Sáng hôm sau khi bầu trời đã được tự do tỏa nắng, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi nhưng vẫn có cường độ như mọi thời điểm của ngày hôm qua.

-Thật là sảng khoái a!

Quan Vũ nằm dưới đất vươn người thẳng ra đầy thoải mái kêu rên, tiếp đó hắn đứng dậy rồi đảo mắt một vòng qua từng người để dò xét tình hình.

Bên trái hắn, Mị Ảnh Lam đang còn ngồi trên ghế, nửa gương mặt nàng để lộ ra không hiểu vì sao chút đỏ hồng kỳ lạ.

Đối diện hắn, Phượng Tiên Nhã cũng đang đứng người dậy vươn người, ánh mắt dường như có chút ngơ ngác vì đều gì đó không thể giải thích.

Bên phải hắn, Vô Thường đang…

-Thường huynh… Thường huynh đâu rồi?!

Bên phải Quan Vũ đáng lẽ phải là Vô Thường đang ngồi hoặc đứng hoặc ngủ, nhưng mà lúc này chỗ đó vậy mà hoàn toàn trống không, Vô Thường không hề có bóng dáng nơi đó.

Quan Vũ theo phản xạ kinh ngạc kêu lên, đánh thức ý thức của Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã về Vô Thường, khiến hai nàng vô thức quay người nhìn đến và phát hiện hắn không có mặt nơi đây, trong tâm, trong ánh mắt hai nàng liền hiện lên vẻ thất lạc ngẩn người, đôi mắt dại ra tìm kiếm một vòng xung quanh.

Bất quá cũng ngay lúc này thì giọng Vô Thường chợt ầm vang đến từ nơi xa.

-Nhanh lên, không có thời gian đâu mà còn tán dốc ở đó.

Đứng cách xa họ tầm 300m, gần ngay biên giới với địa hình có đồi, có nước, có núi thấp, Vô Thường nhìn các đường đi nằm bên trong địa hình này, âm thầm suy tính.

“Địa hình này dường như đa phần là suối, hồ, ao và núi thấp, các vùng đất phẳng hay đồng bằng khá ít, nhắm chừng chỉ đi khoảng 100m đến 200m là lại phải gặp nước”.

Trước mặt Vô Thường là một mảnh đất có nhiều sỏi nhưng chỉ dài chừng 20m, tiếp theo đó là một con suối rộng chừng 100m chạy ngang, hai bên ở xa là hai ngọn núi hẹp, rộng tầm 20m, chiều cao không vượt quá 200m và không có cây tựa như núi trọc, xa hơn nữa thì vẫn có nhiều bóng hình các ngọn núi tương tự, có lẽ tác dụng duy nhất của những ngọn núi này chỉ là để chặn đi tầm mắt quan sát hoặc làm đẹp địa hình.

Nếu nhóm của Vô Thường đi vào đây, họ buộc phải lội nước, đạp trên những cục đá nằm nhô lên trên mặt nước mà đi, còn nếu không muốn đạp nước thì buộc phải men theo con suối đi đến cuối nguồn, có thể ở đó họ sẽ gặp được hồ lớn hoặc là thác nước hùng vĩ, mà cũng có thể là đi đến vùng địa hình khác.

Vô Thường sở dĩ lựa chọn địa hình khó đi này, bỏ qua địa hình tuyết trắng phủ đầy ở bên phải, vùng đất sa mạc nắng cháy bên trái cũng là bởi vì muốn kiếm đồ tốt cho ba người Quan Vũ. Theo hắn nghĩ, địa hình tuyết trắng thường sẽ chỉ tồn tại các loại tài nguyên hệ băng tuyết, còn địa hình sa mạc sẽ có nguồn tài nguyên nghiêng về Thổ hệ, mà trong ba người Quan Vũ, không ai sở hữu sức mạnh liên quan đến Thổ hay Băng, thế nên hắn buộc phải chọn địa hình nhiều nước, nhiều đất này, vì dù sao thì Thủy vẫn tốt cho Tâm Đan dạng hoa của cả Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã.

Ngoài ra, địa hình này còn là một đường vuông góc với trung tâm mảnh lục địa (theo hắn đoán), Vô Thường vì muốn đảm bảo an toàn nên quyết định sẽ tiến thẳng một đường đến trung tâm trước, sau đó nếu còn thời gian sẽ dạo vòng quanh các địa hình ở gần trung tâm để kiếm điểm sinh khí. Đây là lựa chọn hoàn mỹ nhất cho kế hoạch của hắn.

“Nước nhiều thứ thế này thì có lẽ quái thú sẽ mang hình dạng có liên quan đến thủy đây”

Suy đoán như vậy, Vô Thường quay người nhìn ba người Quan Vũ cũng vừa vặn đi đến.

-Hây da Thường huynh, lúc mà ta tỉnh dậy không thấy ngươi đâu liền khiến ta hốt hoảng, cứ tưởng ngươi đã bỏ rơi ba người bọn ta rồi ấy chứ.

Quan Vũ nhìn Vô Thường cười cười nói.

Qủa thật nếu Vô Thường ra đi không một lời báo trước, bỏ rơi ba người Quan Vũ thì Quan Vũ đúng là rất hốt hoảng. Trải qua chỉ một ngày, không nhiều nhưng đã đủ để biết rằng nhóm bốn của hắn mà không có Vô Thường tồn tại dẫn thì sẽ rất nhanh rời khỏi cuộc tranh giành sinh khí trong mảnh đất kỳ bí này.

Vô Thường, hắn hiện tại đã không chỉ đóng vai là sức mạnh của nhóm, mà còn là niềm tin, là hy vọng của nhóm.

-Này, nhìn cái bản mặt ta xem có giống là người như vậy không?

Khẽ liếc qua ba người, nhất là có ánh mắt kỳ lạ dịu dàng với Mị Ảnh Lam mà hai người Quan Vũ, Phượng Tiên Nhã rất khó phát hiện do thiếu kinh nghiệm tình trường, Vô Thường chỉ ngón tay vào mặt mình chán trường nói.

-Không, đâu thể giống, Thường huynh không thể giống a.

-Thôi được rồi, chúng ta đi thôi.

Dẹp điệu bộ muốn gắn kết thêm “yêu thương”, “vui vẻ” giữa các thành viên trong nhóm của Quan Vũ, Vô Thường dẫn đầu bước vào vùng đất trước mặt.

Vô Thường hắn không thích nói nhiều một cách vô mục đích, cho nên hắn không muốn khiến các thành viên gắn kết với nhau vì như thế sẽ dẫn đến rất nhiều tình huống mà hắn phải đưa miệng nhổ chữ liên hồi. Để nhanh, gọn, lẹ, im lặng, lãnh đạm là cách tốt nhất.

Phía sau, Quan Vũ thoáng buồn lắc đầu, Phượng Tiên Nhã nhẹ nhõm thở phào vì hắn còn đây, Mị Ảnh Lam mỉm cười rực rỡ lại có phần hạnh phúc “tuổi đang yêu và được yêu”, tất cả đều theo bên cạnh hắn, hướng đến vùng đất tràn ngập nguy hiểm.

...

Bước vào vùng địa hình mới, nhóm bốn người Vô Thường để đảm bảo ao toàn nên tốc độ di chuyển không nhanh nhưng cũng không quá chậm, họ cứ thế một vòng lặp rồi lại một vòng lặp mà đi trên đất sỏi rồi đi trên những hòn đá lớn nhô trên suối, bước vòng qua hồ, tránh né những ngọn núi che đường hoặc vượt qua chúng để tiến càng thêm sâu vào trong địa hình.

Đến nay đã qua hơn 5 giờ đồng hồ nhưng mọi thứ trên đường có vẻ đều quá mức yên bình, lặng lẽ. Điều này khiến bốn người Vô Thường đều nảy sinh ra những các giác lo lắng riêng biệt.

Đối với ba người Quan Vũ, họ lo lắng vì áp lực tâm lý đè lên não bộ quá nặng. Họ rõ ràng là biết nguy hiểm sẽ luôn bất chợp xuất hiện trên đường đi, Vô Thường thì tuy rất mạnh nhưng họ không nghĩ hắn là đại năng cái gì cũng biết, cũng ứng phó được, cho nên ba người vẫn phải luôn có tâm tư đề phòng mặc dù nó tệ và yếu hơn của Vô Thường.

Trong suốt năm giờ đồng hồ, đầu óc họ phải luôn căng thẳng như vậy, lo lắng về mọi thứ là điều tất yếu. Tuy nhiên ba người họ lại không nhận ra rằng, đầu óc của họ song song lại đang càng ngày càng nặng trĩu mệt nhọc.

Riêng đối với Vô Thường, lo lắng của hắn còn phải lớn hơn họ gấp nhiều lần.

Hắn lo lắng vì quái thú, tài nguyên đều không có trên đường đi.

Hắn lo lắng vì tối qua hắn đã quyết tâm tự giảm, tự phong ấn sức mạnh, khả năng của bản thân xuống thành “con người” để rèn luyện bản thân. Hiện tại hắn ngoại trừ Hỏa Tâm Đan có khả năng làm “giảm” và kiến thức phân tích được từ ba người Quan Vũ, hắn không còn sức mạnh gì nữa, kể cả Thiên Địa Nhãn thì trừ phi dùng cho việc đối phó với “yêu nữ thuần khiết” Mị Ảnh Lam, hắn cũng đã phải kiềm chế không xài.

Hắn lo lắng vì sao đã đi qua gần hơn 10km mà đôi chân hắn vẫn không mỏi, linh lực vẫn không giảm. Ngược lại đầu óc hắn lại suy yếu mệt nhọc.

Và hắn lo lắng là vì sao nơi này rất quen, quá quen, kể cả ba ngọn đá lớn kia, hàng cây kia, vài bông hoa cánh vàng khoe sắc bên kia, những hư ảnh ngọn núi kia lại quen thuộc đến như vậy. Hắn có cảm giác rằng hắn đã nhìn thấy chúng nhiều lần, bất quá hắn lại nhớ rõ, những thứ đó không nằm đúng chỗ như trong trí nhớ của hắn, điều này khiến hắn bắt đầu cảm thấy hoang mang cực độ.

“Chẳng lẽ phải mở phong ấn sao? Không được, không được, suy nghĩ kĩ lại tình huống trước đã”

Vô Thường kiềm nén ý định lấy lại toàn bộ năng lực vốn có của mình, hắn dừng bước chân tại một vùng đất sỏi, bên cạnh có vài ba gốc cây che mát và một vũng nước trong rộng tầm 5m mà nghiêm nghị quát lên.

-Không cần tiếp tục di chuyển nữa, chúng ta đã rơi vào ảo giác!

Lời này của Vô Thường vừa dứt, ba người Quan Vũ đang di chuyển bên cạnh đều đồng loạt đứng người ngẩn ra, ánh mắt chấp chứa hoảng sợ nhưng đang cố biến những gì nghe được từ Vô Thường hóa thành điều không chắc chắn, điều không dám tin tưởng.

Quan Vũ đại diện ba người, hắn cố trấn tĩnh tâm tình và cơn nhức đầu kỳ lạ ngày một thêm nặng mà hỏi kỹ lại Vô Thường.

-Chắc ngươi là đang nói đùa đúng không Thường huynh. Chúng ta nãy giờ đều đi thẳng, thân thể cũng đâu cảm giác thấy điều gì bất thường, xung quanh lại không hề lặp đi lặp lại một khung cảnh, làm sao… làm sao có thể đã trúng ảo giác được. Ngươi chắc là nhầm rồi đó Thường huynh à.

Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã cũng dùng ánh mắt trong veo run run nhìn Vô Thường, mong muốn điều hắn nói đúng thật là giả, bởi lẽ hai từ “ảo giác” trong kiến thức của ba người là một thứ rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ, nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả “công kích linh hồn”.

“Công kích linh hồn” đơn giản chỉ là giảm thấp mọi thứ mà tu luyện giả đang có bao gồm suy nghĩ, ý thức đi xuống, khiến họ dần dần hướng về con đường “người thực vật” mà phát triển về sau. Nó tuy công kích rất quỷ dị vào cơ thể tu luyện giả nhưng mà xét đến cùng thì người bị trúng công kích linh hồn cũng rất ít biết bản thân bị công kích linh hồn, trí nhớ tự dưng giảm, họ chỉ biết trí nhớ giảm, tư duy không còn minh mẫn, họ cứ tưởng trước giờ tư duy của mình chỉ như thế, miệng bắt đầu kêu “bi bu ba ba”, họ tự dưng thấy mình rất thích kêu như vậy,…

“Công kích linh hồn” đưa tu luyện giả dần ngu ngốc lại không khiến tu luyện giả biết được mình đang suy yếu.

Nhưng ảo giác lại khác.

“Ảo giác” hay còn gọi “huyễn giác” là một phạm trù chuyên công kích vào trí não, vào hệ thống các dây thần kinh khiến mọi thứ mà tu luyện giả cảm nhận được, quan sát được trước mặt đều rất chân thật, nhưng thật ra tất cả lại chỉ là giả dối, là hư ảo.

Người trúng Ảo giác nếu có đầu óc ngu ngốc, không nhận ra bản thân đã trúng ảo giác mà vẫn luôn cho là mọi thứ trước mặt đều chân thật. Kết quả họ sẽ vĩnh viễn sống trong thế giới hư ảo cho đến khi sinh mệnh cạn kiệt mà chết, ảo giác bị dập tắt.

Bất quá so ra, tất cả người bị trúng “ảo giác” đều mong muốn bản thân được chết một cách nhẹ nhàng như vậy. Bởi lẽ giữa không biết mà chết tự nhiên, vẫn còn tốt hơn rất nhiều lần nếu người biết mà lại không thể làm được bất cứ điều gì.

Trúng Ảo trận, huyễn trận, tu luyện giả chí ít còn có thể cố gắng tìm ra mắt trận để phá giải, thoát ra khỏi trận pháp, nhưng mà nếu trúng ảo giác, trừ phi có tác động trợ giúp từ bên ngoài thì tất cả đều vô vọng.

Tu luyện giả biết mình bị trúng ảo giác lại chẳng thể làm gì để thoát ra khỏi nó, họ sẽ chỉ có thể gào thét trong tuyệt vọng, sống trong cơ đơn, tâm thần, ý chí đều bị đả kích nặng nề. Chính xác mà nói, họ bị tra tấn tinh thần một cách thậm tệ trước khi chết.

Do vậy, nếu trúng phải ảo giác, ai cũng mong muốn mình là người ngu để ra đi thanh thản còn hơn là sống trong đau đớn tinh thần đến hơi thở cuối cùng.

Nghe Vô Thường nói hai từ “ảo giác”, ba người Quan Vũ dĩ nhiên rất sợ, sợ đến nổi ca ba đều mong lời Vô Thường nói chỉ là giả dối nhằm trêu đùa họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play