"Được rồi! "

Hạo Thiên khẽ quát, ngăn động tĩnh của Minh Thi lại. Minh Thi quay sang Hạo Thiên, khuôn mặt buồn bực, nhăn nhó nhìn cậu, nói

"Chủ nhân, sao không để tôi đuổi tên này đi. Để hắn ở đây làm gì cơ chứ, hắn chỉ đang nói nhảm thôi! "

"Câm miệng! "

Hạo Thiên nói, giọng lạnh lùng, uy thế tỏa ra. 

"Ư... "

Minh Thi lùi lại, quỳ xuống, Ninh Dịch cũng nhanh chóng quỳ xuống theo, cả 2 cúi đầu. Đám nhóc nhìn mà xót, nhưng không dám lên tiếng, vì.... Hạo Thiên đang có dấu hiệu tức giận rồi a!

"Hồ nháo! Các ngươi xem các ngươi đã làm gì, lộn xộn cả lên. Mau yên lặng cho ta! "

"Hức... "

Minh Thi và Ninh Dịch lại cúi đầu xuống, Dược Tuấn Lão thì khụy xuống đất, run rẩy. Nhưng cũng lại cố gắng nói

"Xin cậu.... Tha cho chúng đi.... "

Hạo Thiên khựng người, An Lam Nguyệt kế bên vỗ vỗ lên tay cậu, khẽ nói

"Được rồi A Thiên, đệ đừng nóng. Đệ giận lên thì nơi này coi như tiêu mất, nó không rộng như chỗ tập luyện đâu a! "

Hạo Thiên khẽ thở ra, gật đầu, nở nụ cười nói

"Được rồi, coi như chúng ta tạm chấp nhận cái lời giải thích đó, dù sao ngươi cũng chỉ là một người bình thường thôi, làm được ra những chuyện như vậy cũng xem như rất tốt rồi, còn cái làng đó của ngươi, ta sẽ giải quyết triệt để nó. Thời hạn quay về của ngươi là khi nào? "

"Cậu không thể nào làm được đâu, đi tới đó chỉ tìm chết mà thôi! "

Dược Tuấn Lão khẽ lắc đầu chối bỏ

"Này, ngươi coi thường Boss của chúng ta quá rồi đấy!"

Thống Trung khẽ quát, Hạo Thiên giơ tay chặn lại, liếc Thống Trung một cái, lại nói

"Thời hạn quay về là khi nào? "

"ngay ngày mai! "

Dược Tuấn Lão miễn cưỡng nói

"Vậy ngay ngày mai chúng ta cùng đi. Còn bây giờ, loại bỏ cái thiết bị đó ra khỏi người ngươi!"

Hạo Thiên lại nói, Ninh Dịch lại lên tiếng

"Không được, hắn không can hệ gì với chúng ta cả, mau đuổi hắn đi đi chủ nhân! "

Hạo Thiên lạnh giọng

"Ai bảo hai ngươi và hắn không quan hệ gì. Nếu chỉ xét bề ngoài thì cũng có thể đoán được các ngươi là huynh đệ với nhau. Còn xét về bên trong thì các ngươi giống về tính cách, quá cứng đầu và không chịu thừa nhận! "

Hoàn toàn đúng, bề ngoài cả 3 huynh đệ đều giống nhau, nhất là về mái tóc. Mái tóc bạch kim trông vô cùng đẹp, lấp lánh tỏa sáng. Về tính cách thì cứng đầu, cố chấp và không chịu thừa nhận. Cả Minh Thi và Ninh Dịch trong thâm tâm đều đã chấp nhận lời giải thích này, nhưng bên ngoài cả hai đều không chịu, đều phủ nhận. 

Đám nhóc phía sau nghe được, lập tức gật đều "ừm ừm", còn Minh Thi và Ninh Dịch thì lắc đầu, không chịu chấp nhận. Hạo Thiên lại nhìn đám nhóc, nói

"Các ngươi cùng Minh Thi và Ninh Dịch trở lại KTX đi, bảo Doãn Bằng cho người tới dọn dẹp chỗ này. Ba chúng ta sẽ cùng với Tuấn Lão đi xử lý thiết bị, các ngươi chờ chúng ta trở về!"

"Vâng"

Đám nhóc lập tức di chuyển, đưa Minh Thi và Ninh Dịch đi ngay lập tức, Minh Thi đi còn không quên quăng lại cho Dược Tuấn Lão một cái liếc mắt tức giận. Dược Tuấn Lão buồn rầu quẹt đi nước mắt, hướng Hạo Thiên lắc đầu nói

"Cậu không làm gì được đâu, hay là thôi đi. Dù sao tôi cũng đã biết được hai đệ đệ của tôi vẫn còn sống, chúng nó không sao là tốt rồi. Không nhận người ca ca này cũng tốt, chúng nó được cậu cứu lấy một mạng, thì người ca ca này sẽ thay chúng trả lại cho cậu, sau này có chuyện gì, dù phải chết tôi cũng sẽ làm cho cậu. Cảm ơn cậu, tôi đi đây"

Dược Tuấn Lão nói tới đây, quay lưng định đi thì bị Hạo Thiên ngăn lại nói

"Xong rồi đúng không? Vậy tới ta nói, về việc ta cứu chúng là có qua có lại, còn về việc ngôi làng đó của ngươi đã hành hạ thuộc hạ của ta ra sao thì chắc chắn sẽ bị trả lại gấp ngàn lần. Còn nữa, ngươi khỏi lo đám Ninh Dịch không thừa nhận ngươi. Chúng đã ngầm thừa nhận rồi, tại cái tính cố chấp của chúng nên bên ngoài chúng phủ nhận vậy thôi. Chứ không lúc nãy ngươi không chỉ tông trúng kệ sách rồi dừng lại đâu, nếu chúng thực sự không chấp nhận thì ngươi thậm chí có thể gãy vài khúc xương sườn và sập vách tường phía sau lưng ngươi rồi! "

Hạo Thiên lúc nãy có thể nhìn ra, từng lời Dược Tuấn Lão nói đều chân thành và khônhg nửa lời giả dối. Bằng chứng là nhịp đập tim và hơi thở của Dược Tuấn Lão, đều nhịp nhàng, bình thường và không chút gấp gáp nào cả. Khả năng thực lòng là 90%, còn 10% còn lại là đề phòng hắn nói dối quen rồi, dù sao hiện tại vẫn nên tin một lần đi!

Dược Tuấn Lão sững người khi nghe Hạo Thiên nói như vậy, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, nhưng lần này là nước mắt vui sướng, hào hứng, hạnh phúc khi đón nhận lấy một món quà tuyệt vời mà mình mong muốn từ lâu. Hạo Thiên lại nói

"Vậy, bây giờ chúng ta tiến hành loại bỏ thiết bị theo dõi ra khỏi cơ thể! "

Rồi cả 3 đứng dậy, Dược Tuấn Lão vẫn không tin Hạo Thiên có thể làm được, nhưng vẫn đi theo xem sao đã, đang định mở cửa ra ngoài thì Hạo Thiên nói

"Đi đâu đấy!"

"Thì chẳng phải cậu nói đi loại bỏ thiết bị theo dõi sao? "

"Đúng vậy, nhưng là đi chỗ này"

Vừa nói xong, bất ngờ xuất hiện một cánh cổng màu đen. Dược Tuấn Lão lại một phen giật mình, môi lắp bắp nói

"Đây... Đây chẳng phải là không gian hệ sao???"

"Đúng, vào đi"

Cả 3 bước vào trong, Dược Tuấn Lão nhanh chóng bước theo trong vô thức, vẫn không tin vào mắt mình. Một thuộc tính hiếm có, ngàn năm có một lại xuất hiện ở đây, thuộc tính mà ngàn người mới có một người lại xuất hiện ở đây, không thể tin được mà! 

Dược Tuấn Lão sau khi bước vào, ban đầu là một vùng tối đen như mực, nhưng khi bước chân của Hạo Thiên đi tới đâu, nơi đó lại sáng lên rực rỡ. Hạo Thiên đưa tất cả đi loanh quanh, hết quẹo cua này tới ngã nọ, đang đi thì bỗng nhiên.... 

"A, ngươi mau tránh ra đi tiểu Hắc! "

"Ngươi đứng lại đó cho ta, tiểu Quang. Mau đứng lại"

"Ha ha ha, nằm mơ đi ta mới đứng lại cho ngươi đánh đấy"

.......

"A, chủ nhân. Mau ngăn hắn lại, hắn đánh ta kìa!"

Tiểu Quang bay ra, thấy Hạo Thiên thì ngay lập tức núp sau cậu, né tránh tiểu Hắc. Còn tiểu Hắc, sau khi thấy Hạo Thiên thì xanh mặt, thắng gấp giữa không trung. 

.....................

Hai chú rồng đang ở dạng chibi mới lúc nãy đây còn người chạy kẻ đuổi, bây giờ đứng trước mặt Hạo Thiên mà cúi đầu xuống. Hạo Thiên hỏi

"Lại có chuyện gì?"

"Tôi và hắn chơi đuổi bắt, ai thua thì bị đánh. Tiểu Quang thua mà không chịu đứng lại cho tôi đánh, nên cả hai mới......"

Tiểu Hắc nói, đôi mắt thì nhìn sang chỗ khác

"Tiểu Quang! "

"Vâng, có chơi có chịu ạ! "

Tiểu Quang buồn bực quay sang tiểu Hắc, tiểu Hắc cười hì hì giơ cái tay nhỏ xíu lên, tán lên mặt tiểu Quang một cái bốp. Tiểu Quang bị đấnh bay đi một đoạn thì dừng lại, mếu máo nhìn tiểu Hắc nói

"Ngươi đánh đau quá!"

Tiểu Hắc ngơ ngơ nói

"Có chơi có chịu nha"

"Chủ nhân.... "

Tiểu Quang hướng Hạo Thiên làm vẻ mặt đáng thương, như muốn nói "tôi muốn đánh lại"

Hạo Thiên lắc đầu, An Lam Nguyệt kế bên cười hì hì nhìn hai chú rồng đùa giỡn với nhau, quắc tay gọi chúng lại, đùa giỡn với chúng. Dược Tuấn Lão từ đầu tới cuối đều ngơ ngác, hai con rồng! Tại sao lại có rồng ở đây, lại tới những hai con. Lại còn đùa giỡn vui vẻ gọi cậu ta là chủ nhân, có phải mình đang mơ không? Ai nói cho tôi biết đi, rốt cuộc tên nhóc này là ai, sao lại yêu nghiệt như vậy chứ!

Dược Tuấn Lão nuốt nước miếng, tiếp tục bước theo sau nhóm Hạo Thiên, đi tới một căn phòng mà phía trên đề bảng "Phòng huấn luyện"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play