Tổ ong cao ngất như một tòa tháp dần dần đổ sụp trong những cơn chấn động, tòa kiến trúc hùng vĩ tráng lệ không thuộc về nền văn minh loài người nhanh chóng bị xé tan. Ngọn lửa chậm rãi lan tràn, hừng hực khí thế muốn nuốt trọn màn đêm vô tận.
Hai người đứng lặng giữa rừng mưa, từ xa ngắm nhìn thế lửa cuồn cuộn không thể dập tắt.
Nơi phương đông xa xôi đã mơ hồ ẩn hiện một màu bình minh le lói, dịu dàng đến khiến người rưng rưng.
“Trời sáng nhanh quá.” Liễu Thanh Thanh nhẹ giọng nói, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh mai mà mạnh mẽ của Cố Phong Nghi, ôm thật chặt.
Cô áp khuôn mặt mình trên cổ Cố Phong Nghi, cảm thụ nhiệt độ làn da và mùi hương cơ thể quen thuộc. Hít một hơi sâu, cô say sưa khép hờ đôi mắt.
“Thanh Thanh, chúng ta phải đi ngay. Bọn kiến và ong đang đánh nhau, chúng ta tốt nhất nên đến hồ nước tránh. Nhưng nước mùa này rất lạnh, nếu không chịu được cậu cũng đừng cố.”
Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười trong sáng: “Ừ, có cậu ở cạnh, tớ không sợ.”
Thiện Lượng ôm chặt túi cứu thương trước người. Đây vốn là phần thưởng của Hạ Hoan nhưng bị Trần Lộ cướp mất, sau khi Trần Lộ bị bướm biến dị phá thể chui ra thì thứ này đã về tay hắn, nhờ có nó mà vết thương Lâm Giác gây ra đã không đáng ngại nữa. Lúc này hắn đang ngồi trên cành cây ngắm ngọn lửa sáng bừng phía xa, trên vai còn quấn tầng tầng băng gạc nhưng vẻ mặt lại vô cùng hứng thú nhìn tổ ong đổ nát trong biển lửa.
Trong thế giới không còn quy tắc trật tự lại nguy hiểm trùng trùng, bất cứ ai cũng có thể trở nên mưu mô độc địa, chỉ cần một chút kích thích cũng có thể chọc thủng tất cả lương thiện trong sáng, giải phóng ác ý dâng trào.
Thật đẹp! Con ngươi đen kịt nhuốm đầy ánh đỏ, sát ý trần trụi tỏa ra đun từng tế bào trong cơ thể hắn đến sôi sục.
Sự độc ác của hắn còn hơn cả thứ tàn nhẫn trời sinh nhưng đơn thuần của Lục Nhận, hắn chỉ luôn chờ được thấy những nhân loại sa đọa trong bùn lầy.
Bàn tay lạnh như băng bám chặt dây thừng, tay kia nắm đao, Lâm Giác từ trên cao nhảy xuống. Sợi dây thô ráp vùn vụt trượt qua, ma sát lòng bàn tay cậu bỏng rát.
Cảm giác chấn động khi tiếp đất khiến hai chân Lâm Giác tê dại, đúng lúc này lại có mấy con ong mật nối đuôi kéo tới. Trường đao vung lên, mũi đao sáng bóng lấp lóe ánh xanh vừa đảo liền chém bay đầu một con ong mật, lưỡi đao đảo chiều thu lại, tiếp tục chém rụng thêm một xác ong.
Cậu rõ ràng có thể chiến đấu rất khá.
Hai chân đã dần bớt tê dại, Lâm Giác hít sâu một hơi, xách đao chạy về phía “Hạ Hoan” trên đài.
“Hạ Hoan” giữ yết hầu đứng lên, từ trong miệng phát ra tiếng kêu the thé khiến bọn ong mật đang tứ tán vì khói mù tức thì khựng lại bối rối. Bản năng mách bảo chúng phải nhanh chóng chạy thoát thân, nhưng mệnh lệnh của ong chúa lại hoàn toàn ngược lại, mâu thuẫn đó khiến lũ ong nhất thời hỗn loạn không biết phải làm sao.
Lục Nhận nhân cơ hội này càng tăng tốc đến gần đài ong chúa. Trong con mắt của “Hạ Hoan” giờ đã không còn thấy được con ngươi, chỉ có máu đen ròng ròng chảy xuống, nhuốm đầy khuôn mặt.
“Lục Nhận cẩn thận, ong chúa sắp thoát ra!” Tống Hàn Chương cao giọng nhắc nhở.
Trên mặt Lục Nhận vẫn treo nụ cười điên cuồng, hắn hoàn toàn không quan tâm đến đám ong đang từ bốn phương tám hướng nhào tới, chỉ tập trung mở một con đường tiếp cận ong chúa. Tuy bị đàn ong tầng tầng lớp lớp vô số lần đốt trúng lưng nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc, như một cơn gió lao về phía đài cao.
Ngoại trừ ong chúa kia, trong mắt hắn giờ không tồn tại thứ gì khác!
“Hạ Hoan” trên ngai vàng rít lên chói tai, cả khuôn mặt đổ máu, má phải của cô đột nhiên bị một cái chân ong từ bên trong đâm thủng, tiếp đến là má trái, chân côn trùng vốn dĩ mềm mỏng yếu ớt thế mà có thể đâm xuyên xương cốt cứng rắn của con người. “Hạ Hoan” há to miệng, một cái đầu ong lớn bằng nắm đấm từ trong đó chui ra, sau đó cả thân thể đầm đìa máu của nó cũng nhanh chóng thoát ra ngoài.
Hình ảnh này quá mức máu tanh tàn nhẫn, Lâm Giác cúi đầu chỉ tập trung giết ong mật, đồng thời tìm cách tiến dần về phía Tống Hàn Chương. Tống Hàn Chương dùng dao găm đã vô cùng thành thạo, trong lúc hỗn chiến không hề bị ong đốt trúng phát nào.
Khói trong tổ ong càng lúc càng dày đặc, Lâm Giác bị sặc đến ho khù khụ, cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Thế nhưng Lục Nhận lại cứ như không hề hay biết, vẫn hăng hái đạp thi thể ong thợ nhảy lên đài cao, thẳng tắp hướng vào ong chúa.
Ong chúa mới thoát xác bị máu đọng ướt cánh không cách nào bay lên, đám ong thợ liền điên cuồng tụ lại ngai vàng, vội vã muốn bảo vệ nữ vương đang trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc.
Lục Nhận từ trên đài cao lảo đảo rơi xuống. Thương tích của hắn quá nặng, nọc độc từ vô số vết ong chích trên người hắn đã lan ra toàn thân, hắn chỉ còn một con đường chết.
Chấn động, chấn động, không ngừng chấn động. Giữa từng đợt rung lắc, Lâm Giác ngã trên mặt đất cố gắng từng chút bò đến bên Tống Hàn Chương, xung quanh phủ kín những xác ong không hoàn chỉnh khiến cậu cảm tưởng như mình đang bò giữa núi thây biển máu, gian nan tiến bước.
Không gian kín mít xung quanh đã bị chấn động nứt ra một khe hở, Tống Hàn Chương kiệt sức nằm trên mặt đất, lẳng lặng nhìn khoảng không trên đỉnh vòm.
Khói, lửa, ánh bình minh…
Mảnh trời bé nhỏ kia đã hé ra một màu ban mai rất nhẹ, tuy rằng rất xa, nhưng đã không còn ngoài tầm với nữa. Anh lang thang trong bóng đêm thật lâu, rốt cục cũng thấy được một tia hi vọng.