Cố Phong Nghi cùng Liễu Thanh Thanh lang thang trong tổ ong mờ tối. Từng bức vách trong mê cung này đều bò đầy đám vi sinh vật phát ra ánh huỳnh quang, trang điểm cho những con đường gồ ghề một bộ mặt quỷ dị.
Liễu Thanh Thanh liên tục quay đầu nhìn lại phía sau. Hai người vừa mới thoát ra từ khu vực nuôi dưỡng ong non, hình ảnh đám ấu trùng trắng mập lúc nhúc khiến cho dạ dày cô đến giờ vẫn còn đang cuộn lên. Liễu Thanh Thanh ép mình nhìn về phía trước, nỗi sợ hãi và bóng ma tử thần vẫn thời thời khắc khắc lơ lửng trên đầu cô, bóng lưng cao ngất và bước chân dứt khoát của Cố Phong Nghi tuy phần nào khiến cô an tâm nhưng cũng đồng thời khiến cô nghi hoặc – cô ấy không biết sợ sao?
Liễu Thanh Thanh cảnh giác nhìn quanh. Cô không có giác quan của rắn, không thể nào nhận biết được những mùi vị khác nhau gì đó trong không khí, nhưng cô rất nghe lời, hơn nữa năng lực của cô cũng đủ hữu dụng.
Cố Phong Nghi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng quệt qua vết máu khô màu nâu trên mặt đất. Dấu vết đó nhìn qua chỉ như một vết bẩn cũ tầm thường, nhưng cô biết không phải vậy.
“Phong Nghi, cái này…” Liễu Thanh Thanh nhặt lên một miếng vải nhỏ, lo lắng đưa cho Cố Phong Nghi.
Cố Phong Nghi chỉ liếc mắt liền nhận ra đây là vải len từ chiếc áo khoác của Hạ Hoan, có điều đã nhuộm đầy máu. Cô cẩn thận vuốt qua phần mép thẳng tắp của mẩu vụn này, rõ ràng nó không phải bị xé ra, mà là bị vũ khí sắc bén một đường cắt đứt.
Rất nhiều suy nghĩ nháy mắt vụt qua trong đầu cô, nhưng cô chỉ lẳng lặng cất mẩu vải vào trong túi, vẻ mặt như không có chuyện gì mà nói với Liễu Thanh Thanh: “Đi thôi.”
Giữa tổ ong nửa sáng nửa tối, hai bóng người một trước một sau dần dần đi xa.
Cuối lối đi mơ hồ vọng lại tiếng nói chuyện.
“Giờ chúng ta nên làm gì? Ra khỏi tổ ong sao? Nhưng không biết lũ kiến có tấn công vào đây không, hẳn là chúng không dám vượt qua kết giới đâu nhỉ?”
“Đàn kiến đã có thể phá được sào huyệt của lũ nhện thì cũng rất có thể sẽ phá được cả tổ ong. Trước tiên chúng ta phải đi xem xem kết giới kia có còn không đã, nếu nó biến mất rồi… tôi có một kế hoạch.”
“Chính là ở đây.” Lục Nhận dựa lưng vào vách tổ ong, từ trên cao nhìn bao quát toàn bộ không gian trống trải bên dưới.
Lâm Giác cũng không biết cơ hội mà anh nói là cơ hội gì, nhưng cậu vẫn tin tưởng Tống Hàn Chương. Lục Nhận lơ đãng liếc qua bọn họ, dĩ nhiên cũng không mở miệng.
Đâu đó xung quanh bỗng thổi đến một luồng gió nhẹ, mang theo mùi khói hơi gay mũi. Lâm Giác vốn đang tinh thần uể oải nháy mắt tỉnh táo lại, Tống Hàn Chương nhanh tay thấm ướt mấy tấm vải không biết đã chuẩn bị từ lúc nào làm mặt nạ phòng khói tạm thời đưa cho hai người, sau đó cũng vội đeo lên một cái.
“Tôi vốn không chắc chắn kế hoạch này liệu có thực hiện được không, nhưng giờ xem ra tất cả đều thuận lợi. Thời gian chúng ta có không nhiều lắm, chỉ khoảng năm sáu phút thôi, sau năm phút bất kể có thành công hay không các cậu đều phải theo sát tôi thoát ra khỏi đây nếu không sẽ bị ngạt khói, chạy ra ngoài nhanh nhất cũng mất nửa phút rồi.” Tống Hàn Chương cẩn thận nói.
Nhưng Tống Hàn Chương lại không như vậy. Anh dám mạo hiểm, anh dám khiêu chiến, anh không bao giờ thỏa mãn vì đã được tạm an toàn, anh chỉ hài lòng khi mình đã nắm giữ được tất cả.