Sở Mộc Di đen sầm mặt lại. Hôm nay vốn định sang Lưu Nghịch Các của Lâm Mạnh Quân nhờ hắn chỉ vài hình thù để khắc trên ngọc cho đẹp, lấy cớ để nói chuyện với hắn không ngờ lại nghe tin hắn cùng Sở Mộc Lan vui vẻ nấu cơm ở Ngự thiện phòng, hai người trông rất hòa hợp nhìn kiểu gì cũng giống một đôi tình nhân. Tức giận không làm được gì liền đi về Phong Thanh Cung, không ngờ thái giám đưa tới một bát cháo gà nói rằng tam công chúa vì lo sức khỏe của nàng ta mà nấu bát cháo này, kêu nàng ta bồi bổ đầy đủ nhanh chóng khỏe mạnh....
Cộng với việc không gặp được Lâm Mạnh Quân lại thêm việc hắn cùng Sở Mộc Lan nấu cơm với nhau, giờ lại thêm bát cháo này khiến Sở Mộc Di không màng đến bệnh trong người mà hất nguyên bát cháo xuống đất. Trong thâm tâm nàng ta luôn nghĩ rằng Sở Mộc Lan cho người mang cháo đến là để thách thức với Sở Mộc Di, ý bảo Sở Mộc Di đã không còn cơ hội...
Sở Mộc Di thầm rủa Sở Mộc Lan trong lòng. Vì sao chứ? Vì sao người được ở cạnh chàng ấy là ngươi mà không phải ta? Ta gặp chàng ấy trước, yêu chàng ấy trước, vì chàng mà không màng tất cả vì sao chàng ấy lại chỉ quan tâm một mình ngươi? Ta rốt cuộc có gì thua kém ngươi, vì sao trong mắt chàng chỉ có ngươi mà không có ta...
Hận, yêu đan xen..Sở Mộc Di u mê trong nỗi tức giận, tâm trí chỉ tìm cách làm sao khiến cho Sở Mộc Lan không còn mang cái vẻ thanh cao ấy nữa, để làm sao khiến Lâm Mạnh Quân hận nàng đến xương tủy chán ghét không thôi...
Căn phòng bất chợt im lặng, Sở Mộc Di đuổi hết đám nô tỳ ra ngoài chỉ còn mình ở lại bên trong. Đi tới tủ nàng ta lấy ra một thứ mà nàng ta không nghĩ đến có ngày mình sẽ dùng tới. Cầm chiếc lọ nhỏ trong tay, sắc mặt Sở Mộc Di biến đổi..trắng bệch sợ hãi rồi căm phẫn ghét bỏ..
Sở Mộc Lan...đi chết đi!
Những ngày sau đấy, nhìn Lâm Mạnh Quân ngày càng thân thiết với Sở Mộc Lan hơi, mỗi lần gặp nhau Lâm Mạnh Quân chỉ nhìn nàng trong mắt chỉ có hình bóng của nàng, điều đó làm Sở Mộc Di ngày càng chán ghét Sở Mộc Lan hơn, cho rằng nàng cướp mọi thứ của nàng ta..
Sinh thần hoàng hậu cuối cùng cũng tới, trong cung ồn ào náo nhiệt hơn ngày thường. Khắp nơi được trang trí lộng lẫy, đèn lồng đỏ sáng rực khắp nơi, người người đi lại không ngớt. Các bá quan văn võ đều dẫn theo con gái mình hy vọng có thể tìm được một mối hôn sự tốt, thế lực trong triều cũng tăng lên. Nghe bảo Đại công chúa-Sở Mộc Di cũng tới, người mang danh hiệu đệ nhất mĩ nữ Nam Sở nên các nhiều nam tử anh tuấn ngời ngời, văn võ song toàn đều tham dự..
Phượng Uyển Cung của hoàng hậu lầu son thếp vàng nay lại càng rực rỡ hơn rất nhiều. Cả khu điện đều rất rực rỡ bắt mắt, rèm cửa thêu rồng bay phượng múa, cột dát vàng khắc hoa lá bốn mùa đẹp đẽ, tiếng nhạc du dương trầm bổng không ngớt..
Trên phượng vị cao cao tại thượng, hoàng hậu một thân y phục vàng rực rỡ thêu hoa mẫu đơn lộng lẫy đang yên vị ngồi quan sát xung quanh. Mẫu đơn đẹp được ví như loài hoa đẹp nhất nay được thêu bằng kim tuyến trên vải vàng nhạt, tôn thêm vẻ cao quý. Mũ phượng chín đuôi được làm bằng vàng lấp lánh trên đầu, mắt phượng màu đỏ nổi bật. Cả người hoàng hậu toát lên vẻ trầm ấm dễ gần gũi, gương mặt theo năm tháng đã có nếp nhăn nhưng đầy dịu dàng giống như người mẹ hiền..
Hoa phi cùng Liên phi ngồi ở một bên quan sát thi thoảng lại nói với nhau vài câu. Hoa phi dịu dàng, xinh đẹp khoác bộ y phục xanh lam thêu khổng tước đang bay, vòng ngọc trâm phỉ thúy mỗi món trang sức gần như là ngang ngửa với hoàng hậu. Liên phi một thân màu tím, y phục thêu hoa sen nở khiến nàng ta càng thêm đôi phần quyến rũ, xinh đẹp..
Trong điện mĩ nữ không thiếu, nam nhân anh tuấn không kém, mỗi người một vẻ đủ thể loại. Sở Mộc Di một thân màu xanh lục nhẹ nhàng uyển chuyển bước vào, ai nhìn thấy cũng đơ người. Vẻ đẹp nhẹ nhàng hiền dịu, nhược liễu phù phong. Áo thêu hoa liễu bay trong gió, váy dài mềm mại rủ xuống đất như nâng đỡ nàng ta. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, lông mày lá liễu tinh tế, sống mũi cao cân xứng, đôi môi đỏ tô thêm chút son trông quyến rũ hơn, làn da trắng nhẹ nhàng trang điểm. Nhìn Sở Mộc Di tựa một cây liễu xinh đẹp, đầy uyển chuyển dịu dàng..
- Tham kiến mẫu thân...- Sở Mộc Di đi tới trước mặt hoàng hậu hành lễ
- Đứng lên đi, con thân mang bệnh mà không biết tự chăm sóc cho bản thân mà còn tới đây nhỡ bệnh nặng thêm thì sao..- hoàng hậu xua tay nói, đứa con gái này lúc nào cũng làm cho bà lo lắng
- Sinh thần của người con sao lại không tới chứ?- Sở Mộc Di cười nhẹ
- Haizz..được rồi, sức khỏe con vẫn là quan trọng nhất...- hoàng hậu thở dài, nhắc nhở nàng ta
- Vâng...- Sở Mộc Di đi về chỗ của mình, tình cờ thế nào lại ngồi cách Lâm Mạnh Quân một chỗ, khoảng cách hai người gần nhau trong gang tấc nhưng mà Sở Mộc Di cảm thấy hai người cách nhau cả bầu trời..
Lâm Mạnh Quân bận tìm Sở Mộc Lan nên không chú ý lắm đến Sở Mộc Di, thấy nàng ta cũng không lạnh không nóng gật đầu chào hỏi một cái rồi lại thôi. Sở Mộc Lan hứa với hắn tối nay nhất định sẽ mặc y phục hắn tặng, nên hắn rất ngóng chờ. Thấy hắn không chú ý đến mình Sở Mộc Di lại càng tức giận hơn, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh..
Tiếng công công bên ngoài vang lên
- Hoàng thượng giá đáo....
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế..- mọi người trong điện đều quỳ xuống
Hoàng đế một thân rồng vàng uy nghiêm bước lên ngồi lại vương vị, tay xua
- Đứng lên đi...
- Tạ ơn hoàng thượng..- ai nấy lại ngồi về vị trí của mình
Tiếng nhạc du dương cất lên, bầu không khí thêm ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Quà cáp dần được mang lên, cái gì cũng không thiếu: Hoàng thượng tặng một miếng ngọc bội trong như nước, bên trên có khắc chữ Như-tên hoàng hậu tinh xảo trên người con phượng hoàng đang bay. Hoa phi tặng một bức tượng phật cổ giá trị lên tới vài vạn lượng, Liên phi tặng trăm thước lụa tằm ti dùng để may y phục cho mùa hè, các quan lại ai cũng dâng những món quà giá trị nhìn thôi cũng đủ khiếp sợ...
Hoàng hậu vui vẻ nhận lấy, trong lòng vẫn đang mong ngóng Sở Mộc Lan, không biết nàng đang ở đâu nữa. Đúng lúc ấy tiếng công công bên ngoài vang lên
- Tam công chúa tới..
Lâm Mạnh Quân đặt ly rượu trong tay xuống mắt nhìn ra ngoài, quan lại cùng Đế Hậu hướng nhìn ra ngoài cửa. Trong chốc lát cả điện im lặng, tiếng nhạc dứt, mọi người sững sờ nhìn ra ngoài cửa, nơi đó một thân bạch y phiêu diêu đi tới..
Sở Mộc Lan mặc y phục mà Lâm Mạnh Quân tặng, một màu trắng thanh toát xinh đẹp không chút bụi trần. Tà váy mỏng manh phi vũ trong gió mơ hồ đầy huyền ảo, từng viên trân châu bởi ánh sáng mà lấp lánh trong y phục tựa như những vệt sáng trên màn sương. Áo khoác ngoài mỏng, làm lộ ra làn da trắng như tuyết của nàng. Y phục bó sát người lộ ra đường cong cơ thể càng làm nàng thêm quyến rũ lạ thường, một thân bạch y như tiên tử phiêu diêu tự tại như trong làn khói, nàng tựa như một giấc mơ khiến không ai dám chớp mắt sợ rằng sẽ tỉnh lại mộng cảnh cũng vì thế mà biến mất
Sở Mộc Lan không đeo khăn, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành hiện lên trong mắt mọi người. Làn da trắng mịn trang điểm nhẹ nhàng tôn thêm vẻ kiều diễm của khuôn mặt trái xoan, mắt phượng hẹp dài mênh mông mờ ảo, sống mũi dọc dừa cao thẳng cân xứng trên khuôn mặt, đôi môi mỏng hơi tô son trông càng quyến rũ xinh đẹp. Dung mạo diễm áp quần hương, kinh tài tuyệt diễm, vưu vật di người nhưng lại dịu dàng ba phần, ôn nhu bảy phần
Sở Mộc Lan phiêu diêu tự tại, như ẩn như hiện trong làn sương đầy huyễn hoặc khiến cả điện chìm trong vẻ đẹp của nàng, nàng tựa tiên tử của cõi thần tiên đáp xuống đây dạo chơi trong chốc lát rồi theo làn sương mờ mà biến mất..
- Tham kiến phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiếm hoàng hậu nương nương, hoàng hậu vạn phúc kim an..- giọng nói yến ngữ oanh đề vang lên kéo tất cả mọi người lại trong thực tại
- Đứng lên đi..- hoàng thượng xua tay, mắt vẫn không dời khỏi nàng - Lan nhi..mặt con..
- Nhờ thái y kê cho vài đơn thuốc bôi nên mặt Lan nhi cũng đã trở lại như trước, chỉ là trong thời gian này con nên vẫn đeo khăn, nhưng vì hôm nay sinh thần hoàng hậu nên..- Sở Mộc Lam mỉm cười đáp để lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn
- Lan nhi..con không cần vì ta mà làm vậy đâu, nhỡ may mặt con..- hoàng hậu lo lắng hỏi
- Không sao ạ..chỉ là một buổi tối thôi nên không ảnh hưởng, nương nương không nên quá lo lắng..
- Được rồi, con về chỗ đi, thấy khó khăn gì thì bảo ta...- hoàng hậu xua tay
- Vâng...
Sở Mộc Lan đi về chỗ của mình lại còn đúng chỗ giữa Lâm Mạnh Quân và Sở Mộc Di. Mãi mới nhận ra nàng ngồi cạnh đây, hắn nhìn nàng thật lâu rồi mới nói
- Sở Mộc Lan, là nàng thật hả...?
- Huynh nghĩ sao? - Sở Mộc Lan nhướn mày, vẫn là cái giọng cùng thái độ ấy
- Mọi ngày thấy nàng đeo khăn, bây giờ thấy hơi nghi ngờ..
- Xì..huynh không cần nói vậy đâu..- Sở Mộc Lan khinh thường, tên này dám nghi ngờ nàng
- Haha..không ngờ nàng mặc bộ này lại hợp như vậy, thật không uổng..
- Thật à..
- Ừ..rất đẹp..
Sở Mộc Di mắt hướng nhìn vũ công đang múa nhưng mà tai rõ ràng đang để ý cuộc nói chuyện bên cạnh, ly rượu trong tay sắp bị tay nàng ta bóp nát mất rồi. Sở Mộc Di hận, vì sao chứ? Tại sao thái y năm đó rõ ràng nói vết sẹo không thể chữa lành mà bây giờ nó lại biến mất? Tại sao? Nếu chàng lại vì gương mặt này mà say đắm Sở Mộc Lan thì tất cả sẽ biến mất, không thể nhất định không được...Sở Mộc Di sợ hãi, sợ Lâm Mạnh Quân sẽ bị cướp, sợ danh hiệu đệ nhất mĩ nữ của nàng ta sẽ bị cướp đi, sợ mất mọi thứ tốt đẹp nhất..
Vì sao....?
Vì sao cái gì Sở Mộc Lan cũng hơn..?
Không, Sở Mộc Lan ngươi cứ đợi đấy! Chàng, và tất cả sẽ là của ta...
- Tỷ tỷ..người sao vậy?- Sở Mộc Lan thấy Sở Mộc Di bất thần liền hỏi
- Ta chỉ hơi cảm thấy mệt thôi, chắc bệnh lại tái phát rồi..- Sở Mộc Di cười gượng, trong mắt lại đầy chán ghét nhưng Sở Mộc Lan không nhìn thấy
- Tỷ thật là, sao không ở trong Phong Thanh Cung nghỉ ngơi? Hoàng hậu thương tỷ như vậy nhất định sẽ không trách tỷ đâu..- Sở Mộc Lan đầy lo lắng nói
- Không sao, sinh thần mẫu thân ta lại không có mặt thì làm sao được?- Sở Mộc Di rõ ràng là chán ghét cực độ mà không biểu hiện ra, vẫn tươi cười
- Được rồi, tỷ có gì khó chịu thì bảo muội..- Sở Mộc Lan biết không thể nói nổi nàng liền gật đầu dặn dò
Mọi người chìm trong yến tiệc vui vẻ, tiếng nhạc du dương không ngớt, nhiều người tiếp rượu nhau đều đã ngà ngà say. Tứ công chúa-Sở Mộc Phi người từng bị hoàng đế trách phạt vì tội hồ ngôn loạn ngữ nói điều không hay với Sở Mộc Lan bây giờ thấy Sở Mộc Lan trong bộ dáng như vậy không khỏi sinh hận, liền cười nhạt nói
- Tam tỷ hôm nay không có quà gì cho hoàng hậu sao, uổng công thường ngày hoàng hậu đối tốt với tỷ như vậy..
Lời nói vừa phát ra xung quanh liền nổi cơn xì xào không nhỏ, sắc mặt Lâm Mạnh Quân thoáng đen lại, Sở Mộc Di giọng trách cứ
- Tứ muội, muội nói gì vậy? Lan nhi sao có thể là người như vậy? Biết đâu muội ấy đã tặng quà cho mẫu thân rồi thì sao? Muội đừng ở đây ăn nói hàm hồ, chuyện lần trước chưa rút ra bài học sao? - tuy nói như vậy nhưng trong lòng Sở Mộc Di lại vui vẻ, ít nhiều cũng khiến Sở Mộc Lan mất mặt
- Đại tỷ..- Sở Mộc Phi hét ầm lên
- Tứ muội, xem ra lần trước muội cũng chưa có tiến bộ, những ngày sau này muội nên ở trong Phi Hiên Các suy nghĩ đi..
- Tỷ..
- Tứ muội, muội không nhắc thì ta cũng không có quên, ta đang định tặng quà thì muội lại lên tiếng nhắc nhở như vậy, ta thật sự cám ơn..- Sở Mộc Lan nhàn nhã đứng dậy cười với Sở Mộc Phi rồi đi đến trước mặt hoàng hậu nói - Lan nhi không biết nên chọn quà gì cho nương nương cho phải nên Lan nhi hôm nay muốn múa một điệu làm quà cho người, hy vọng nương nương không chê tài mọn của Lan nhi kém cỏi..
- Lan nhi có lòng là tốt rồi..- hoàng hậu xua tay thầm nghĩ lại điệu múa năm xưa kia, thật khiến người ta kinh hoàng
- Lan nhi xin phép đi chuẩn bị trước..
Sở Mộc Lan đi rồi để lại Sở Mộc Di tức giận phía xa. Sở Mộc Di lén lấy trong cái lọ trong người một ít bột rồi lén lút bỏ vào trong rượu của Sở Mộc Lan, xong xuôi lại nhìn xung quanh một chút thấy không ai phát hiện ra mới yên tâm thở phào, giả bộ ngồi uống rượu thi thoảng lại liếc nhìn Lâm Mạnh Quân một chút rồi tự dưng đỏ mặt..
Sở Mộc Phi tức giận căm phẫn nhìn Sở Mộc Di, vô tình thế nào lại thấy nàng ta bỏ cái gì đó vào trong rượu của Sở Mộc Lan. Sở Mộc Phi cười lạnh, không ngờ đại tỷ thường ngày hiền lương thục đức lại có thể làm ra những chuyện này, thấy Sở Mộc Di thi thoảng nhìn Lâm Mạnh Quân mà hắn lại không quan tâm Sở Mộc Phi thoáng hiểu ra mọi chuyện. Thì ra đại tỷ là muốn diệt tai họa..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT