“Ngoại trừ nó, chị còn con mèo nào khác?”

“Đương nhiên là không có, cậu hỏi nó làm gì?”

Lục Hàn Chi im lặng một chút, “Nhắc tới nó sẽ khiến chị đau khổ sao?”

“Tất nhiên là sẽ thế, đau khổ đến sắp khóc rồi này.”

Giọng điệu Lục Hàn Chi bình thản, lời như vậy thật sự có chút không giống như là sẽ thốt ra từ trong miệng anh, Giang Ninh buồn cười nói: “Bây giờ chắc là cậu đang ở phòng thử vai à? Thế nào rồi?”

“Không sai biệt lắm.” Lục Hàn Chi lại hỏi: “Mèo của chị bây giờ đang ở đâu?”

Giang Ninh vốn còn cho rằng cậu ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, bây giờ lại biết là không phải, Lục Hàn Chi gọi điện thoại luôn luôn có việc nói việc, chưa từng nói nhảm với cô.

Giang Ninh nói: “Ngày hôm qua tôi đã tặng nó cho em họ Tề Phàm rồi, cho nên bây giờ Bánh Trôi hẳn là đang ở nhà em họ Tề Phàm, tôi nhớ hôm qua đã nói với cậu rồi mà? Sao thế? Đột nhiên hỏi cái này.”

“Mượn một chút.”

Nhất thời Giang Ninh cảm thấy mình nghe không hiểu, “Mượn dùng? Mượn dùng cái gì? Bánh Trôi sao?”

“Ừm.”

“Mượn dùng nó… làm gì?”

“Làm đạo cụ.” Lục Hàn Chi nhàn nhạt đáp.

Giang Ninh: “... Hả?”

Dư Đình Đình quả thực sắp khóc rồi.

Vốn dĩ hôm qua cô ấy là người cực kỳ may mắn, tâm tình tưởng chừng như tốt đến bùng nổ. Nguyên nhân đương nhiên là cô ấy nhận nuôi một con mèo Ragdoll siêu cấp xinh đẹp đáng yêu, dĩ nhiên chuyện này cũng không phải hiếm lạ gì, nhưng nó là con mèo người đại diện của ảnh đế đang nổi Lục Hàn Chi tận tay tặng cho cô, đối với cô ấy mà nói đã là may mắn rất lớn, đặc biệt là khi mấy chị em tốt rối rít bày tỏ hâm mộ còn nói mèo này rất có thể đã từng được Lục Hàn Chi ôm rồi!

Buổi tối hôm đó cô ấy về nhà bạn trai nên cũng mang Bánh Trôi về theo, bạn trai cô ấy cũng rất thích con mèo ngoan ngoãn này. Sáng sớm ngày hôm sau cô ấy còn muốn ngủ nướng, vì vậy bảo anh ta đi cho mèo ăn, kết quả không biết như thế nào, bạn trai lại đi cắt móng chân cho mèo.

“Đang yên đang lành anh cắt móng cho nó làm gì! Nó mới lớn chừng này! Hơn nữa anh không biết cắt móng cho mèo nhất định phải dùng bấm móng tay chuyên dụng cho thú cưng sao?!”

“Sao mà anh biết được, sáng hôm nay anh muốn ôm nó, nó giương móng vuốt ra cho anh một nhát, thiếu chút nữa cào nát tay anh đấy, anh mới muốn cắt cho nó, đây không phải là anh sợ móng của nó làm bị thương em sao?”

Dư Đình Đình đau lòng nhìn mèo con nằm ở trong ổ cuộn mình thành vòng tròn không hề nhúc nhích, ban nãy khi cô muốn bế nó lên, nó cũng cảnh giác co rúm mình lại, không muốn để cô chạm vào nó, hiển nhiên là bị dọa sợ rồi.

Dư Đình Đình oán trách bạn trai: “Em đã đồng ý với chị Cindy và anh họ em sẽ chăm sóc nó thật tốt, mới được có một ngày đã cắt móng của nó rồi, đều tại anh, không có việc gì đi cắt móng làm quái gì chứ!”

“Chút chuyện này có gì to tát, đó chẳng phải là mèo của người đại diện minh tinh thôi sao? Có chiều chuộng nữa thì có thể chiều chuộng đến đâu chứ.” Ngày ngày nghe bạn gái hoa si nam thần thì thôi đi, bây giờ vì một con mèo cũng muốn oán trách anh ta, bạn trai Dư Đình Đình cũng không nghe nổi nữa.

“Bánh Trôi bây giờ là mèo của em, em đau lòng không được sao!”

“Được rồi, được rồi, là anh sai, lát nữa anh sẽ dán băng cá nhân cho nó, đừng giận nữa…”

Dư Đình Đình tức giận nói: “Dán băng cá nhân cái gì, anh tưởng là tay anh bị thương à!”

Mắt thấy hai người này ầm ĩ hai câu là lại hòa thuận rồi, căn bản là không rảnh lo cho cô, Bạch Du Du liếm cái móng bị thương, sau đó yên lặng vùi mặt mình vào trong chân.

Cô thật sự không thích bạn trai Dư Đình Đình ôm cô, cảm giác cực khó chịu, ở phương diện nào đó cô vốn không quen người đàn ông xa lạ đột nhiên thân cận, phương diện khác đối với cặp tình nhân đang thân thiết sờ sờ trước mặt mình, thiếu chút làm bản trực tiếp ở hiện trường, dù bây giờ cô chỉ là mèo nhưng cũng có chút không tiếp nhận nổi...  

Về chuyện không cẩn thận dùng móng vuốt cào vào mu bàn tay bạn trai Dư Đình Đình, thật sự là cô lúc đang giãy dụa không cẩn thận thôi, khi biết anh ta muốn cắt móng cho cô, cô sợ tới mức nước mắt sắp rơi xuống tới nơi.

Mẹ Giang nơi, mẹ không nhìn lầm người, con người Dư Đình Đình kỳ thực là một cô gái không tồi, nhưng bạn trai của cô ấy thì chẳng có chút tin cậy nào, rõ ràng một chút châm sóc thú cưng cũng không biết, trước không đút cô ăn thì thôi đi, kiếm đâu ra cái kéo lớn như vậy thô bạo đi cắt móng mèo chứ.

Bạch Du Du thật sự bị đau bật khóc.

Dư Đình Đình được bạn trai dỗ xong lại đau lòng đi dỗ Bánh Trôi. Thế nhưng mèo con vẫn giữ dáng vẻ cảnh giác, đút đồ gì cũng không há miệng ăn, lập tức có chút không biết phải làm sao, “Bánh Trôi ơi, em đừng sợ, chị không nghịch giống anh trai hư kia đâu, để chị gái nhìn chỗ em bị thương được không?”

Bạch Du Du hơi do dự, chậm rãi thả lỏng cơ thể,

Dư Đình Đình thấy chỉ là chảy chút máu mới thở phào nhẹ nhõm, di động chợt vang lên.

“Alo? Ai vậy ạ?”

“Đình Đình à, chị là Giang Ninh.”

“Ah, chị Ninh! Em chào chị.”

Dư Đình Đình vừa nghe là Giang Ninh, lập tức kinh hỉ không thôi, nhưng mà rất nhanh sự kinh hỉ đó đã biến thành chột dạ, bởi vì cô ấy rất rõ ràng Giang Ninh liên lạc với mình chỉ có một nguyên nhân, chính là hỏi tình hình của Bánh Trôi, tối hôm qua anh họ cô còn bảo cô gửi ảnh Bánh Trôi đó.

Hôm qua còn thề son sắt với người ta, cam đoan sẽ chăm sóc tốt cho Bánh Trôi, hôm nay đã cắt hỏng móng của mèo con, Dư Đình Đình sao có thể không chột dạ.

Quả nhiên, Giang Ninh hàn huyên với cô ấy hai câu liền hỏi: “Bánh Trôi thế nào rồi?”

“Bánh Trôi ạ…” Dư Đình Đình nhìn thoáng qua mèo con Ragdoll không có tý tinh thần nào, cười gượng nói: “Em nó ổn lắm ạ, sáng nay em mới đút nó ăn xong, chị Ninh không cần lo lắng, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy ạ.”

Dư Đình Đình dù gì cũng chỉ là một cô gái nhỏ, ngày thường nói dối với bạn trai và phụ huynh xíu xiu còn được, Giang Ninh sớm đã lăn lộn ở trong ở trong giới giải trí đến thành tinh rồi, sao có thể không nghe ra sự miễn cưỡng trong giọng điệu của cô ấy.

Trong lòng Giang Ninh trầm xuống.

Dư Đình Đình đối với cô mà nói chỉ là một người xa lạ, nếu không phải Tề Phàm nhiều lần bảo đảm, Giang Ninh dù muốn tặng Bánh Trôi cho người khác cũng sẽ không tặng cho một cô nhóc không quen, nhưng mà lúc này mới chỉ qua một ngày mà thôi, chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

“Bánh Trôi đang ở bên cạnh em đúng không?”

“À… ừm, đúng ạ, chị Ninh có chuyện gì không ạ?”

“Không phải em muốn chữ ký của Lục Hàn Chi sao?” Giang Ninh cười nhạt, “Mang Bánh Trôi đến tìm chị đi.”

Khi Bạch Du Du vừa phản ứng kịp là Giang Ninh gọi điện thì hai người đó đã cúp điện thoại, ban nãy cũng không rõ hai người nói gì đó, cô nghi hoặc nhìn vẻ mặt Dư Đình Đình như dại ra.

Khoảng chừng mười mấy giây sau, Dư Đình Đình bùng nổ.

“Aaaaaaaaa!”

Nhìn bộ dáng Dư Đình Đình nhảy cẫng lên hét chói tai, Bạch Du Du sợ tới mức thiết chút nữa dựng hết cả lông lên.

“Sao vậy?” Bạn trai Dư Đình Đình vội vàng từ trong WC đi ra.

Dư Đình Đình ôm lấy anh ta hứng phấn nói: “Người đại diện của Lục Hàn Chi nói muốn cho em chữ ký của anh ấy!”

Sau khi hưng phấn xong đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn về hướng Bạch Du Du, gương mặt lập tức khóc ròng, “Nhưng mà chị ấy muốn em mang Bánh Trôi qua đó, làm sao bây giờ, Bánh Trôi bị thương rồi, chị ấy sẽ không muốn đòi lại nữa  chứ?”

Cái gì?

Hai mắt Bạch Du Du trừng đến tròn xoe.

Giang Ninh cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Lục Hàn Chi nói lập tức đi đón Bánh Trôi, sau đó dẫn theo trợ lý cùng đi xuống tầng, mới vừa lên xe tin nhắn của Lục Hàn Chi cũng gửi đến --

Chị có thể hỏi thử trước xem em ấy muốn thù lao là gì.

Giang Ninh: “...”

Một con mèo có thể muốn thù lao là gì? Đồ hộp thức ăn mèo nhập khẩu sao?

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ --

Bạch Du Du: Đói quá, muốn ăn cá nhỏ khô.

Lục Hàn Chi yên lặng giấu cá nhỏ khô đi, ngoắc ngoắc tay về phía cô: Trước tiên nhào vào lòng anh trước.

Bạch Du Du dựng lông: Anh cho em cá nhỏ khô trước! Cá nhỏ khô!!! Không cho thì em bỏ nhà ra đi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play