"Chị đừng vội." Cô ta cười tủm tỉm, một tay nâng má, nói: "Em rất tò mò, không phải chị đã thành công bò lên giường thiếu gia Hách sao, vì sao vẫn không được trợ cấp gì vậy? Ở kí túc xá, ăn cơm ở căng tin...Haiz, có phải thiếu gia Hách nhìn chị thấy chướng mắt, cho nên mới bội tình bạc nghĩa với chị như vậy không? Ai da, thật đáng thương."

Tô Liên Hề lộ ra vẻ thuơng hại.

Sau khi cô ta nghe mẹ kể về chuyện ngày hôm đó, thật sự cô ta có chút lo lắng, dù sao cũng là nhà họ Hách, kể cả là Dịch Thần, tạm thời cũng không phải đối thủ của thiếu gia nhà họ Hách.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Tô Chỉ Hề trong trường học, tâm tư của Tô Liên Hề cũng ổn định lại.

Ngẫm lại, thiếu gia Hách có loại phụ nữ nào mà chưa từng thấy qua, làm sao có thể để Tô Liên Hề vào trong mắt. Cho dù hai người đã ngủ với nhau, đối với Thiếu gia Hách mà nói, đại khái chỉ là vật đưa tới cửa thì tôi nhận.

Tô Chỉ Hề hít sâu một hơi, đè nén lửa giận: "Tô Liên Hề, rốt cục tro cốt của mẹ tôi ở nơi nào?"

"Nói về mẹ chị...Bà ta cũng giống như chị thôi, đã định trước là người không có được trái tim của đàn ông." Tô Liên Hề vừa cười vừa nói, trên mặt là vẻ thương cảm và khinh miệt sâu sắc.

Tô Chỉ Hề cảm giác cơn giận bay thẳng lên đỉnh đầu.

Bị cô ta chọc tức, cả người cô run lên, đưa tay phải ra, định cho cô ta một cái tát.

Đáng tiếc tay của cô bị một bàn tay nóng rực chặn lại, Tô Liên Hề ngồi đối diện cũng thay đổi sắc mặt, cô ta tỏ vẻ hoảng sợ rất đáng thương.

"Dịch Thần, anh đã đến rồi!" Cô ta tỏ ra rất sợ hãi ôm lấy eo Ninh Dịch Thần.

Ninh Dịch Thần lạnh lùng nhìn Tô Chỉ Hề, hất tay của cô ra, sau đó vỗ lưng, trấn an Tô Liên Hề: "Không sao đâu, có anh ở đây."

Tô Chỉ Hề sững sờ nhìn Ninh Dịch Thần xuất hiện đột ngột, con mắt nóng lên.

Lúc trước cô không oán hận một lời, chăm sóc Ninh Dịch Thần ba năm, vì làm việc nghĩa thì không được chùn bước.

Đối với người xa lạ, Ninh Dịch Thần có thể xả thân cứu giúp, thế nên đối với người mà anh ta coi trọng, anh ta cũng sẽ làm như thế.

Cảm giác được bảo vệ trong lòng bàn tay, cô chưa từng được cảm nhận qua, cho nên không tự chủ được nảy sinh khát vọng, cho nên ngây ngốc chăm sóc Ninh Dịch Thần ba năm.

Nói như vậy, kỳ thật động cơ ban đầu của cô cũng không hề đơn giản, thế nhưng cái khát vọng này, cô chỉ có thể lặng lẽ để trong đáy lòng, cũng không định ép buộc Ninh Dịch Thần trả ơn, lúc đó cô còn nghĩ, chỉ cần anh ta tỉnh lại là tốt rồi.

Cuối cùng anh ta cũng tỉnh lại, thế nhưng sự chú ý mà cô từng chờ mong, cũng từng vì anh ta mà nghĩ rằng làm việc nghĩa là không được chùn bước, lại rơi vào người Tô Liên Hề.

Hoặc bọn họ chính là trời sinh một đôi, nếu không tại sao trước kia Ninh Dịch Thần lại cứu Tô Liên Hề.

"Tô Chỉ Hề, Liên Hề là em gái của cô, cho dù cô có bất mãn với em ấy, cũng không nên động tay động chân." Ninh Dịch Thần đè nén sự tức giận nói với cô.

Tô Chỉ Hề kinh ngạc nhìn anh ta.

Sự tức giận và đau lòng vì Tô Liên Hề, ghi rõ ở trên mặt anh ta.

Tô Chỉ Hề đã xác định, Tô Liên Hề chỉ viện cớ đưa cô đến đây, chỉ sợ cô ta đã có hẹn với Ninh Dịch Thần, cho nên chỉ đợi đến lúc Ninh Dịch Thần xuất hiện, cố ý nói ra vài câu để kích động cô.

Bỗng nhiên cô cười ra tiếng, nhìn về phía Tô Liên Hề, nói rõ từng chữ: "Bởi vì cô ta đáng bị ăn đòn."

Tô Liên Hề vẫn tỏ ra sợ hãi dựa vào người Ninh Dịch Thần, nói: "Chị, rất xin lỗi..."

"Tô Liên Hề, cô nói tôi thế nào, tôi cũng không để ý, nhưng nếu cô dám sỉ nhục mẹ tôi, tôi thấy cô một lần, đánh một lần!" Tô Chỉ Hề hét lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play