Lúc này đã bắt đầu lượt đấu thứ ba. So với lượt đầu thì những trận đấu sau có chút nhàm chán hơn. Hầu hết đều là thực lực chênh lệch nên không có nhiều kịch tính.

Nhan Uyển Nhã vẫn chăm chú nhìn từng sàn đấu, thỉnh thoảng đôi mày khẽ nhíu lại nhưng nhanh chóng giãn ra.

" Nhã Nhã, muội đói. " Vũ Kỷ An bây giờ không khác gì một con rắn quấn lấy người Nhan Uyển Nhã.

Nhan Uyển Nhã vốn đang tập trung thì nghe thấy giọng điệu đầy ai oán của Vũ Kỷ An thì quay lại nhìn.

" Muội bị bỏ đói từ tối qua sao? Mới bắt đầu chưa tới hai canh giờ thôi mà?! "

" Muội còn nhỏ, muội đang là tuổi ăn tuổi lớn. " Vũ Kỷ An không chịu thua cãi lại. Ánh mắt nhìn Nhan Uyển Nhã đầy đau buồn.

" Tỷ cũng chưa cướp đồ ăn của muội, không cần nhìn tỷ như vậy. " Nhan Uyển Nhã cũng không biết làm gì đành chịu thua trước Vũ Kỷ An. - " Xong lượt này có thể sẽ được nghỉ, tỷ bảo Lưu Ly đi mua đồ ăn cho muội. "

Vũ Kỷ An nghe vậy liền vui vẻ cười tươi. Nếu nói nàng cùng Nhan Uyển Nhã chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng lại như tỷ muội ruột thịt thì không ai tin.

Thật ra chính Vũ Kỷ An cũng nghĩ vậy. Lần đầu nàng gặp Nhan Uyển Nhã, cảm xúc lúc đó là kinh ngạc. Kinh ngạc tại sao một tiểu cô nương hơn nàng 1 tuổi thôi nhưng lại mang một chút ưu sầu, hay là một chút cảnh giác, không muốn ai tới gần.

Lần thứ 2 gặp lại, Nhan Uyển Nhã khiến cho nàng sùng bái. Nhan Uyển Nhã lúc ấy như trưởng thành hơn rất nhiều, ánh mắt cao ngạo, và cái vỏ bọc tạo ra để xa cách càng nhiều hơn. Lúc đấy thật sự lúc nàng nhìn vào ánh mắt của Nhan Uyển Nhã, nàng không thể đoán được một chút gì ở trong đó. Ánh mắt của Nhan Uyển Nhã rất bình thản, dù bị trêu chọc, bị lôi ra làm trò cười. Thì Nhan Uyển Nhã cũng chỉ đơn giản cười một cái, ánh mắt không có sự tức giận.

Lúc nàng chạy theo Nhan Uyển Nhã đơn giản chỉ muốn bắt chuyện hay có thể gọi như làm quen, vốn dĩ nàng đã nghĩ rằng chắc chắn bản thân không thể thân với Nhan Uyển Nhã được. Nhưng sự thật lại còn hơn mong đợi của nàng, Nhan Uyển Nhã không những tiếp chuyện với nàng, còn mời nàng thỉnh thoảng qua chơi, hay còn bảo nàng cẩn thận chuẩn bị cho Thất Niên tái chiến lần này.

Đúng như Nhan Uyển Nhã đoán, sau khi lượt đấu kết thúc trọng tài thông báo sẽ nghỉ khoảng nửa canh giờ. Vì hầu như lúc này ai cũng có vẻ mệt mỏi.

Vốn dĩ Nhan Uyển Nhã định để cho Lưu Ly đi mua chút đồ, nhưng nghĩ lại thấy ở trong đây người người chen chúc, không khí ngột ngại. Nên tiện thể đi khỏi chỗ này cho thoáng đãng hơn.

" Biểu muội. "

Vừa đi ra ngoài Nhan Uyển Nhã liền nghe thấy một tiếng biểu muội, kết hợp là một nam nhân vận lam y đi tới trước mặt nàng. Nhan Uyển Nhã cũng chỉ nghĩ nàng vô tình chắn đường hắn nên dịch sang một bên rồi đi tiếp.

Nghiêm Phong Cẩn đi tới thấy vậy liền đen mặt, nàng cố tình hay thật sự không nhìn thấy hắn vậy.

" Uyển Nhã biểu muội. " Nghiêm Phong Cẩn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt đầy phong tình gọi Nhan Uyển Nhã.

Nhan Uyển Nhã nghe thấy có người gọi đến tên mình thì quay lại. Sau nàng là một nam nhân tầm hai mươi, gương mặt cũng xem như là có nhan sắc. Nhưng cái nụ cười kia thật sự khiến nàng dị ứng, muốn đánh tan cái vẻ mặt đấy.

" Biểu muội? "

" Đúng vậy, Uyển Nhã biểu muội. " Nghiêm Phong Cẩn không biết từ đâu lấy ra cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy.

" Nương ta không có tỷ muội, công tử nhận nhầm người rồi. " Nhan Uyển Nhã híp mắt nhìn hắn, sau đó lạnh lùng nói một câu rồi bỏ đi.

" Biểu muội, ta dù gì ta cũng là biểu ca của muội. Muội vẫn lên đưa ta ra gặp Nhan lão tử chứ. " Nghiêm Phong Cẩn nhìn Nhan Uyển Nhã rời đi không nhanh không chậm nói.

" Ta không có hứng, muốn thì tự tìm về. " Nhan Uyển Nhã vẫn không quay đầu lại lạnh nhạt nói. Nếu hắn biết Nhan Vũ Diệt thì có lẽ là họ hàng xa, nhưng vẫn không có liên quan tới nàng.

" Muội không có hứng với ta vậy có hứng với ai? Liễn Luật Tề? "

Nghiêm Phong Cẩn nhìn Nhan Uyển Nhã dừng bước bất động không di chuyển nữa, môi nở nụ cười mãn nguyện. Nhìn xem, nhìn xem nha đầu này đúng là người tên kia vẫn tìm đây.

Vũ Kỷ An cùng Lưu Ly vẫn im lặng đi theo Nhan Uyển Nhã từ đầu, nhìn Nhan Uyển Nhã dừng lại cũng theo đó dừng lại theo. Vũ Kỷ An một bên vẫn không hiểu chuyện gì, còn Lưu Ly là người theo Nhan Uyển Nhã từ lâu nên tất nhiên sẽ hiểu. Con người ai cũng có những điểm yếu, những tối kỵ không muốn ai động tới. Và cái tên vừa bị nhắc tới chính là một trong số đó.

Lưu Ly không phải nghe Nhan Uyển Nhã kể lại mà biết. Mà là do mỗi đêm nàng nghe Nhan Uyển Nhã trong mộng nhắc tới. Có lần Nhan Uyển Nhã từ ác mộng tỉnh dậy hoảng hốt tìm Lưu Ly, khi tìm được liên ôm chặt Lưu Ly rồi liền tục hỏi tại sao hắn bỏ nàng, tại sao không đi tìm nàng. Những lần như thế Lưu Ly chỉ biết nhẹ nhàng an ủi nàng.

Nhan Uyển Nhã vốn muốn trốn tránh, vậy mà bây giờ lại bị lôi ra.

Do đi sau Nhan Uyển Nhã nên Lưu Ly không thể biết được Nhan Uyển Nhã đang nghĩ gì nên chỉ có thể tức giận nhìn người gây hại. Lưu Ly tức giận nhanh chóng rút kiếm chỉ thẳng vào mặt Nghiêm Phong Cẩn.

" Ngươi muốn gì. "

Nghiêm Phong Cẩn không để ý tới Lưu Ly, ánh mắt hắn vẫn nhìn vào lưng của Nhan Uyển Nhã.

" Ta nghĩ biểu muội sẽ có hứng nghe một chút tin tức về tên Liễn Luật Tề kia. "

" Đi theo ta. "

" Tiểu thư. " Lưu Ly vốn định đi theo nhưng Nhan Uyển Nhã lại giơ tay ý muốn nàng đợi ở đây. Sau đó nhìn Nghiêm Phong Cẩn rồi đi về phía trước.

" Mỹ nhân, sau này còn gặp lại. " Nghiêm Phong Cẩn nhìn Lưu Ly cười cười rồi đi theo Nhan Uyển Nhã.

Lưu Ly thấy vậy một bụng tức giận nhưng không làm được gì. Nàng thề nếu tên kia dám làm tổn thương tiểu thư, dù hắn mạnh hơn nàng thì nàng cũng liều chết với hắn.

" Lưu Ly, có chuyện gì vậy? " Vũ Kỷ An vẫn đứng một bên mù mịt, lúc này không nhịn được lên tiếng hỏi.

" An tiểu thư, chuyện của tiểu thư ta không dám nói bừa. Tiểu thư đã coi An tiểu thư là bằng hữu thì tất sẽ tự kể cho An tiểu thư nghe. "

" Ta hiểu rồi. Vậy giờ phải làm sao?" Vũ Kỷ An không phải kẻ ngu, tự nhiên sẽ hiểu ý của Lưu Ly. Vì thế nàng cũng không làm khó Lưu Ly.

" Nô tỳ có lẽ sẽ về phủ trước. " Lưu Ly vốn không an tâm về tên kia nên muốn về phủ hỏi Nhan Vũ Diệt một chút.

" Được, vậy ta vào trong kia. "

" An tiểu thư cẩn thận." Nói xong Lưu Ly nhanh chóng vẫn lực lao về Nhan phủ.

----------------

Bên này Nhan Uyển Nhã đã dẫn Nghiêm Phong Cẩn tới một nơi khá vắng vẻ. Nhan Uyển Nhã dừng bước, xoay người đối diện với Nghiêm Phong Cẩn.

" Có một lời nói sai ta liền giết chết người. " Nàng không cần biết hắn mạnh đến thế nào, những biết quá nhiều thì không nên sống.

" Biểu muội, dù sao ta cũng là biểu ca của người. " Nghiêm Phong Cẩn nhìn Nhan Uyển Nhã hứng thú nói.

Hắn vẫn không hiểu sao cái tên kia lại đi thích nha đầu này. Người gì mà lạnh, đằng đằng sát khí, mở mồm là muốn chém muốn giết. Thật không dễ thương chú nào.

" Nói. " Nhan Uyển Nhã khẽ gằn giọng, mất kiên nhẫn.

" Được rồi ta nói. " Thấy nha đầu kia mất kiên nhẫn hắn cũng không đùa nữa. " Liễn Luật Tề cùng mẹ hắn 6 năm trước một thân toàn máu chạy tới chỗ ta. Đằng sau còn có vài tên dai như đỉa đuổi theo. Liễn Luật Tề lúc đấy hấp hối sắp chết, may mà ta cứu hắn một mạng. "

Nhan Uyển Nhã nghe "một thân toàn máu" thần kinh nàng liền căng cứng. Không phải lúc đấy tách ra là để an toàn sao, vậy mà tại sao lại bị thương như vậy. Khi nghe cứu được tâm Nhan Uyển Nhã mới nhẹ nhàng đi một chút.

" Bây giờ hắn ở đâu? " Hỏi đến đây, Nhan Uyển Nhã vẫn có chút căng thẳng.

" Bây giờ sao? Nằm ở nhà của ta. Lúc đó cứu được nhưng vẫn để lại biến chứng. Giờ hắn còn yếu đuối hơn nữ nhân, gió thổi là bay. " Nghiêm Phong Cẩn khẽ hừ một tiếng khinh thường nói.

Nhan Uyển Nhã khẽ vận thần thức xuất ra một thanh kiếm, lạnh lùng chỉ vào Nghiêm Phong Cẩn.

" Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi? " Nhan Uyển Nhã cũng không biết hắn nói thật hay không nhưng xung quanh nàng kẻ thù có rất nhiều, nàng không thể dễ dàng tin vào nhưng lời nói vô căn cứ như vậy được, hơn nữa nàng còn không biết hắn từ đầu xuất hiện.

" Không tin? Thật đáng thương cho một tên si tình, nữ nhân ngươi thật là vô tâm. " Nghiêm Phong Cẩn bày ra bộ mặt đầy tiếc thương, tay hắn gập nhẹ chiếc quạt, nhìn Nhan Uyển Nhã lắc đầu. " Nếu không tin vậy cho người cái này. "

Nói xong liền đáp nhẹ một vật về phía Nhan Uyển Nhã. Đồ vật đưa bay thành hình vòng cung rồi rơi vào tay Nhan Uyển Nhã.

Nhan Uyển Nhã nhìn thấy vật rơi vào tay mình, tâm khẽ động, ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Phong Cẩn.

Nghiêm Phong Cẩn vẫn bày bộ dáng bất cần, thấy Nhan Uyển Nhã nhìn mình hắn liền nở một nụ cười đầy ý tứ. " Thế nào, giờ đã tin chưa? "

" Dẫn ta đi tìm hắn. "

" Người không phải định bỏ qua Thất Niên tái chiến đấy chứ? " Nghiêm Phong Cẩn nhướng mày nhìn Nhan Uyển Nhã. Nha đầu này thật sự là quan tâm tên kia.

" Chết tiệt. " Nhan Uyển Nhã khẽ mắng một câu. Nàng đúng là không thể bỏ qua Thất Niên tái chiến được. Còn chuyện hẹn ước với Phong lão đầu tử kia nữa. Nhưng mà còn Liễn Luật Tề.

" Đợi ngươi xong Thất Niên tái chiến ta sẽ dẫn ngươi đi, dù sao tên kia cũng không chạy đi đâu được. " Nghiêm Phong Cẩn nhìn vẻ rối rắm của nàng không nhịn được lên tiếng. Nha đầu này cũng không phải bạc tình, hơn nữa hắn không thể để Nhan Uyển Nhã đi tìm Liễn Luật Tề lúc này được. Hắn phải hành hạ tên mặt liệt kia một thời gian đã.

" Được, ta tìm ngươi ở đâu? " Nhan Uyển Nhã thấy hắn nói vậy cũng không có cách nào liền đồng ý.

" Haiz... Ta lặn lội từ xa, vừa đến liền tìm ngươi luôn. Làm gì đã có chỗ nghỉ chân." Nghiêm Phong Cẩn không chớp mắt, trắng trợn nói dối.

" Nếu vậy đến Nhan phủ đi. " Nhan Uyển Nhã không nghĩ ngợi đề nghị. Vì dù sao nàng cũng phải đi tìm hắn để hỏi kĩ hơn về tình hình của Liễn Luật Tề. Để hắn vào Vân phủ, vừa tiện cho nàng, vừa dễ theo dõi. Nàng vẫn không tin được người này.

" Được. " Nghiêm Phong Cẩn thoải mái đồng ý. " Đi theo ta còn hai người nữa. "

" Tùy tiện. Ngươi đi đón người của ngươi rồi đến thẳng Nhan phủ. " Nhan Uyển Nhã nói thêm vài câu rồi quay lưng đi trước.

Nghiêm Phong Cẩn nhìn Nhan Uyển Nhã đi mất trên môi mới nở nụ cười vô sỉ. Nha đầu đúng là thông minh, cũng may hắn phòng bị nên chuẩn bị trước nếu không làm sao lừa được nàng. Hiện giờ hắn biết Nhan Uyển Nhã chính là người Liễn Luật Tề đang tìm. Nhưng hắn lại nổi tính vô lại, muốn trêu đôi uyên ương này một chút.

Từ lúc hắn gặp Liễn Luật Tề hắn liền bị tên kia làm cho chịu biết bao thiệt thòi, lợi dụng lúc này trả thù một chút cũng không quá đáng nha. Tên kia mặt lúc nào cũng vậy, không có tí cảm xúc nào. Hắn muốn xem thái độ của Liễn Luật Tề như thế nào khi mà được sống gần cùng với người hắn luôn tưởng nhớ, nhưng mà lại không thể làm gì sẽ như thế nào.

Nghĩ tới đây Nghiêm Phong Cẩn không nhịn được bật cười, mở rộng chiếc quạt hào hứng đi về khách điếm.

Nhan Uyển Nhã từ nãy đến giờ vẫn trốn trên cái cây gần đó, quan sát sắc mặt Nghiêm Phong Cẩn biến hóa đủ kiểu, cuối cùng hắn lại bật một tràng cười. Nàng không khỏi nhíu mày, không phải tên này có vấn đề gì chứ. Nàng khẽ lắc đầu xua cái ý nghĩ vớ vẩn đang có trong đầu đi, nhìn hắn đi mất nàng cũng không ở lại nữa. Mượn lực cành cây, chân khẽ nhún rồi vận lực bay đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play