*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bỗng nhiên Tô Chỉ Hề cảm giác tim mình đập lỡ một nhịp, vội vàng cúi đầu xuống: "Thiếu gia Hách, tôi tắm xong rồi."
Hách Kính Nghiêu nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn cô một cái, hài lòng nở nụ cười.
"Tôi chuẩn bị váy cho em, em thích không?" Giọng nói của Hách Kính Nghiêu trầm thấp, "Rất hợp với em."
Chiếc váy này, càng làm nổi bật đôi chân dài của cô... Ánh mắt của người đàn ông nóng rực.
Tô Chỉ Hề bất an di chuyển hai chân, đáng tiếc đôi chân trần trụi không có chỗ để ẩn nấp, cô chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi rất thích. Cám ơn."
"Không cần khách sáo." Hách Kính Nghiêu hơi nhếch khóe môi.
"Thiếu gia Hách." Tô Chỉ Hề nhịn không được, "Ngài...Vì sao ngài lại dẫn tôi đến đây?"
Khuôn mặt anh tuấn của anh hơi cau lại, hình như vấn đề này làm anh thấy khó khăn.
"Nếu như là vì chuyện tối ngày hôm qua, cái đó... Tôi thật xin lỗi, ngài yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy ngài, chúng ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì..." Tô Chỉ Hề khó khăn mở miệng.
"Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể!" Hách Kính Nghiêu nhìn cô thật sâu, "Tôi ngủ với em, tôi muốn có trách nhiệm với em."
"Tôi không cần anh phải có trách nhiệm, thật đấy." Tô Chỉ Hề tỏ vẻ thành khẩn, "Chuyện tối ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm, tôi biết rõ anh cũng không cố ý, xin anh không cần để ở trong lòng."
Hách Kính Nghiêu nhếch môi mỏng lên, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Tô Chỉ Hề nghĩ mình đã làm cho anh tức giận, kìm lòng không được bắt đầu nói lắp: "Thật... Thật sự... Chuyện tối ngày hôm qua tôi đã quên hết rồi..."
Hách Kính Nghiêu đột nhiên cười: "Vậy em phải có trách nhiệm với tôi, tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi, em lấy đi lần đầu tiên của tôi mà không có biểu hiện gì sao?" (trả lại lần đầu tiên cho anh đi
)
Sắc mặt Tô Chỉ Hề đỏ bừng. Cái gì gọi là cô đã lấy đi lần đầu tiên của anh... Hơn nữa, thật sự tối hôm qua là lần đầu tiên của anh sao? Khiến cho cả người cô tan tác...Cô không tin!
"Thiếu gia Hách, ngài đừng đùa tôi..."
"Tôi đang nghiêm túc." Anh nhìn Tô Chỉ Hề, khuôn mặt cực kỳ chuyên tâm, "Chỉ cần em đồng ý, chúng ta lập tức đi đăng kí."
Biểu cảm của Tô Chỉ Hề như bị sét đánh.
"Đăng ký?" Cô nghẹn ngào nói ra, "Không phải quá vội vàng sao."
"Vội vàng? Chúng ta đã ngủ cùng nhau, chẳng lẽ không kết hôn sao?" Ánh mắt người đàn ông trầm xuống.
Tô Chỉ Hề lại không phản bác được...
Hiện tại là thời đại nào rồi, chưa từng có ai mới ngủ với nhau một lần đã tính đến chuyện kết hôn.
Nhưng khi nhìn bộ dạng của Thiếu gia Hách, hình như cũng không phải anh đang nói giỡn.
Tô Chỉ Hề cắn răng, hạ quyết tâm nói ra: "Rất xin lỗi, Thiếu gia Hách, tôi không thể kết hôn với anh!"
"Vì sao?" Giọng nói của Hách Kính Nghiêu càng trầm thấp.
"Bởi vì... Bởi vì chúng ta không có tình cảm." Tô Chỉ Hề mở miệng, "Kết hôn, là hai người yêu nhau chấp nhận đến với nhau, nhưng chúng ta là hai người không quen biết."
"Đã ngủ với nhau rồi còn không được gọi là quen biết?" Thiếu gia Hách cau mày, dường như anh không nghĩ tới chuyện Tô Chỉ Hề sẽ kháng cự yêu cầu kết hôn của mình.
"Không tính!" Tô Chỉ Hề đỏ mặt nói.
Hách Kính Nghiêu đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô thật lâu, chăm chú hỏi: "Vậy em nghĩ xem chúng ta nên ngủ với nhau mấy lần đây?"
"Cũng không được! Tôi sẽ không kết hôn với một người đàn ông mà mình không yêu!" Tô Chỉ Hề càng xấu hổ hơn.
Hách Kính Nghiêu nhẹ nhàng chậc một tiếng, giống như cảm thấy có hơi khó khăn.
Anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, sự hiểu biết về phụ nữ đến từ những người bạn, trong miệng của bọn hắn, phụ nữ giống như một món đồ, có được dễ như trở bàn tay.
Nhưng người phụ nữ này, nhìn mềm mại dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại rất kiên trì.
Nhưng mà, cô đã là người phụ nữ của anh rồi, cho nên, cô nhất định phải là vợ của anh!
Ánh mắt của Hách Kính Nghiêu tối tăm: "Tô Chỉ Hề, nếu như bây giờ em không kết hôn với tôi, từ nay về sau chỉ sợ cha của em sẽ không bỏ qua cho em. Nhưng nếu kết hôn với tôi, em chính là phu nhân nhà họ Hách, tại thành phố Viêm Châu này em có thể tung hoành khắp nơi."
Sau khi nghe được những lời nói đó, trong nháy mắt, Tô Chỉ Hề thật sự đang suy nghĩ...
Nhưng mà, cô càng rõ ràng hơn là chuyện này không thể làm qua loa như vậy.
Ngay cả nguyên nhân người đàn ông này kiên trì muốn kết hôn với cô là gì cô cũng không biết.
Cho nên, cuối cùng cô quyết định lắc đầu: "Tôi không sợ. Dù sao đó cũng là cha của tôi, ông ấy sẽ không làm hại tôi."
"Thật sao?" Ánh mắt Hách Kính Nghiêu giống như đang nhìn thấu nội tâm của cô.
Đột nhiên trong nội tâm của Tô Chỉ Hề có một cảm xúc không xác định.
Hôm nay Tô Quốc An đã không còn là một người yêu thương cô như trước đây, bởi vì cha có yêu cầu đối với cô... Có mẹ kế thì có cha ghẻ, lời này quả thật rất đúng. Nếu cô về nhà, chỉ sợ Tô Quốc An sẽ kiên quyết gả cô cho tổng giám đốc Lý.
Cho nên, cô không thể về nhà.
"Tôi... Tạm thời tôi có thể ở trường học." Tô Chỉ Hề nói.
"Đã như vậy, tôi cũng sẽ không ép em." Ánh mắt của Hách Kính Nghiêu hơi tối, "Tôi sẽ cho người đưa em trở về."
"Thật tốt quá! Cám ơn anh!" Tô Chỉ Hề cảm kích nói.
Hách Kính Nghiêu nhìn cô một cái với ý tứ xâu sa, không nói gì.
Hiện tại nói cám ơn, hình như là quá sớm.