Bất quá trong tình huống hiện tại, Vô Thường nào rãnh rỗi để nói dối đây?
Vô Thường nhìn ba người, hắn thấy được ánh mắt nghiêm trọng hoảng sợ của họ, hắn liền khó khăn thốt ra một từ.
-Ta…
“Mẹ mày, lúc này không phải lúc mày nên lúng túng đâu thằng chó. Vả lại còn chưa đến bước đường cùng đâu.”
Tự mắng chính hắn một câu để nâng cao tinh thần, lấy lại sự hùng dũng, tiếp đó hắn bình tĩnh nhìn ba người mà nói lớn, đồng thời cũng cảnh tỉnh tinh thần ba người, buộc họ chấp nhận sự thật.
-Ta biết là các ngươi rất khó bình tĩnh để chấp nhận sự thật này nhưng chúng ta đúng là đã trúng phải ảo giác, một ảo giác rất kinh khủng.
Vô Thường khẽ xoay người, sau đó chỉ lần lượt vào những hàng cây, hư ảnh ngọn núi, hòn đá,..
-Các ngươi nhớ kỹ lại đi, những gốc cây này, những ngọn núi ở xa kia, vài hòn đá cao đó, những bông hoa vàng đó, kể cả hồ nước này, tất cả chúng đều đang lặp lại. Lặp lại một cách có đảo vị trí.
-Nếu ta nhớ không lầm, ở đoạn đường vừa nãy thì hàng cây đang ở sau lưng chúng ta là nằm ở cái hồ kia, còn cái hồ thì nằm ở sát vách đá, vách đá lại thế chỗ của ngọn đá đang ở đằng trước, và còn nhiều thứ nữa.
-Tóm lại, chúng vẫn có hình dạng như cũ, cái chính là đảo vị trí lung tung qua lại mà thôi.
-Mà nghĩ lại thì cứ cách một đoạn gần bằng 220m, chúng ta lại đi đến một vùng đất sau khi đã vượt qua một con suối nhỏ, vừa nãy cũng như vậy, trên đời làm gì có chuyện trùng khớp như vậy chứ.
-Vả lại còn có một điều quan trọng hơn nữa, các ngươi thử dò xét thân thể xem, các ngươi có thấy mệt không, có thấy mất linh lực không khi đã di chuyển liên tục hơn 5 giờ đồng hồ, hay chỉ cảm thấy ý thức nặng nề, đầu óc trở nên mệt mỏi vô cùng?
Vô Thường dứt câu, Ba người Quan Vũ sắc mặt đã càng lúc càng tệ hơn khi nghe hắn từng câu, từng câu minh chứng ảo giác là có thật, ba người Quan Vũ vội cấp tốc âm thầm kiểm tra thân thể của chính mình.
Không mất đến một giây kiểm tra, ánh mắt cùng cơ thể của họ đều dại ra, đôi chân run rẩy dường như đã sắp không đứng vững. Thậm chí Quan Vũ còn đặt thẳng mông ngồi trên đất mà ngơ ngác, không tin là thật.
Bọn họ quả thật không hề mất chút linh lực gì kể từ ba giờ trước, ngược lại cái mà họ mất lại là sự nhẹ nhàng, sự thoải mái của đầu óc. Chỉ với hai điều như thế thì họ cũng đã đủ biết, họ đúng là bị trúng ảo giác, chỉ có trúng ảo giác thì đầu óc mới bỗng trở nên nặng nề như bị núi đè, suy nghĩ hay vận động đầu óc lại càng khiến họ thêm đau đầu, mệt nhọc vì ảo giác là thứ tác động lên não bộ.
Xem ra họ thật sự không xong rồi.
-Vô Thường ca ca, chúng ta… chúng ta sẽ chết ở đây sao?
Phương Tiên Nhã hướng về phía Vô Thường nói, trong đôi mắt đen tuyền của nàng nó không chỉ ẩn chứa sự buồn bã, tuyệt vọng mà còn là một thứ gì đó như giải thoát và hạnh phúc khi sắp được chết bên người mình yêu thương.
Nhìn thấy nàng như vậy, Vô Thường bỗng dưng không tự chủ được đưa bàn tay lên xoa đầu nàng.
-Không phải còn quyền “từ bỏ” sao Tiên Nhã tiểu thư? Đừng quá lo lắng.
-Ưm.
Chấp nhận bàn tay hắn xoa đầu nhè nhẹ, Phượng Tiên Nhã nhu thuận gật đầu đáp, bất quá trong ánh mắt lại có gì mất mát một cơ hội.
Kế bên, ngồi dưới đất Quan Vũ và Mị Ảnh Lam nổi tính ghen đứng bên cạnh nghe thấy hai từ “từ bỏ” liền chợt nhớ ra luật chơi của mảnh đại lục kỳ lạ, trong lòng họ phút chốc nhanh dịu đi cơn tuyệt vọng vì vẫn còn đó cơ hội sống sót.
Quan Vũ từ dưới đất bật dậy hỏi Vô Thường trong khi Mị Ảnh Lam vừa đi đến sáp vào Vô Thường, Phượng Tiên Nhã cũng lung linh nhìn Vô Thường.
-Thường huynh, chúng ta nên làm sao đây?
Trong tình trạng bị ảo giác vây quanh trí não, cả ba chỉ còn trông chờ duy nhất vào Vô Thường, nếu Vô Thường bó tay, tất cả bọn họ chỉ còn cách là từ bỏ, rời khỏi cuộc tranh đoạt sinh khí này khi mà thời gian họ tham gia chỉ mới trôi qua hơn một ngày.
Ảo giác vốn là thứ tác động lên trí não, không tác động tổn hại gì đến thân thể của tu luyện giả, cho nên chưa đến phút cuối, bốn người Vô Thường vẫn sẽ không dễ dàng “từ bỏ” cuộc tranh đoạt sinh khí cho Nhân Giới, dù cho việc muốn thoát ra khỏi ảo giác mà không có tác động bên ngoài trợ giúp là gần như bằng không.
-Cách sao?
-Ta không biết được, nó đã nằm ngoài hiểu biết của ta. Chúng ta chỉ còn cách duy nhất là cùng chung sức suy nghĩ tìm cách.
Dù không muốn họ buồn nhưng Vô Thường chỉ có thể nói lời thật. Với sức mạnh đang bị hạn chế của bản thân, trong tình huống này hắn không thể làm được gì, nếu muốn, hắn buộc phải tự giải phong sức mạnh cùng mình.
Bất quá khi chưa có việc gì nguy hiểm hoặc vẫn chưa bí suy nghĩ, Vô Thường sẽ không giải phong.
Nói xong lời này, Vô Thường chợt quay qua phía Mị Ảnh Lam, nhẹ nhàng cầm tay nàng an ủi, gương mặt biểu hiện sự dịu dàng đến kỳ lạ, khiến Phượng Tiên Nhã nhìn thấy cũng thất lạc, quay người đi qua một góc.
-Muội đừng lo lắng, chúng ta rồi sẽ thoát được thôi.
-Ưm, muội biết.
Nở cười hạnh phúc mà lại ôn nhu đáp lời, tim Mị Ảnh Lam cứ đập lên liên hồi, liên kết giữa nàng và hắn lại càng trở nên mạnh mẽ.
-Ừ, à mà ta cần qua đây một chút để tập trung suy nghĩ tìm biện pháp, cho nên là muội có thể… buông tay được không?
Vô Thường vừa nói vừa khẽ giãy bàn tay muốn thoát khỏi bàn tay mềm yếu nhưng nắm rất chặt của hai bàn tay Mị Ảnh Lam.
Hành động này lập tức khiến Quan Vũ nhức mắt, hắn tức thì đi qua chỗ khác để bình tĩnh suy nghĩ về biện pháp giải ảo giác bằng tất cả kiến thức hắn có được.
-Nha, muội xin lỗi.
Mặt đỏ lúng túng buông tay, Mị Ảnh Lam vội đi qua một gốc cây đứng yên lặng, không biết trong đầu nàng là đang tìm cách hay đang nghỉ ngợi lung tung có liên quan đến Vô Thường.
Vô Thường được trả tự do sau hành động vừa diễn kịch để Mị Ảnh Lam càng thêm tin tưởng hắn đã trúng “Tình Huyết” của nàng, hắn đi đến vũng nước khá to ngồi xuống, tay nhặt lên một nhánh cây nhỏ không biết thật hay ảo rồi vừa vẽ vời trên nước, vừa thôi diễn tình huống.
“Khoảng ba giờ trước thì cơ thể không cảm thấy mệt, linh lực cũng không còn tiêu hao… mà nó đã không còn tiêu hao… hừm, không còn tiêu hao… ra là cả bốn người chúng ta đều đang trong tình huống bất động, đứng ngay tại chỗ”.
Bị trúng ảo giác thường thì tu luyện giả sẽ có hai dạng.
Một là dạng bất động, tu luyện giả trúng ảo giác sẽ đứng yên tại chỗ, còn ý thức thì đang di chuyển trong một thế giới ảo do ảo giác tạo ra.
Hai là dạng di động, lúc này tu luyện giả trúng ảo giác nhưng vẫn đang đi chuyển, có thể là đi qua đi lại một chỗ hoặc cứ cắm đầu đi thẳng, còn ý thức thì lại cho là đang đi qua rất nhiều nơi khác nhau và đầy tính chân thật.
Bốn người Vô Thường đều không thấy mệt, linh lực nhằm giúp cơ thể giảm mệt mỏi cũng không tiêu hao, điều đó đã nói lên rằng bốn người họ từ lúc trúng ảo giác đều chỉ đứng yên hoặc nằm một chỗ.
“Khoảng ba giờ trước sao…”
Vô Thường sử dụng hồi tưởng, trí nhớ quay lại một dãy các khung cảnh mà khoảng ba giờ trước bốn người bọn họ đã đi qua để tìm về nguyên nhân họ bị trúng ảo giác. Các hình ảnh cứ thế rất nhanh chạy ngang qua suy nghĩ của hắn.
Chỉ mất vài vài ba giây ngắn ngủi, cuối cùng một khung cảnh có ghi lại hình ảnh một làn khói khá trong suốt do một con bọ có màu sắc trùng với màu lá cây thải ra khiến bốn người Vô Thường đi ngang qua đều vô tình hít vào ít nhất là một hơi xông đến não bộ.
Vị trí con bọ này đúng là nằm trên một trong số các cái cây mà Mị Ảnh Lam đang đứng ở đằng kia.
“Mẹ nó, ta nhớ rất rõ là làn khói đó không những vô hại mà còn có lợi ích giảm bớt căng thẳng kia mà. Nhưng nếu không phải nó thì không còn thứ gì đáng nghi hơn cả”.
“Khốn khiếp thật, với năng lực ít ỏi do tự hạn chế sức mạnh, ta đúng là vô dụng, cảm ứng đều sai hết. Giờ thì mới hiểu rõ nguyên cớ chính xác Nhân tộc bị loại trong các cuộc tranh đoạt”.
Vô Thường hiện tại đã nhận ra, Nhân tộc trong các cuộc tranh đoạt luôn bị loại cũng không phải là vì họ quá ngu ngốc hay bị lòng tham che mắt, họ thất bại là vì chỉ với sức mạnh của Tâm Đan và Ý cảnh thì căn bản không thể phát hiện được một số nguy hiểm khó cảm nhận được xung quanh, tương tự như tình huống của hắn bây giờ.
Khóa đi hầu hết chức năng, chỉ để lại Tâm Đan và bộ não suy luận như bao người, Vô Thường đã tự tay đẩy bốn người đi vào ảo giác do làn khói con bọ đó sinh ra.
“Óc chó thật. Phù… bình tĩnh, giờ thì cố nghĩ cách cứu vãn tình hình”.
Sau khi đã giải hết hai khuất mắt vướng bận chỉ trong gần một phút, Vô Thường bắt đầu tìm cách rời khỏi ảo giác. *
(*Như đã nói ở chương nào đó quên rồi. Vô Thường lấy lý giải khuất mắt làm trò vui, nếu không giải được thì lòng hắn rất khó chịu, cho nên chỗ này Tác ko phải câu chương, Tác chỉ viết cho theo logic đã đưa ra mà thôi).
“Để giải ảo giác thì cần có tác động trợ giúp bên ngoài, mà nói chính xác thì cần phải có người từ bên ngoài kích thích não bộ, kích thích giây thần kinh của người bị ảo giác để khiến họ giật mình tỉnh dậy”.
“Bốn người chúng ta đều bị trúng cùng một ảo giác, cùng tiến vào một không gian ảo nên sẽ không có ai ở ngoài trợ giúp. Ngoại trừ ta nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc ta phải sử dụng sức mạnh thật sự của mình”.
Đối với ảo giác đang bủa vây, Vô Thường chỉ cần muốn là sẽ ra được vì hắn nguyên bản là con cưng của thiên địa, hoặc sử dụng Thần thông “Phá Vỡ” để phá vỡ ảo giác liền được, không khó, bất quá hắn lại đang cố để không sử dụng những năng lực đó.
“Hừm… có cảm giác đột phá thành Linh Sư chắc hẳn là một biện pháp tốt nhưng rất không có khả năng xảy ra”.
“Còn cách nào để tác động lên trí não nằm ở bên ngoài của họ không nhỉ?”
“Suy nghĩ… suy nghĩ đi…”
“Không vội… nếu một giờ sau mà không có đáp án thì đảnh phải tự thân thoát ra trước để giúp họ vậy, thời gian cho cuộc tranh đoạt là không nhiều a”.
“Cách nào… cách nào…”
Trước khi làm hành động chấp nhận ở lâu hơn trong ảo giác này, Vô Thường đã tính toán các mối nguy hiểm có thể làm hại thân thể bốn người ở bên ngoài, nó dường như là bằng không.
Vùng đất bất ổn và nguy hiểm thứ ba chắc chắn không thể gây nguy hiểm gì vì chúng chỉ nằm ở một chỗ cố định.
Về quái thú, chúng đa phần chỉ nằm ở một đoạn khu vực, khi có sinh vật bước đến chúng mới vùng lên để tấn công, mà trên đoạn đường trước khi bốn người rơi vào ảo giác, Vô Thường đã cảm ứng là không có quái thú nào trong phạm vi bán kính 200m, nên là rất an tâm.
Còn tộc khác, Vô Thường không nghĩ là chỉ mới hơn một ngày trôi qua, nhóm hắn lại gặp phải tộc đại diện cho Giới ở phạm vi láng giềng. Dựa theo thông tin của các cuộc tranh đoạt lần trước do Phượng Tiên Nhã đưa ra thì đa phần Nhân tộc gặp các chủng tộc khác khi đã trải qua gần 30 ngày bên trong mảnh đại lục. Không lẽ lần này chỉ mới qua một, hai ngày liền gặp? Không, điều này rất khó xảy ra.
Và ngoài ra thì hắn cũng đã có một số biện pháp phòng bị an toàn khác. Do vậy, Vô Thường mới tự tin để bốn người họ ở lâu hơn ảo giác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT