Ta bắt đầu không tin vào mắt mình, vận hết khí lực toàn thân mà dụi mắt, hình ảnh trước mặt không hề thay đổi. Ta lại nghi ngờ não bộ của mình, vận hết khí lực toàn thân mà vỗ đầu, hình ảnh vẫn không thay đổi! Cuối cùng để chứng minh bản thân không phải lên mạng đến không còn phân biệt được thực hư, liền tự thưởng cho mình một cái tát! Hình ảnh không thay đổi vẫn là không thay đổi…
Hai đại mỹ nam trước mắt, vẫn là ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nồng tình mật ý dính lấy nhau, đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh…. Ta đang băn khoăn tiếp theo nên xông lên hỏi rõ ngọn nguồn, hay là chờ một chút, xem xem có cảnh H hay không… (tác giả S: khán giả đương nhiên luôn hứng thú với cảnh H của các mỹ nam, ta cũng chưa bao giờ từ bỏ ý định trực tiếp miêu tả cảnh XXXX trong bộ này sao cho thật lâm li sinh động… có điều… bây giờ đang là thời kỳ đáng ngại của văn hóa đen, vì sự an nguy của bọn Yên Tử, chúng ta không nên để họ mạo hiểm như vậy… Khán giả: *Đá đá đá*, ngươi rõ ràng là không viết, còn viện cớ này nọ! Kháo! Các tỷ muội, đánh ả đi!… @
[email protected], S bị loạn côn đánh chết… Kết cục của bộ này xem ra không có tiền đồ…)
Ta vẫn quyết định xông tới… (bắt đầu sử dụng định lý diễn viên chính không chết, tác giả S ta sống lại! Ha ha ~~), một cước phi đến trước mặt bọn hắn. “Các các các các các… các ngươi… đang làm gì vậy…” Ta tuy nói lắp, nhưng không phải vì kinh ngạc, mà là vì mỹ cảnh này thật khiến ta đắm đuối…
Hai người họ nhìn ta, không có vẻ gì là ngạc nhiên, vẫn duy trì tư thế thân mật ái muội như cũ.
“Ngươi bị ngu a?” Châu cực kỳ trầm tĩnh nói: “Hôn môi mà ngươi cũng không biết sao?” Nói xong thuận thế kéo Yên Tử dựa sát vào người… Nga, MY GOD! Ta xịt máu mũi!
“Lão tỷ, tuy rằng ta biết ngươi không cố ý, nhưng quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị sét đánh a! Hiểu không?” Yên Tử cũng vô cùng lãnh tĩnh nói! Nói xong, ôm Châu vào lòng! Nga, MY DEAR! Ta chảy nước dãi!
Mắt thấy hai người thân mật quấn lấy nhau, ta dù rất muốn xem nữa ~~ thế nhưng bây giờ quan trọng nhất là tại sao bọn hắn lại yêu nhau! Tại sao Yên Tử lại có thể nói hai tiếng ‘yêu đương’ với Châu phiên bản nam! Mà ta cư nhiên hoàn toàn không phát hiện…
Không cam tâm không cam tâm không cam tâm!!! Đệ đệ đẹp trai của ta cứ thế bị người ta câu đi mất rồi a huhuhuhuuuuu….
Thấy biểu tình của ta rõ ràng là không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua, bọn hắn hiển nhiên cũng mất đi ngọn lửa nhiệt tình để tiếp tục thân mật (ta quả là đáng chết ~~~, tuy rằng nếu bọn hắn tiếp tục thân mật sẽ khiến bao vị nam nữ đạo mạo chết vì buồn nôn, ảnh hưởng đến bầu không khí cả thành phố, nhưng mà… Ta vẫn thấy mình đáng chết, xin lỗi quý khán giả đã dày công theo dõi nhiều kỳ, hức hức ~~~), thế là hai người tách ra, kể cho ta nghe đầu đuôi mọi chuyện!
“Rất đơn giản, chính là để lừa ngươi! Khiến ngươi phải mang mặc cảm tội lỗi!” Yên Tử nghiêm túc trả lời ta!!
A a a a a a a a!!!! “Tại sao… tại sao lại muốn ta mang mặc cảm tội lỗi a?” Ta có phạm tội gì đâu a!
“Tỷ tỷ, đừng nói ngươi quên hết đi a! Lúc ngươi ba tuổi xem manga đã cướp sạch kho truyện tranh của ta! Mười tuổi tham gia COSPLAY giật giải, thế là năm nào cũng ép ta đi COS làm nữ nhân, để người khác trêu chọc chụp ảnh! Mười hai tuổi ý tưởng sáng lập ra hội đam mỹ vốn là do ta nghĩ ra, nhưng ngươi không chỉ đạo ý tưởng của ta, còn chiếm cả trang web mà ta vất vả lắm mới tạo được làm của riêng! Mười bốn tuổi tiền đi Nhật Bản vốn là dành cho ta đi du học, mua về một đống ấn phẩm đam mỹ cũng chính là từ tiền tiêu vặt của ta mà ra! Mười lăm tuổi bộ Siêu nhân khí nhiều hồi mà ngươi viết vốn là thơ ca ta sáng tác cho tập san trong trường, ngươi thêm mắm dặm muối sửa thành tiểu thuyết BL lừa gạt nước mắt của thiên hạ! Sau đó mười tám tuổi, ngươi mỗi lần nghỉ học liền đày ta vác mặt đi xin phép, không có tiền liền lén xài thẻ tín dụng của ta, gọi điện thoại thì lấy di động của ta, việc nhà lẫn việc nặng nhọc đều đùn đẩy hết cho ta!!! Tiểu sử vinh quang của ngươi là viết trên máu và nước mắt của ta!!! Ngươi cứ như vậy sớm muộn cũng sẽ mưu sát thân đệ đệ a, có biết không! Dại gì không trả thù một phen!” Yên Tử xổ nguyên một tràng, quả nhiên, nhất định đã có chuẩn bị hẳn hoi, nếu không sao có thể nói đến trôi chảy như thế! Trước đây khi ta nghiêm túc hỏi hắn vấn đề này, hắn liền ê a nói đông nói tây hồ ngôn loạn ngữ tùy tiện đánh lạc hướng ta!
Ai~~~ Người ta thường nói, đằng sau thành công của nam nhân đều có bóng dáng của một nữ nhân! Đằng sau một đồng nghiệp nữ BT vĩ đại như ta cũng phải có một nam tử hán chứ a! Hơn nữa, gì mà mưu sát thân đệ đệ! Cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là ngược đãi thú nuôi thôi.
“Còn nữa ——” Châu tiếp lời: “Sau khi ta thừa nhận thân phận mình, cũng đã nói cho hắn biết rồi, ngươi còn làm bộ đến dạy kèm thực chất là muốn xoi mói ta, cho nên bọn ta dứt khoát dọa ngươi một phen, còn việc giả nam giả nữ là để đánh lừa dư luận. Dù sao, học trường nào cũng là học, muộn một năm nhưng có thể học cùng một lớp với Yên Tử, lại có thể thi vào chung một trường đại học, còn có thể khiến ngươi tức giận, cũng được nhiều lợi lạc lắm a!”
Ngươi nhìn đi, không ác độc thì không phải là Châu mà, ta đã sớm biết!
Thì ra là chỉ là một màn kịch a!! Thì ra là thế a ~~~!
Yên Tử cho rằng ta vì bạn trai (gái) của hắn mà lo lắng thì có thể khơi lên mặc cảm tội lỗi trong ta a! Đúng là quá mức quá mức quá mức đề cao ta rồi…
Bởi vì đam mỹ không có giới hạn, xu thế thế giới đại đồng cũng dần dần được đẩy mạnh, bọn họ có yêu nhau hay X nhau thì cũng là chuyện càng ngày càng bình thường, liệu ta sẽ mang mặc cảm tội lỗi ~? Kha kha! Tưởng ta là con nít ba tuổi sao! Ta đương nhiên là muốn cầu còn không được, càng nhiều càng tốt.
Cùng lắm chỉ là một phen lo nghĩ thôi, cứ ngỡ Yên Tử hắn bình thường! Hừ… thời đại này, BT mới là bình thường, bình thường chính là BT a!
Được rồi được rồi… Quấy rối mộng đẹp của lão tỷ, ngày mai sẽ có một hội nghị mà ta phải làm báo cáo nữa, chủ đề là bàn về “Những trường hợp có thể xảy ra sau khi BT chạm trán BL”, ngươi xem, đây còn không phải là nguồn tư liệu có sẵn sao? Ha! (Khán giả: Hãn ~ dám hỏi này là báo cáo cho thể loại hội nghị gì a??)
Được rồi, ta đã rõ đầu đuôi sự tình! (ta đúng là thần kinh thép a, phản ứng quả thật khiến bọn Yên Tử thất vọng cực điểm… Kha kha! Ta là BT mà, ta sợ ai!)
Ngay lúc ta từng bước một đi về nhà (thực ra ta muốn cho họ chút không gian XXXX, với lại ta định lên lấy V8 chụp lén vài tấm…) Ngay lúc ta tưởng mình không chút kinh ngạc không chút đả kích hoàn toàn không để họ đạt được mục đích trả thù….
Châu lại giáng cho ta một đòn trí mạng nhất kể từ đầu chương truyện tới nay! Khiến ta sau khi vào nhà liền nằm bẹp trên giường gặp ác mộng liên tục, không ngừng sốt cao, hồ ngôn loạn ngữ, thống khổ vạn phần (xin chú ý, không phải vì bị nhiễm các loại văn hóa đồi trụy!), hắn phun ra một câu thế này:
“Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết… Yên Tử là thụ, ta là công! Đừng viết lộn…”
Sao hắn lại biết ta muốn viết về chuyện tình của bọn hắn nhỉ, hãn! Khoan đã… Hắn nói cái gì… … Hắn nói Yên Tử là số 0!!!!!!!!!!
Sao có thể như vậy a a a a a!! Trời a! Ta chết ngất a! Yên Tử… Yên Tử… ngươi…
Ta đã không còn khí lực để nói nữa, nhìn sang Yên Tử… hắn cư nhiên không đỏ mặt (như vậy chứng minh lời Châu nói đúng là sự thật).
Khóe miệng ta cuối cùng thoáng hiện một vệt máu, toàn thân chấn động, hai mắt đục ngầu, sau đó nhìn trời điên cuồng hộc 500 cc máu tươi, đổ vật xuống đất.
Yên Tử cùng Châu không hề động chút lòng trắc ẩn, căn bản không định đỡ ta dậy, chỉ lệ nóng doanh tròng im lặng nhìn nhau, cuối cùng Yên Tử mở miệng trước: “Châu, ta sống mười tám năm rồi, ngày hôm nay cuối cùng cũng đã chơi được lão tỷ…”
Sau đó Châu nói một câu càng kích động hơn: “Phải a! Ngươi rốt cuộc cũng có thể khắc phục được chứng đỏ mặt khi nói dối rồi… Vậy thì cứ theo ước định, chúng ta chơi trò hỗ công đi, lần này là ngươi ở dưới nga…”
Ta hộc máu lần hai, cười chết tại chỗ!
OK! Chuyện đến đây là hết rồi! Sau đó? Ngươi hỏi sau đó! Ha ha ~~~ Sau đó Yên Tử và Châu đương nhiên cùng nhau thi đỗ khối B, cùng nhau chung sống nồng tình mật ý! Còn ta à! Đương nhiên vẫn giữ vững ngôi vị nữ BT số một trong giới đam mỹ, ta thậm chí còn thành lập một quân đoàn ác cảo BT, vì sự nghiệp đam mỹ cống hiến suốt đời! Đương nhiên thỉnh thoảng lại chụp lén rình trộm Yên Tử và Châu, ta thậm chí còn hành sự trắng trợn lộ liễu, ngươi hỏi máu mũi ta có đủ hay không?
Kha kha, máu mũi thì có thể thiếu, nhưng ta tin nước mũi thì dư dả a….
— HOÀN —