Tô Chỉ Hề hóa đau thương thành động lực, rạng sáng ngày thứ hai đã đi tới phòng họp, các hạng mục được bày ra khắp nơi.
Thẩm Uẩn San cầm cốc sữa đậu nành đến, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tô Chỉ Hề, lại càng hoảng sợ.
"Sao cậu đến sớm vậy, ăn gì chưa?" Cô ngồi xuống bên cạnh Tô Chỉ Hề hỏi.
"Uẩn San, lần thi đấu này, nhất định chúng ta phải giành giải Nhất!" Tô Chỉ Hề nảy sinh tham vọng độc ác nói.
Thẩm Uẩn San giật mình: "Cậu làm sao vậy? Bị cái gì kích thích vậy?"
Tô Chỉ Hề mím môi không nói, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ độc ác, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Gần đây cô đã bị kích thích quá nhiều.
Một bên Ninh Dịch Thần và Tô Liên Hề hạnh phúc, một bên thiếu gia Hách đã có vị hôn thê.
Mà ngay cả Tô Liên Hề, cũng lấy được vai nữ chính, sáng nay đang xem tin tức, trùng hợp Tô Chỉ Hề nhìn thấy, bộ phận truyền thông bên phiá nhà sản xuất tuyên bố nữ chính là người mới hoàn toàn, tuy nhiên không tiết lộ danh tính, nhưng từ những tin tức lẻ tẻ, cũng có thể đoán được đó là Tô Liên Hề, điều này không thể nghi ngờ.
Tô Chỉ Hề cảm giác phải bị đè nén cực kỳ, trong lòng uất hận không biết làm sao đành phải vùi đầu vào trận đấu.
"Không có gì, chẳng qua tớ cảm thấy đã làm chuyện gì thì nhất định phải làm cho thật tốt!"
Thẩm Uẩn San nhìn bộ dáng như sắp bốc cháy của cô, sững sờ gật đầu: "Mục tiêu của chúng ta là giải Nhất... Yên tâm đi, cô giáo cũng đã nói đề tài của chúng ta cực kỳ tốt."
"Ừ!" Tô Chỉ Hề dùng sức gật đầu.
...
Một tuần kế tiếp, Tô Chỉ Hề làm đội trưởng, ép các đội viên ra sức lao động, bọn họ ai cũng cảm thấy khổ sở không chịu nổi, nhưng nhìn thấy Tô Chỉ Hề còn chăm chỉ hơn bọn họ, đành phải nuốt mấy câu phàn nàn xuống.
Trong suốt một tuần qua, Tô Chỉ Hề tắt điện thoại di động, giống như ngăn cách với cuộc sống bên ngoài. Cô dùng toàn bộ sức lực vùi đầu vào trận đấu, tâm tình bị đè nén dần dần thoải mái hơn.
Đáng tiếc, trước trận đấu một ngày, sáng sớm cô đi đến phòng họp thì nhìn thấy Tô Liên Hề đứng trước cửa, tâm trạng đang vui vẻ lập tức thay bằng sự khó chịu.
"Chị." Ngược lại Tô Liên Hề tươi cười như hoa, mỗi lần thấy cô ta chào hỏi ngọt ngào với mình, giống như hai người thật sự là một cặp chị em có cảm tình đặc biệt.
Tô Chỉ Hề không có tâm trạng để đáp trả cô ta, lạnh lùng nói: "Mở ra!"
"Chị, em hỏi thăm chị một chút, thì ra chị đang chuẩn bị cho trận đấu." Tô Liên Hề nghịch tóc, "Khó trách gần đây không nhìn thấy chị đâu."
Tô Chỉ Hề khẽ đẩy bả vai cô ta, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa phòng họp.
"Chị..." Tô Liên Hề căm tức nhìn cô, "Tôi nói cho chị biết, có tôi ở đây, chị đừng mong giành được giải thưởng!"
Tô Chỉ Hề cả kinh, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía cô ta: "Cô định giở trò gì?"
"Chị, em cũng không muốn sự cố gắng của chị là uổng phí, nhưng mà trận đấu "The Challenge Cup" đó trường bọn em cũng tham gia thi đấu. Hơn nữa trùng hợp người chủ trì "The Challenge Cup" là tập đoàn Lăng Vân, quan hệ của Dịch Thần và con trai tập đoàn đó cũng không tệ, nếu anh ta muốn giữ mối quan hệ này, chị nói sẽ thế nào?"
Môi Tô Chỉ Hề khẽ run lên: "Tô Liên Hề, cô quá xấu xa rồi!"
"Ha ha..." Tô Liên Hề nhìn thấy nét mặt của cô, nụ cười trên môi càng ngọt ngào hơn, "Chị, em biết chị rất quan tâm đến trận đấu này, dù sao bây giờ chị cũng không có gì cả, chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng vào cuộc so tài này. Aiz, là em gái, thấy chị như vậy em cũng không đành lòng."
Tô Chỉ Hề uất hận nắm chặt tay, rất muốn cào nát mặt cô ta!
Trên thế giới tại sao lại có loại người vô sỉ như vậy! Cô càng nhượng bộ, Tô Liên Hề lại càng được đằng chân lân đằng đầu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT