Đôi mắt hạnh trong veo, tựa như đá quý thuần khiết nhất, tản ra sức hút mê người sáng rọi.
Lông mi dày như cánh quạt nhỏ, con ngươi nồng đậm năng lượng, nếu bị đôi mắt long lanh kia nhìn chăm chú liền có thể dễ dàng làm người sa vào trong đó.
Chưa bao giờ ở khoảng cách gần như thế nhìn qua một khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm như vậy.
Bị Nguyễn Manh Manh đưa sát vào nhìn chằm chằm, trên mặt nam sinh liền đỏ lên.
"Ngươi nói, tôi nếu thật muốn câu dẫn Cố Huyễn, cởi ra quần áo hỏi hắn, tôi đẹp hay không đẹp sao?".
Nguyễn Manh Manh thanh âm thực nhu mì, xứng với dung nhan yêu kiều của nàng, quả thực là dụ hoặc trí mạng.
Bị nàng hỏi chuyện, tim nam sinh tức khắc chậm nửa nhịp.
Trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý.
Trước mắt là thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng đại khái có thể dễ như trở bàn tay bắt lấy tâm của nam nhân nào đó trên đời này.
"Không, không cần......" Đầu óc không kịp tự hỏi, trong lòng liền buột miệng thốt ra.
"Cảm ơn." Nguyễn Manh Manh câu môi, bên miệng má lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn, mắt cười cong cong.
Nàng chân chính cười rộ lên, liền không giống ngày thường ngoan ngoãn nhu mĩ.
Phảng phất như là hoa hồng nở rộ, tươi đẹp không gì sánh được, kiều mỹ đến mức làm người ta căn bản vô lực kháng cự.
Ngay cả giọng nói của nàng mềm mại nhu nhu cũng phảng phất mang theo ma lực, dễ dàng có thể bắt được nhân tâm.
Mọi người ở đây đột nhiên biết được một đạo lý.
Dung mạo tinh tế, xinh đẹp khắc cốt ghi tâm như vậy, vì cái gì còn muốn cởi quần áo đi câu dẫn một người nam nhân?
Chỉ có nữ nhân không có đủ nhan sắc, mới có thể dùng da thịt đi câu dẫn người ta.
Những người khác tức khắc nói không nên lời, trong lòng đã ẩn ẩn không tin tin đồn về chuyện rừng cây nhỏ.
Mà Nguyễn Manh Manh nói xong câu này, liền lướt qua nam sinh kia, trực tiếp hướng bàn học đi đến.
Từ đầu tới đuôi, không có bất luận một đồng học nào dám ra tiếng ngăn cản.
Ngay cả Nguyễn Kiều Kiều, cũng bị biểu hiện vừa rồi của Nguyễn Manh làm chấn động đến nói không nên lời.
"Ai, từ từ...... vị trí kia không thể ngồi!" Nhìn đến Nguyễn Manh Manh ngồi vào bàn cuối còn trônga, nam sinh vừa nãy nhịn không được mặt đỏ ngăn cản nàng.
Hắn hiện tại...... Hiện tại có điểm luyến tiếc, lại hại cô gái trước mắt như tiên nữ giống nhau.
"Vì cái gì?" Nguyễn Manh Manh nhướng mày.
Toàn bộ phòng học, chỉ có dãy cuối cùng là có trống hai chỗ ngồi.
"Đó là vị trí của Càng Quân Triệt, hắn không thích có người ngồi bên cạnh."
Nam sinh Hạ Văn Hiên đỏ mặt, hắn cầm lòng không đậu vì Nguyễn Manh Manh giải thích.
Càng Quân Triệt?
Nguyễn Manh Manh méo miệng, đột nhiên cảm thấy tên này có điểm quen tai.
"Hạ Văn Hiên, cậu mặc kệ cô ta. Cô ta thích ngồi chỗ nào thì ngồi, hà tất vì cô giải thích nhiều như vậy." Diệp Phong là người đầu tiên hoàn hồn, đối Hạ Văn Hiên nói.
Những người khác lúc này cũng sôi nổi lấy lại tinh thần, có người thậm chí còn dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn Nguyễn Manh Manh, tựa hồ là chờ xem lát nữa nàng như thế nào đắc tội nam thần.
Nguyễn Manh Manh nhưng thật ra không sao cả, nhìn ra được nam sinh có tên là Hạ Văn Hiên đối với chính mình có hảo cảm, liền hỏi hắn: "Trừ bỏ hai chỗ ngồi này, lớp học không còn chỗ nào khác sao?".
"Không, không có......" Không nghĩ tới Nguyễn Manh Manh sẽ chủ động hỏi mình, Hạ Văn Hiên trên mặt đỏ ửng đến mang tai.
"Nga, kia cảm ơn, tôi ngồi ở đây." Nói xong, Nguyễn Manh Manh liền ở vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Dù sao hai chỗ ngồi này đều là trống không, tùy ý chọn một cái là được.
Hạ Văn Hiên đang muốn nói, nếu không hắn cùng nàng đổi cũng có thể, bỗng cửa phòng học đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc giáo phục, diện mạo tuấn mỹ thiên âm nhu mỹ, ngũ quan lạnh lùng từ ngoài cửa đi đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT