Ở trên sàn đấu Vũ Kỷ An cùng một nữ nhân khác đứng đối diện nhau. Tất cả mọi ánh mắt phân chia chăm chú lên mười sàn đấu, nhưng có lẽ tập trung nhiều nhất ở nơi có Vũ Kỷ An đứng.

Đối diện nàng là một nữ nhân, độ tuổi có vẻ lớn hơn Vũ Kỷ An. Trên thân cũng vẫn một bộ y phục màu đỏ như Vũ Kỷ An. Nhưng Vũ Kỷ An mang tới cảm nhận tựa như tiểu tinh linh đầy hoạt bát, linh động. Còn nữ nhân kia lại có cảm giác lả lướt, tà mị.

Vũ Kỷ An tựa như biến thành người khác, dáng vẻ trầm ổn quan sát người đối diện.

Nhan Uyển Nhã nhìn thấy vậy liền khẽ bật cười, dáng vẻ của Vũ Kỷ An lúc này rất dễ tưởng tượng. Giống như một đứa trẻ đang cố tỏ vẻ người lớn vậy. Rõ ràng Vũ Kỷ An dễ dàng đánh bại người đối diện nhưng lại cố làm vẻ nghiêm trọng.

Thật ra tuổi của Vũ Kỷ An chỉ kém Nhan Uyển Nhã một tuổi. Nhưng Nhan Uyển Nhã vẫn luôn coi Vũ Kỷ An là một đứa trẻ cần được chăm sóc.

" Vũ gia, Vũ Kỷ An. " Lúc này Vũ Kỷ An trên sàn đấu khẽ cất tiếng chào hỏi, giọng của Vũ Kỷ An tuy nhẹ nhưng lại có lực hút rất lớn.

" Liên gia, Liên Y. "

Người đối diện cũng lên tiếng chào hỏi lại.

Chào hỏi xong hai người liền vận khởi thiên lực, chỉ thấy trên tay hai người ẩn ẩn Thiên lực. Liên Y thở ra một hơi thật sâu, trừng mắt, hai chân hướng về phía sau, chợt cả người giống như mũi tên xông thẳng về hướng Vũ Kỷ An

Liên Y giai cấp dường như còn thấp hơn một đến hai cấp bậc so với Vũ Kỷ An, nên việc muốn không cho Vũ Kỷ An chiếm thượng phong là dễ hiểu.

“Hoá Thiên chưởng!”

Thân hình Liên Y nhanh chóng áp sát Vũ Kỷ An, trên hai tay quanh quẩn thiên lực có thể nhìn thấy rõ ràng, Liên Y không ngừng hung hăng tấn công liên tiếp vào bả vai của Vũ Kỷ An.

Hoá Thiên chưởng có lẽ là vũ kỹ mạnh nhất của Liên gia đi. Nếu đổi lại lúc này đối diện Liên Y là một người ở Tôn Huyền hoặc Tông Huyền thì khả năng thắng của Liên Y rất cao.

Vì Nhan Uyển Nhã nhận ra Vũ Kỹ này có thể cứng rắn đối chọi vượt một cấp. Nhưng Liên Y lại cách Vũ Kỷ An hai cấp bậc. Nên chỉ có thể xem như Liên Y hôm này xui xẻo.

Thời điểm cánh tay Liên Y sắp đánh tới bả vai Vũ Kỷ An, Vũ Kỷ An liền nhanh chóng tránh né sang một phía, đồng thời giương tay phải tấn công Liên Y, Liên Y vội càng ngăn cản, song Vũ Kỷ An lại rút lui, bởi vì đó chẳng qua chỉ là hư chiêu, sát chiêu chân chính nằm ở bàn tay trái. Thời điểm Liên Y cố gắng ngăn cản nàng, Vũ Kỷ An vươn tay trái đánh lên ngực Liên Y.

“Hoàn Thương chưởng!”

Liên Y bị nàng một chưởng đánh trúng, chân không nhịn được lảo đảo, lùi dần về phía sau, té xuống đất.

Vũ Kỷ An thấy vậy cũng liền dừng tay lại, đứng một bên chờ trọng tài tuyên bố.

" Vũ Kỷ An thắng. "

Vũ Kỷ An nghe thế môi liền nở nụ cười, vươn tay thiện ý đỡ Liên Y dậy.

" Đa tạ đã nương tay. " Liên Y dựa theo lực kéo của Vũ Kỷ An mà đứng dậy. Lời Liên Y nói là thật, Vũ Kỷ tuy tung chưởng nhưng lực rất nhẹ nên Liên Y chỉ ngã chứ không bị thương ở đâu.

Vũ Kỷ An cũng chỉ gật đầu nhẹ coi như nhận lời rồi xong đó xoay người đi về phía Nhan Uyển Nhã.

Nhan Uyển Nhã vẫn chăm chú nhìn từ đầu tới cuối nhìn Vũ Kỷ An đang cười vui vẻ đi về chỗ nàng, Nhan Uyển Nhã cũng bất giác nở nụ cười.

Vũ Kỷ An thấy Nhan Uyển Nhã đang nhìn mình, nàng liền nở một nụ cười rất tươi.

" Nhã Nhã. "

"Đánh hay lắm, có chút xảo quyệt. " Nhan Uyển Nhã vui vẻ nói, cũng không quên trêu Vũ Kỷ An.

" Đã tạ Nhã tiểu thư đã khen. " Vũ Kỷ An tay chấp thành quyền, hướng Nhan Uyển Nhã nói. Khuôn mặt cũng rất nghiêm túc, như đang nghe trưởng bối dăn dạy.

Nhan Uyển nhã thấy vậy không khỏi bật cười. Ngón tay nàng ấn nhẹ lên trán của Vũ Kỷ An.

Vũ Kỷ An khẽ lè lười rồi ngồi xuống bên cạnh Nhan Uyển Nhã, tiếp tục xem cuộc tranh tài.

------------

" Chủ tử, người có muốn xuống dưới không?. " Vô Diện nhìn Liễn Luật Tề còn đang đứng bên cửa sổ hỏi.

Liễn Luật Tề vẫn đứng yên như vậy, tựa như bức tượng cao lớn. Ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi Nhan Uyển Nhã.

" Tiểu Tề, ngươi không thì ta sẽ xuống đó. " Nghiêm Phong Cẩn nâng chén trà nhìn Liễn Luật Tề vẫn không có ý định động đậy.

" Cạch. " Nghiêm Phong Cẩn đặt chén trà xuống bàn, sau đó thảnh thơi đi xuống dưới lầu.

" Chủ tử?! " Vô Diện nhìn Nghiêm Phong Cẩn rời đi không khỏi bối rối, rụt rè hỏi Liễn Luật Tề.

Liễn Luật Tề cũng biết ý định của Nghiêm Phong Cẩn là gì. Chân mày hắn khẽ nhíu lại, không phải hắn không muốn gặp nàng. Mà là hắn sợ nếu đó là nàng, thì nàng có nhớ hắn hay không?! Còn nhớ Tề ca ca mà nàng vẫn hay đi theo hay không. Hắn không sợ nàng giận hắn. Mà hắn sợ hắn không tồn tại trong kí ức của nàng!

Lúc này Nghiêm Phong Cẩn đã đi xuống dưới. Hắn đứng từ dưới nhìn lên nơi Liễn Luật Tề đang đứng. Thấy Liễn Luật Tề đang nhìn mình, Nghiêm Phong Cẩn nở nụ cười rồi đi về hướng Nhan Uyển Nhã.

----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play