử lí việc này, cha về sau quản lí nghiêm ngặt một chút, con còn nghe tới sự việc này lần nữa thì chính tay con sẽ sàng lọc lại tất cả những người trong gia tộc, sau đó trực tiếp giết bỏ. Không tha một ai! "

Hạo Thiên nói xong liền quay lưng đi, trước khi đi còn bảo

"Thỉnh thoảng con sẽ về lại nhà, cha mẹ đừng lo. Con trai hai người đã đủ lông đủ cánh chống lại cả đại lục này rồi! "

Câu nói của Hạo Thiên nói ra, hai người liền tin. Người khác nói hai người có thể không tin nhưng chỉ cần Hạo Thiên nói hai người có thể tin ngay không cần lưỡng lự. Một phần vì cậu là con của hai người, phần khác chính là thực lực, con của hai người mới bao tuổi đâu cơ chứ. Mới 12 tuổi liền đột phá cấp 450, vậy thì thử hỏi ở đất nước này, hay đại lực này có mấy người có thể đánh cậu. Hoặc nếu có thì còn có tiểu Siêu và cô gái tên An Lam Nguyệt kia cùng nhau hỗ trợ, nhìn mối quan hệ của cả 3 rất ràng buộc nhau và hiểu nhau vô cùng. Khi hỗ trợ nhau thì thực lực còn có thể mạnh đến đâu cơ chứ, sợ là cả đại lục đã không còn ai có thể uy hiếp đến 3 người được nữa rồi! 

Hạo Thiên rời phòng, một mạch liền đi về phía khu bếp, nơi làm việc của Đường Ngọc Tuyết, mẹ của Đường Ngọc Lam. 

Hạo Thiên đứng trước cửa lớn phòng bếp, liền nghe thấy tiếng roi quất liên hồi, kèm theo tiếng chửi rủa thất thanh

"Chát... Chát... Chát"

"Tại mày, tại mẹ con mày mà tao bị đày xuống làm tạp dịch. Tại lũ người người như chúng mày mà tao bị đánh, tất cả là tại lũ chó chết chúng mày. Mau chết đi, chết đi"

"Chát... Chát... Chát..."

"Hic... Hic.. Hic... Đừng đánh mà, xin đừng đánh con tôi..... Đánh tôi này, xin đừng đánh con trai tôi... "

"Rầm"

Hạo Thiên một chân đạp tới, cánh cửa lớn bằng gỗ bị đá bay đi, một luồng gió lớn ùa vào trong. Nhóm 4 người Hạo Thiên khuôn mặt không hẹn mà cùng nhăn lại, tức giận tột độ. 

Sau khi cánh cửa bị đá bay đi, bên trong hiện ra một nhóm 5 người vây quanh mẹ con Đường Ngọc Lam. Trong đó người cầm roi quất là bà quản lí cũ nơi này, người trước kia bị Hạo Thiên đày xuống làm tạp dịch. Còn 4 người kia thì chắc là những gia đinh theo phe bà ta, đứng cười lớn, khinh bỉ nhìn mẹ con Ngọc Lam. 

Cả nhóm 4 người khuôn mặt nhăn lại, sự tức giận đã dâng lên, gương mặt lúc này vô cùng đáng sợ, có cảm giác như muốn xiên qua cơ thể từng người một. Hạo Thiên bước vào trong, ánh tâm không tí thương tiếc bà quản lí cũ, bà ta tên là Đường Duyên, lúc trược Hạo Thiên có xem qua tài liệu về bà ta, là người của Đường gia chứ không phải là người ngoài thuê vào làm rồi đổi tên. 

Đường Duyên giật mình, toàn thân run rẩy, mấy tên gia đinh thì quỳ rạp xuống đất, không ngừng run lên, dập đầu liên hồi. Không ngừng van xin

"Đại... Đại thiếu gia... Chúng... Chúng tôi không biết gì hết... Chúng tôi không liên quan.... Là... Là bà ta... Tất cả là do bà ta gây ra... Xin cậu... Xin cậu tha cho... "

"Rắc.... Rắc.... Rắc.... Rắc.... "

Tử Kiệt nhanh như chớp, tiến lên bẻ cổ từng tên một, trong một chớp mắt chưa tới 5 giây liền giết 4 người, cả 4 đầu bị bẻ sang một bên, mắt mở lớn, miệng đang há nhưng chưa kịp kêu đau thì đã chết rồi. Cái chết nhanh, gọn, lẹ đến với 4 tên gia đinh như vậy đã là nhân từ với chúng. 

Còn Mẹ con Ngọc Lam thì ôm nhau,  toàn thân rỉ máu, quần áo rách bươm, không chỗ nào là không rách, thiếu chút nữa đã tưởng rằng đó là giẻ lau rồi. Một cậu nhóc mới 5 tuổi đã bị hành hạ đến toàn thân không chỗ nào không có sẹo, một người phụ nữ chân yếu tay mềm thương con mình mà lấy thân che chở nhưng con mình vẫn không tránh khỏi mà toàn thân cũng đầy sẹo. Thử hỏi ai nhìn vào mà không xót thương? 

An Lam Nguyệt, tiểu Siêu và Tử Kiệt tiến tới đỡ lấy hai mẹ con. Hạo Thiên đưa mắt nhìn Đường Duyên, Đường Duyên cái tên hay nhưng người thì như súc vật. 

Đường Duyên toàn thân run rẩy nhìn Hạo Thiên, liên tục thục lùi về sau, quăng đi sợi roi đnag cầm trên tay, tay quơ lia lịa, giọng lắp bắp

"Tôi.... Tôi... Đại thiếu gia.... Tôi... Tôi không có làm gì cả... Tôi không có đánh họ.... Là họ tự làm.... Tôi không có làm gì cả.... "

Hạo Thiên lạnh giọng, nói

"Ha, không có làm gì cả? Ngươi nghĩ ta mù sao? Quăng sợi roi đi liền nói mình không làm gì cả, vậy bây giờ ta cũng giết ngươi rồi nói không làm gì cả!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play