Có vấn đề, có vấn đề! Nếu tên tiểu tử Châu này chỉ là đơn thuần BL hoặc đơn thuần BT thì đỡ khổ rồi, dù sao cũng không đến phiên ta bận tâm…

Thế nhưng, tiểu tử này còn cư nhiên lồng ảnh của Yên Tử vào trong sách, thật sự là quá BTBTBT a! (Mộc Mộc: vai chính BT của bộ này chỉ có thể là ta *lần thứ hai điên cuồng khóc rống*….)

Ta nghi hoặc nhíu mày, Châu khó chịu trừng mắt, mày qua mắt lại, chằm chằm nhìn nhau, biểu tình cả hai đều vô cùng trừu tượng, có chút kiếm hiệp, cũng có chút hiện đại, nói chung là cực kỳ quái đản.

Trầm mặc như một loại virus gây bệnh lạ âm thầm lan truyền khắp xung quanh, nhưng trong lòng cả hai đều đang cật lực theo đuổi những ý tưởng có lực sát thương trí mạng kinh người~~~~

Quả nhiên, nhờ ta liên tục nhíu mày, màn đấu võ mắt dài ba mươi phút bốn mươi bảy giây cuối cùng cũng chấm dứt, Châu đành buông vũ khí đầu hàng: “Ta thành thật nói cho ngươi biết cũng được…. Đừng nhíu mày làm ta buồn nôn nữa có được không, đại nương Pentium III à (ý bảo bạn Mộc Mộc lắm chuyện =)))), ngươi như vậy sẽ mau già lắm đấy!” Ta sùi bọt mép, thiếu chút nữa phun đầy cả nửa phòng học.

“Ta thích Yên Tử!” Dừng một chút, “Ta đã biết hắn từ lâu, đã thích hắn từ lâu rồi! Được chưa!” Thẳng thắn nói xong, Châu xách cặp định ra về!

“A ———— này thì… nhưng mà… nhưng mà… Yên Tử nhà ta hắn không hề cong a! Ngươi định mỗi lần hẹn nhau đều giả trang hay là muốn tự thú sau khi bị tra tấn?” (tức là bảo đợi đến lúc bị ăn mới chịu thú nhận mình là nam ^^) Đến lúc nào rồi mà ta còn băn khoăn vấn đề này…

Tiểu ác ma Châu ban cho ta một nụ cười thật ngọt ngào (nụ cười này tuyệt đối ăn đứt Mona Lisa dưới ngòi bút của Da Vinci, bởi vì sau đó ta nổi sởi đủ 5 ngày, thủy đậu đủ 6 ngày, da gà da vịt như bị sét đánh rớt đầy đất, nghe nói ngày hôm sau nhóm bạn trực lớp đến sớm để quét dọn, trong đó có người quét mệt đến thiếu chút nữa hộc máu chết~~~)

“Không cần lo lắng, ta tự có cách của ta! Chỉ cần ngươi không cản trở là được!” Nói xong, Châu liền tiêu sái xoay người bỏ đi.

Hừ! Hành vi giả gái BT như vậy còn muốn câu dẫn Yên Tử nhà ta! Ta mới không tin đấy… còn nữa… Đúng rồi… Ta vội vàng vọt theo, bản gốc ‘Gian Chi Khiết’ cũng không kịp cầm, liền băng qua dãy dãy bàn ghế, đá tung cánh cửa đang nửa khép nửa mở, năm bước thành ba bước phóng xuống lầu, cuối cùng cũng đuổi kịp Châu ở cổng trường.

Châu thấy ta thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, mắt lộ hung quang, cho rằng ta muốn uy hiếp hắn, cảnh cáo hắn, khiêu khích hắn hoặc là giở trò lưu manh  với hắn, thế là y như nữ tử (nữ tử?) thủ thế phòng thân, quyết định phá phủ trầm chu (*) rõ ràng muốn liều mạng ngươi chết ta sống.

“Thực ra… ta rất muốn ở sau lưng gọi ngươi, lại sợ ngươi mất mặt, nên cứ đuổi theo, nói ngươi biết một tiếng… hộc hộc… Mệt quá a~~~” Ta đã nhiều năm không vận động… hộc hộc, thật là khổ cực mà!

Châu vẻ mặt nghi hoặc, hẳn là 80% đang nghĩ, ta cư nhiên không giở trò lưu manh, vậy thì có chuyện gì a?

“Là vầy, ngươi chưa kéo khóa quần kìa, ban nãy ta chỉ lo nhìn sắc mặt ngươi, quên nhắc ngươi một tiếng…” Ta vừa thở vừa nói, lại vừa trắng trợn nhìn vào nơi đó. “Còn nữa, ta thường không có ý kiến với phong cách ăn mặc của người khác, nhưng ta nghĩ, nam sinh như ngươi, đã từng tuổi này còn mặc quần lót in hoa văn gấu con, hình như có chút không hợp a…”

… … … … -_-… | | | |

Châu cuối cùng cũng bắt đầu vừa hộc máu vừa kéo khóa quần… Trong nháy mắt mặt liền đỏ như quả đào chín, cực kỳ khả ái, thẹn thùng vô cùng.

Ha ha ha, ta nhìn hắn mất mặt, hộc máu đến tận giây sau cùng, mới hí ha hí hửng chạy trở về phòng học, ta đương nhiên không quên ‘Gian Chi Khiết’ bản gốc của ta, hơ hơ!

Cứ như vậy, vài ngày sau, ta tùy thời đợi lệnh, vừa nhận điện thoại của Châu, ta liền tới nhà hắn nói muốn dạy kèm ngoại ngữ. Mẹ Châu đối với những lời nói dối đã thành hệ thống của ta hoàn toàn không có bất cứ nghi ngờ gì. Thế là tần suất hẹn hò giữa Châu và Yên Tử liền lục tục tăng lên, đương nhiên ta cũng liên tục nhận được 15 cái OVA đam mỹ (OVA: Original Video Animation, có nghĩa là video anime bản gốc), 6 bộ manga vẽ tay bản Nhật hoặc bản Hồng Kông, 3 cái đĩa đang hot số lượng có hạn, cùng với vô số những món quà lưu niệm ăn theo đam mỹ, đương nhiên còn được “Ma Thiên” nhượng quyền… Thế là ta bất luận ở trong hiện thực hay trên mạng cấp bậc BT lẫn đam mỹ đều một đường thăng tiến, từ đồng nghiệp nữ cấp bậc cốt khôi thành cấp bậc cốt khôi không còn chỗ để phát triển… (cho các ngươi mồ hôi tuôn như thác Lư Sơn luôn ~~ kha kha)

Mà Yên Tử nhà ta đương nhiên ngây thơ hoạt bát, mỗi lần đi chơi đều một trăm phần trăm nghiêm túc tỉ mỉ cẩn thận ôn nhu. Thấy bọn họ dường như ngày càng thân mật hơn, ta mấy ngàn lần muốn ám chỉ hoặc ra dấu cho hắn, “Châu Liễu Liễu” mà hắn thích thực ra chính là tên gia hỏa Châu kia, hơn nữa người ta còn là BL. Thế nhưng mỗi lần lời đến miệng liền nghẹn lại, cuối cùng đành nuốt trở xuống. Miễn là người ta không khi dễ hắn, chiếm chút tiện nghi của hắn thì có là gì, ai~~~ ta đã nhận nhiều đồ của người ta như vậy…. sao có thể nói ra được, hức hức, ta thật là một tỷ tỷ vô lương tâm!

Những tháng ngày loạn thất bát tao cứ thế trôi qua, chớp mắt đã đến kỳ thi Đại học rồi.

Thi Đại học a thi Đại học! Năm đó ta cực kỳ khổ sở, bây giờ thấy người ta khổ sở, ta lại hả hê đến toàn thân run lên, vì kỳ thi đại học cuối cùng cũng tới rồi. Càng huống hồ là, thi xong, Châu vô luận thế nào cũng không thể không đi, với thành tích xuất sắc của hắn, cho dù không được tuyển thẳng vào Đại học thì cũng nhất định thi đỗ khối B hoặc khối A, chưa kể ta tuy mang tiếng kèm ngoại ngữ cho hắn nhưng một buổi cũng chả dạy, thành tích của hắn vẫn cứ không ngừng thăng hoa —— liên tục tiến bộ, mẹ Châu rất vui, còn muốn đáp tạ ta ~~ ha ha!

Hãn, >-< không đúng, ý ta là, sau khi thi Đại học, vô luận thế nào Châu cũng không thể dây dưa cùng Yên Tử nhà ta! Khoảng cách là yếu tố hàng đầu phá hoại tình cảm mà! Kha kha! (Ai nói càng xa càng nhớ? Ai nói tiểu biệt thắng tân hôn? Lôi ra ngoài chém hết…)

Ta vẫn cảm thấy kỳ quái, Yên Tử dường như có điểm thích Châu phiên bản nữ, vậy tại sao không hỏi hắn học trường nào? Còn nữa, trước đó Yên Tử đã biết hắn lớp 12, như thế nào lại không nghi ngờ hắn làm sao rảnh rỗi cứ hẹn nhau đi chơi suốt như vậy? Bất quá, những kẻ đang yêu quả nhiên IQ liền tuột đến thảm hại, đến cả toàn trường, toàn phố, toàn thành đều biết Yên Tử có một cô bạn gái xinh đẹp, mỗi ngày có mấy trăm nữ sinh ngồi dưới lầu nhà ta ầm ĩ tru lên, Yên Tử vẫn hồn nhiên không thấy có gì là không thích hợp. (Sẵn tiện nói luôn: Lúc đầu khi đám nữ sinh khóc lóc nằm vạ, còn có bảo an khu phố cùng mấy cụ bà tốt bụng để ý trông nom, không nghiêm trọng thì trấn an xoa dịu, nghiêm trọng thì đưa đến bệnh viện XX, cuối cùng số lượng người tới khóc quá nhiều, vượt quá phạm vi có thể khống chế, liền không ai đến quản nữa, dù sao giờ khóc nhỏ đại khái tầm 7.00 giờ ăn sáng, khóc to đại khái tầm 12.00 giờ ăn trưa, ma kêu quỷ gào đại khái tầm 12.00 đêm, hàng xóm nghe riết cũng quen với bảng thời khóa biểu này, không ai thèm đếm xỉa nữa, vừa nghe thấy tiếng khóc liền có chư vị lão mẹ ồn ào: “Tiểu Mao (hoặc Tiểu Hoa hoặc Tiểu Bảo các loại) tới giờ cơm rồi, mau về ăn đi…”)

Nhưng chuyện khiến người kinh ngạc đã xảy ra, Châu cư nhiên rút lui khỏi danh sách tuyển thẳng kia, hắn nói muốn tự mình đi thi… Cha mẹ, thầy cô, bạn bè… cả vạn người đều không thể nào hiểu nổi, Châu vẫn quyết định tự mình tham gia kỳ thi.

Trong lòng ta càng ẩn chứa cả vạn dấu chấm than, cả vạn điều không rõ, cả vạn dự cảm không hay… (dự cảm của ta luôn thập phần linh nghiệm, tuy mua vé số hay mấy phiếu rút thăm các loại chưa bao giờ trúng thưởng, nhưng giác quan thứ sáu thì tương đối lợi hại a. Tỷ như đi thi lật bùa thế nào cũng bị bắt, đang đi mà tự nhiên bong gân sẽ bị té, ấn phẩm đam mỹ bị người ta mượn rồi thì không trả, lần nào cũng đúng, bách đoán bách trúng….)

Quả nhiên, ngày thi Đại học, Châu căn bản không hề tham gia!!!!

Hắn ra đòn chưa chết người thì chưa chịu ngừng tay, tuyên bố một câu: Hắn muốn học lại một năm!

Trời a~~~ ta hộc 700 cc máu, hắn cư nhiên hi sinh nhiều như thế chỉ để được học cùng khối với Yên Tử nhà ta.

Kháo, cho ta uống thuốc độc luôn đi!

—————————-

(*) Phá phủ trầm chu: Đó là trận đầu tiên cũng là trận nổi tiếng của Hạng Vũ, tháng 11 năm 207 TCN, Vũ thống lĩnh hai vạn đệ tử binh vượt sông Hoàng Hà, sau khi đến bờ sông đã cho đập hết nồi nêu, dắm hết chiến thuyền (phá phủ trầm chu) để đưa quân mình vào cảnh tuyệt lộ, khiến binh lính sĩ khí nâng cao chiến đấu đến cùng. Nên Hạng Vũ chỉ hai vạn quân đã đại phá ba mươi vạn đại quân Chương Hàm ở Cự Lộc. Phá Phủ trầm chu cũng trờ thành 1 điển tích. Ý chỉ tràn đầy quyết tâm làm việc lớn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play