Dư Đình Đình nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định gọi điện thoại nói cô ấy bây giờ cô có chút bất tiện, hỏi Giang Ninh có thể để trễ chút mang Bánh Trôi qua không, kết quả Giang Ninh nhận điện thoại nói cô ấy đã đến nơi rồi, bảo Dư Đình Đình nhanh chóng mang Bánh Trôi qua đây.

“Đình Đình, em cũng biết chị rất bận, buổi chiều Lục Hàn Chi còn có một buổi phỏng vấn tạp chí, chị sắp phải chạy tới đó, phiền em chạy qua bên này một chuyến, không nói nữa, chị qua đèn đỏ này là đến rồi…”

Ngay cả lời Dư Đình Đinh cũng chưa kịp nói xong Giang Ninh đã cúp điện thoại.

Chỗ móng vuốt của Bánh Trôi đã không còn chảy máu nữa, chỉ là vẫn nhìn ra một chút dấu vết bị kéo cắt bị thương, Dư Đình Đình mặt mày ủ ê, vẫn là có chút sợ Giang Ninh sẽ nhìn ra rồi trách cứ cô.

Bạn trai cô thấy dáng vẻ cô thấp thoảm không yên như vậy liền nói: “Chị ấy là người đại diện của minh tinh lớn, sẽ không so đo nhiều như vậy đâu, lại nói chị ấy cũng tặng mèo cho em rồi, cũng không quản được nhiều như vậy, nếu em thật sự sợ thì anh theo em cùng đi nhé.”

“OK.” Dư Đình Đình bế mèo lên, “Bánh Trôi em phải ngoan ngoãn nha, chị rất thích em.”

Bạch Du Du vừa định meo một tiếng trả lời cô ấy thì Dư Đình Đình đã đặt cô vào trong lồng rồi giao cho bạn trai, chạy đi trang điểm.

“Anh nói xem Giang Ninh có phải nhìn trúng em rồi không, ký hợp đồng với em chăng?” Dư Đình Đình cầm má hồng lướt trang điểm ti mỉ, tràn ngập hạnh phúc nói: “Nói vậy Lục Hàn Chi sẽ thành sư huynh của em rồi!”

“Nếu em còn xinh đẹp đáng yêu hơn Bánh Trôi thì không phải là không thể.”

“... Không phải là một loại, có cái gì tốt mà so chứ!”

Trong lòng Bạch Du Du nói vẻ ngoài không cùng giống loài nhưng bên trong kỳ thật đều là hội chị em nha.

Cuối cùng vẫn là hai người cùng mang Bạch Du Du đi tới địa điểm đã hẹn.

Ở xa xa Dư Đình Đình đã nhìn thấy Giang Ninh và trợ lý của cô ấy, lo lắng đến mức tay vô thức dùng sức, Bạch Du Du ở trong lòng cô ấy thiếu chút nữa không thở nổi, vội vàng meo một tiếng.

Giang Ninh nghe thấy tiếng mèo kêu, lập tức đi tới, không nói hai lời vươn tay ôm lấy Bạch Du Du hôn một cái, “Bảo bối Bánh Trôi, có nhớ mẹ không, hả?”

Bạch Du Du vui vẻ cọ cọ lên mặt cô ấy.

Tất nhiên là nhớ rồi, nhớ chết đi được ý chứ!

Hôm nay Giang Ninh mặc một bộ vest đen, chân đi đôi giày cao gót mũi nhọn cao 7 phân, trang điểm lão luyện tinh anh, trợ lý bên cạnh đứng một bên giúp cô ấy cầm túi hàng hiệu số lượng có hạn, khí thế người đại diện kim bài trong giới giải trí không thua kém gì đại minh tinh.

Có lẽ bởi vì Tề Phàm không ở đây, so với dáng vẻ ngày hôm qua mang Bánh Trôi đến quán cà phê, khí thế mạnh mẽ ngày hôm nay của Giang Ninh có phần khiến Dư Đình Đình sợ sệt.

Dư Đình Đình vốn cho rằng Giang Ninh chỉ là muốn nhìn qua Bạch Du Du một cái, nói không chừng sẽ không nhìn ra cái gì, ai ngờ cô ấy ôm Bánh Trôi vừa mới thân mật một lát sắc mặt liền tối đi, nói: “Móng Bánh Trôi bị thương rồi?”

Giang Ninh trầm mặt xuống, cảm giác cường thế sắc bén lập tức lộ ra.

Dư Đình Đình nhìn thoáng qua bạn trai, vội vàng nói: “Rất xin lỗi chị Ninh, là lúc em cắt móng cho nhóc không cẩn thận mới…”

“Cắt móng?” Giang Ninh ôm Bánh Trôi nhẹ nhàng cầm lấy cái chân nhỏ của nó, khá nghi ngờ hỏi cô ấy: “Em cảm thấy móng của nhóc ấy bây giờ cần cắt sao? Hôm qua hình như chị đã nói với em chuyện phải chú ý rồi cơ mà?”

Bạn trai của Dư Đình Đình vội vàng tiến lên nói: “Rất xin lỗi Giang tiểu thư, móng của Bánh Trôi là do em không cẩn thận cắt hỏng.”

Từ khi vừa mới vào cửa bắt đầu, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn cậu ta, lúc này mới giống như đột nhiên phát hiện bên cạnh Dư Đình Đình còn có một người đang đứng, quét mắt liếc cậu ta rồi không chút cảm xúc hỏi: “Cậu là ai?”

Dư Đình Đình đỏ mặt nói: “Chị Ninh, anh ấy là bạn trai em.”

Giang Ninh cười: “Dư tiểu thư, những lời ngày hôm qua tôi nói với cô một câu cô cũng không nghe vào phải không?”

Lúc Giang Ninh cười lên khiến người khác cảm giác vẫn rất điềm đạm, nhưng đó là trong tình huống bình thường. Nụ cười bây giờ của cô ấy không khiến cho người khác cảm thấy điềm đạm một chút nào, giống như âm thanh lúc cô ấy nói chuyện tuy rằng không lạnh lùng nhưng giọng điệu nhẹ nhàng kia giống như chưa lưỡi dao sắc bén, “Tôi chẳng muốn biết vị tiên sinh này và cô rốt cuộc có quan hệ gì, tôi chỉ biết là tôi đã giao phó Bánh Trôi cho cô, mà cô cũng nhiều lần cam đoan với tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, sẽ không tùy tiện để người khác chạm vào nó, hơn nữa có tình hình gì cũng sẽ kịp thời báo cho tôi biết, nếu như tôi đoán không sai, bụng Bánh Trôi lép xẹp thế này, là từ tối qua không ăn gì phải không?”

Tối qua Dư Đình Đình cố ý chụp tấm ảnh kia của Bánh Trôi gửi cho Tề Phàm để anh gửi cho Giang Ninh xem, mục đích chính là để Giang Ninh biết Bánh Trôi ở chỗ cô ấy trạng thái rất tốt, kết quả hôm nay vừa nhìn hoàn toàn không phải dáng vẻ kia, Dư Đình Đình xấu hổ lại áy náy, vành mắt cũng đỏ hoe.

“Giang tiểu thư, chị không nên trách cô ấy, đều là lỗi của em, lại nói em cũng không phải cố ý, là vì nó thiếu chút nữa cào nát tay em nên em mới muốn cắt móng cho nó thôi, hơn nữa chỉ chảy một chút máu…”

“Thiếu chút nữa cào nát tay cậu? Cậu đã làm gì nó mà nó “thiếu chút nữa” cào cậu?” Giọng điệu của Giang Ninh với bạn trai Dư Đình Đình không tốt như vậy.

“Em…”

“Xin lỗi nhé, tôi không có nghĩa vụ nghe cậu giải thích.” Giang Ninh lạnh lùng cắt ngang lời cậu ta, nói với Dư Đình Đình: “Dư tiểu thư, mặc dù tôi không có thời gian chăm sóc Bánh Trôi, nhưng tôi chưa bao giờ bỏ mặc để nó ở chỗ tôi chịu một chút uất ức nào, hôm qua tôi cũng nói rồi, chỉ là tạm thời giao phó Bánh Trôi cho cô thôi, hôm nay nếu không phải tôi chủ động gọi điện thoại cho cô, cô cũng không định nói cho tôi biết tình trạng hiện tại của Bánh Trôi hả?”

Xưng hô của cô ấy với Dư Đình Đình đã từ Đình Đình đổi thành Dư tiểu thư, đứa ngốc cũng nghe ra tâm tình Giang Ninh cực kỳ xấu.

Dư Đình Đình đã không kìm nén được muốn khóc.

Giang Ninh thở dài, dù sao vẫn là em họ Tề Phàm, cô cũng không muốn làm khó cô gái nhỏ này nữa, “Bỏ đi, sau này vẫn nên để tôi chăm sóc nó tôi, cô là một sinh viên đại học, còn phải chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh, cũng không có nhiều tinh lực nuôi nó.”

“Em có thể mà chị Ninh! Xin chị nhất định phải cho em một cơ hội nữa!” Dư Đình Đình cúi đầu về hướng cô, khóc nói: “Em thật sự rất thích Bánh Trôi.”

Bạn trai Dư Đình Đình đại khái là không nhìn nổi bộ dáng cô ấy ăn nói khép nép, nhỏ giọng nói: “Có đạo lý đã tặng người khác rồi thì không đòi lại nữa… Người đại diện thì giỏi lắm chắc…”

Giang Ninh cười như không cười quét mắt nhìn cậu ta, vỗ vỗ bả vai Dư Đình Đình, “Không sao, về sau nhớ nó có thể cùng anh cô tới thăm nó, à đúng rồi, hôm qua anh cô nói với tôi cậu ấy vừa mới biết chuyện cô yêu đương, định hôm nay sẽ tới diện kiến người yêu nhỏ chút đấy, cô gái, nghe chị Ninh nói một câu, lúc còn trẻ ánh mắt kém chút cũng chả sao, coi như tích lũy kinh nghiệm chơi đùa sương sương, ai mà chẳng có lúc nhìn lầm? Lại nói anh cô cũng sẽ không để cô uổng công chịu thiệt.”

Người đàn ông kia nghe thấy sắc mặt cũng thay đổi, vừa nhớ tới anh họ của Dư Đình Đình trong miệng cô, sắc mặt lập tức càng xanh hơn.

Tiểu Chu ở trong lòng lặng lẽ thắp một cây nến cho người đàn ông trẻ tuổi này, kỳ thực trình độ độc miệng thế này của chị Ninh đã xem như là chừa lại mặt mũi rất lớn cho Dư Đình Đình rồi.  

Nếu như Tề Phàm biết chuyện này, có thể sẽ không chỉ là độc miệng hai câu đơn giản như vậy.

“Tiểu Chu, chúng ta đi thôi.” Giang Ninh vuốt lông lưng mềm mại trắng như tuyết của Bánh Trôi, dịu dàng nói: “Trước tiên đi tiêu độc cho Bánh Trôi, bảo bối Bánh Trôi của chúng ta bị người không thích ôm một cái cũng phải dựng hết lông lên, khó trách ghê tởm đến mức ngay cả bữa sáng cũng ăn không vô.”

Tiểu Chu lập tức lấy kính râm đưa cho cô, sau đó xách lồng của Bánh Trôi chạy bước nhỏ đuổi theo. Giang Ninh đeo kính râm lên ôm Bánh Trôi, đi đôi cao gót chanh xả lộc cộc bước đi.

Vừa mới đi xa Dư Đình Đình liền khóc lóc gào lên với bạn trai: “Đều tại anh! Nếu như không phải anh thì cũng sẽ không thế này!”

Bạn trai cô cũng bùng nổ: “Dư Đình Đình đúng trọng tâm được không? Bạn trai em bị người phụ nữ đó nói thành như vậy mà em còn trách anh?! Mẹ nó không phải chỉ là làm đau mèo thôi sao?! Trò quái gì đây!”

Dư Đình Đình tức giận vừa muốn cãi lại, di động đột nhiên vang lên, cô lau nước mắt nhìn thoáng qua điện thoại, vừa thấy là điện thoại của Tề Phàm, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Đương nhiên, kế tiếp sau khi biết chuyện Tề Phàm nổi giận chém giết đến đã không còn liên quan đến Bạch Du Du.

Dù sao từ đầu tới đuôi cô chỉ là con mèo vây xem, ngôn luận duy nhất chỉ có một tiếng meo mềm mại.

“Chị Ninh, Bánh Trôi không sao chứ ạ?”

“Trước tiên mang nó đi tiêu độc, nếu như bị nhiễm trùng thì không tốt lắm.”  Vừa rồi Giang Ninh không biểu hiện gì ra ngoài, đến khi lên xe mới lộ khuôn mặt đau lòng, “Xin lỗi nha bảo bối, để em chịu khổ rồi.”

Bạch Du Du ghé vào ngực Giang Ninh rồi cọ cọ cổ cô ấy, cô cảm thấy ban nãy Giang Ninh thật sự đẹp trai hết xảy!

Giang Ninh dẫn Bạch Du Du vội vàng chạy tới một phòng khám thú cưng xử lý miệng vết thương một chút, trở lại trên xe tới thẳng địa điểm quay chụp của Lục Hàn Chi.

Bạch Du Du còn tưởng rằng Giang Ninh muốn dẫn cô về nhà, hạnh phúc ghé vào trong lòng cô ấy, cũng không có cảm thấy đau chân nữa, kết quả mới thả lỏng một lát đã nghe thấy Tiểu Chu hỏi Giang Ninh: “Chị Ninh, Lục tiên sinh muốn mượn Bánh Trôi làm gì ạ?”

“Cậu ấy nói là muốn làm đạo cụ.” Giang Ninh nói: “Có điều cho dù cậu ấy không nói, hôm nay chị cũng định mang Bánh Trôi trở về, để cô gái nhỏ nuôi vẫn không đáng tin lắm.”

Lỗ tai của Bạch Du Du vèo một cái dựng thẳng lên.

Ể? Đạo cụ?

Lục Hàn Chi muốn mượn cô làm đạo cụ?

Lục Hàn Chi?

… Đạo cụ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play