Nhưng tất nhiên với sức lực, tốc độ của Vô Thường cũng như kinh nghiệm chiến đấu mà hắn có, ước ao được đè hắn xuống đất để chơi cho thật sướng của ba câu bé to cao là vô vọng.
- Da... a… a…
- Ngươi cẩn thận đó!
Trong tiến hô hào khí thế đầy hùng dũng của ba cậu bé và sự lo lắng đến từ hai cô bé xinh đẹp sau lưng. Vô Thường…
- Bốp!
Một cái di chuyển nhanh với tốc độ dường như bằng làn gió mà ba cậu bé không thể nhìn rõ, hắn lấy thế công đầu tiên đánh hạ vào bụng của một cậu bé bằng chân, khiến cậu ta vừa té ra sau vừa ôm bụng đầy đau đớn ngã xuống.
- Bốp!
- Bốp!
Khoảng cách giữa ba cậu bé là rất gần, lúc họ tấn công Vô Thường cũng giống như một hàng ngang ba người cho nên ngay khi Vô Thường đá vào bụng cậu bé chính giữa, chỉ tíc tắc một nhịp sau thì hai nắm đấm của hắn cũng đẩy vội lên cao, nện vào gương hai cậu bé ngang hàng còn lại, khiến cho hai cậu bé gãy vài cái năng cùng sống mũi té lăn ra đất.
Trận đấu cứ thế đơn giản diễn ra trong một giây rồi kết thúc, khiến ai chứng kiến cũng phải ngỡ ngàng, tim đập nhanh mạnh mẽ.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch…”.
Ai cũng bảo tiểu nữ 7, 8 tuổi không biết yêu nhưng vì sao Nhược Tâm Mai và Mạnh Huyền Huyền trái tim lại bỗng dưng đập lên liên hồi.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch”.
Đứng trước mặt Vô Thường, Nhược Văn Nghiệt cũng có trái tim đập mạnh và nhanh, nhưng cái đập mạnh và nhanh này của hắn là xuất phát từ sự hoang mang, hoảng sợ, hết hồn chứ không hề có cảm giác yêu thích gì đối với Vô Thường giống như hai cô bé tiểu Mai, tiểu Huyền.
Thế nên hắn cố làm ra mặt lạnh, ngón tay chỉ vào Vô Thường nói.
- Ngươi được, ngươi giỏi, ta nhớ mặt ngươi rồi. Chờ ta đi.
Tự biết bản thân giờ phút này chẳng thể làm được gì Vô Thường khi thực lực bản thân không đủ, Nhược Văn Nghiệt cũng không cần đợi ba cậu bé đang đau đớn dưới đất đứng lên, hắn một mình bỏ đi, tìm cách chèn ép Vô Thường sau này.
- Thiếu gia đi thong thả nhé.
Vẫy tay chào Nhược Văn Nghiệt một cách khá nồng nhiệt, Vô Thường quay người nhìn hai tiểu nữ tử một cách chiều mến nói.
- Hai vị tiểu thư đã an toàn, ta cũng xin mạn được phép cáo từ.
Nói xong câu, Vô Thường cũng lập tức chạy đến chỗ để quần áo khi nãy, lấy chúng rồi dựa theo trí nhớ của bản thân về sơ đồ một góc bên trong Nhược gia mà đi, tiến về khu nhà tắm chung dành cho người hầu để tắm rửa, sẵn tiện trong lúc tắm cũng khôi phục một phần nào đó vết thương ở lòng bàn tay phải do đã đấu với Nhược Gia Thủy vài giờ trước.
- Nè, tên… ngươi là ai, tên… tên gì vậy?
Thấy Vô Thường vội vã rời đi, Nhược Tâm Mai vội cao giọng hỏi.
- Ta chỉ là một người hầu mà thôi, tiểu thư không cần phải biết đến tên tuổi của ta làm gì. Yên tâm, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Chỉ ngoảnh mặt lại nói vài lời, Vô Thường liền cấp tốc đi nhanh hơn, thoáng chốc đã đến ngã rẽ rồi mất dạng, khiến Nhược Tâm Mai và Mạnh Huyền Huyền cứ đứng ở đó một lúc khá lâu nhìn bóng lưng hắn mà ngẫm nghĩ, suy đoán.
- Tiểu thư, vậy chúng ta có ra ngoài không ạ?
Trấn định lại tâm tình, Mạnh Huyền Huyền cất tiếng hỏi.
Nhược Tâm Mai khẽ giật mình tỉnh người, nàng nói.
- Đi chứ. Nhưng trước đó ngươi theo ta đi gặp cha ta, ta sẽ mách cho cha ta chuyện tên đáng ghét Nhược Văn Nghiệt ức hiếp ta để cha ta xử lý hắn. Hừ hừ.
- Dạ vâng.
Mạnh Huyền Huyền gật đầu, sau đó cả nàng và Nhược Tâm Mai đều nhanh chóng rời đi khỏi con đường vắng vẻ này, để lại ba cậu bé trai cũng đang gượng người dậy, bò lết về phòng hoặc tìm người chữa trị vết thương.
…
Tại phòng tắm chung chỉ dành riêng cho người hầu và được phân chia thành bên nam, bên nữ. Vô Thường khi vừa đến nơi đã nghe những âm thanh của những người hầu trưởng thành vang vọng từ trong truyền ra ngoài.
- Là lá la… la la…
- Nhà tôi có một vầng trăng, nhà em có vừa xoài, chiều chiều tôi leo qua hái, hôm sau em đốn mất tiêu…
- Hây da, đã ba năm rồi mà sao nó vẫn chỉ có 7 phân vậy nè, vầy thì sao làm ăn chứ hở…
- Kinh thế, sao lông ngươi nhiều vậy, nhìn như đám rêu phong lục địa ấy…
- …
Vô Thường từ bên ngoài bước vào phòng có một hồ nước lớn, vài cái giếng nước và tổng cộng mười hai người đều có độ tuổi từ thanh niên trở lên đang tắm. Ngay lúc này một vị trung niên tắm ở một cái giếng gần cạnh cửa ra vào liền chào hỏi hắn.
- Hê tiểu tử, ngươi mới đến phải không?
Là một người hầu lâu năm, tắm rất nhiều lần ở đây, trung niên dĩ nhiên đều nhớ hết tất cả những gương mặt người hầu trẻ con hay trẻ tuổi. Vô Thường là một gương mặt lạ, nhìn thoáng qua thì trung niên đã biết ngay hắn vừa đến, có lẽ là từ cuộc tuyển chọn cận hầu mới diễn ra sáng nay.
- Vâng ạ.
Vô Thường gật đầu mà không cần quan tâm trung niên vì sao hỏi hắn, vì sao biết hắn là người mới, sau đó hắn giả làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép với mọi người.
- Vô Thường chào các vị thúc thúc và ca ca ạ.
Nhờ hành động này, hắn nhanh chóng nhận lại được sự hảo cảm và những lời chào của mười hai người.
- Chào nhóc.
- Chúc mừng nhóc gia nhập vào Nhược gia nhé.
- Tiểu tử, ta thích ngươi rồi đó.
- …
Tiếp đó, sau một hồi tán dốc cùng mọi người về tuổi, xuất thân, người hầu của ai,… Vô Thường cũng được thảnh thơi đi đến một giếng nước trống người ngồi xuống.
- Tiểu tử, ngươi có kéo nổi nước dưới giếng không mà ngồi đó. Mau xuống hồ tắm chung với ta này.
Một vị trung niên đã được hắn gầy dựng hảo cảm nói với hắn. Theo trung niên, một tiểu tử 7, 8 tuổi như Vô Thường, cơ thể mặc dù khỏe mạnh cường tráng giống như còn nhà làm nông nhưng cũng chưa chắc có thể kéo nước lên được, thay vào đó nên xuống hồ cạn này tắm cho dễ và thuận tiện.
Vô Thường vội cười đáp.
- Dạ không sao đâu thúc thúc, nhìn cháu vậy chứ khỏe như voi à, một xô nước kéo lên dễ dàng lắm.
Ngay sao đó hắn cũng lập tức kéo lên một xô nước giếng để chứng minh, khiến những vị trung niên, người trưởng thành xung quanh nhìn thấy đều phải giật mình kinh ngạc, thầm khen tên tiểu tử này có sức lực mạnh mẽ hơn các đứa trẻ cùng trang lứa.
- Rào.
Để quần áo mới qua một bên, Vô Thường sau khi cởi quần áo rách liền xối một gáo nước lên người, một tay kỳ cọ thân thể, một tay thì vận chuyển khí công để nhanh chóng xe khít lỗ nhỏ trên lòng bàn tay, mặc dù không thể giúp nó khôi phục hoàn toàn ngay lập tức nhưng vài ngày sau khôi phục là chuyện nắm chắc.
- Ca ca trả thù cho đệ, hắn chính là kẻ đánh em đó.
Vô Thường tắm chưa được bao lâu thì tại cửa ra vào, một cậu bé cùng một chàng thanh niên to khỏe mới bước vào nhà tắm, cậu bé vừa thấy Vô Thường liền chỉ tay vào hắn rồi khóc thút thít kêu lên với chàng thanh niên.
Cậu bé trai này không ai khác chính là cậu bé đã bị Vô Thường đá vào bụng lúc trước, không ngờ lúc này khi hai anh em cùng đi tắm lại bắt gặp Vô Thương nơi đây, thế nên cậu em trai liền mong muốn được trả thù, phục hận với những gì Vô Thường đã gây ra cho hắn.
Nhìn thấy tình hình đang diễn ra, hầu hết những người trong phòng tắm đều hiếu kỳ quay mặt nhìn, thế nhưng ngay khi thấy được gương mặt của chàng thanh niên, tất cả đều rụt mặt, không hề và cũng không dám có ý định bảo vệ Vô Thường nếu như hắn bị ức hiếp.
- Là Ngô Kiệt.
- Hắn là người của Mạc thiếu, gây sự với hắn sẽ không tốt.
- Hây da, tên tiểu tử này sao lại ăn gan hùm mật gấu chọc đến anh em Ngộ Kiệt chứ.
- Có lẽ hắn mới tới nên không biết rồi, ài… nhưng mà tên đó to con vậy sao lại bị hắn đánh chứ?
Một vài tiếng thở dài vang lên, cũng từ đó không ai còn có ý nghĩ chở che cho Vô Thường.
- Hừ, thằng nhóc con ngươi gan lắm, không ngờ ngay cả em trai Ngô Kiệt ta cũng dám đánh.
Mang theo em trai bước lại gần Vô Thường vẫn đang chà người, dội tóc, dường như chưa biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh. Ngộ Kiệt dữ tợn quát.
- Ngươi bị điếc à? Sao không trả lời?
- Rào.
Vô Thường gội xuống một gáo nước nữa liền đứng dậy.
Đồng lúc hắn hành động, cậu bé từng bị hắn đá vào bụng cũng lên tiếng.
- Ca ca, đánh hắn, đánh hắn đi.
Vị ca ca vội giơ tay ra hiệu người em trai im lặng, hắn nói.
- Hắn đã đánh đệ thì ca ca sẽ để đệ đánh lại hắn.
- Thằng nhóc!
Dứt lời, Ngô Kiệt ngay tức khắc vươn tay to lớn ra bắt lấy Vô Thường.
- ...
Thế nhưng ngay khi bàn tay hắn vừa vươn ra một đoạn, còn chưa chạm đến Vô Thường thì Vô Thường bỗng bất ngờ quay người lạ, đối diện hắn cùng một gương mặt lạnh nhạt.
- Uỳnh!
Ngô Kiệt còn chưa kịp hiểu gì, phản ứng ra sao thì một quyền đầy khí lực được Vô Thường tụ sẵn vào bàn tay phải đã lập tức xuất ra, đánh bay Ngô Kiệt ra sau vài mét rồi bất tỉnh bằng chính kình lực của khí công do hắn tu luyện.
- Hừ.
Tiếp đó trong lúc mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, mồm há hốc kinh ngạc, khó tin, cậu em trai thì hết hồn, hai chân không tự chủ lùi lại vài bước trong sự hoảng sợ, Vô Thường thu hồi sức mạnh khí công đang tỏa ra mà nhàn nhạt nhìn em trai Ngô Kiệt nói.
- Làm người thì phải biết mình là ai chứ?
Cũng đúng lúc này, một vị trung niên sau khi đã hồi phục tinh thần, hắn mặc dù không biết Vô Thường bằng cách nào hạ gục được một tên thanh niên to khỏe cao 1m80 nhưng dẫu sao hắn vẫn có hảo cảm với tiểu tử Vô Thường, do vậy hắn liền gấp gáp cảnh cáo Vô Thường.
- Trời ơi, tiểu quỷ người không xong rồi a. Cho là ngươi hay, ngươi giỏi, ngươi có sức mạnh cường lực phi thường nhưng mà người ngươi đánh lại không phải đơn giản đâu a.
- Đúng vậy, kẻ mà ngươi vừa đánh tên là Ngô Kiệt, hắn là hầu cận của Mạc thiếu. Mạc thiếu là một người xưa nay rất độc ác, người khác không chạm Mạc thiếu thì thôi, chứ nếu chạm vào dù chỉ là một người hầu nhỏ nhoi của Mạc thiếu cũng đều sẽ có kết cục rất thảm.
Một nam tử tầm 30 tuổi cũng xen miệng nói.
Sau đó lập tức có một thanh niên cường tráng thở dài nói.
- Giờ nói có ích gì chứ, tên nhóc đó đã đánh Ngô Kiệt, chờ tên Ngô Kiệt đi mách lẻo với Mạc thiếu thì xem như đời hắn xong rồi.
- Haizzz…
Mọi người cùng thở dài vì biết tiểu tử này vậy là xong đời rồi.
- Phải… phải đó, ngươi chờ đi, Mạc thiếu chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho chúng ta, trừng trị ngươi.
Nghe mọi người nói, em trai Ngô Kiệt cũng nhớ ra bản thân mình có chỗ dựa nên kêu lớn với Vô Thường.
Bất quá đối với những lời lo sợ giùm của mọi người hay lời hăm dọa đến từ em trai Ngô Kiệt, Vô Thường chỉ đơn giản nói một câu.
- Cảm ơn mọi người lo lắng.
Sau đó hắn liền mặc bộ quần áo mới có phần hơi rộng một chút so với thân hình của hắn rồi mang theo quần áo cũ bước ra khỏi phòng tắm chung, ném quần áo cũ ở một nơi để rác nào đó và nhanh chân về phòng tu luyện.
- Ca ca, tỉnh lại đi ca ca, ca ca…
- Ể mà khoan đã, nếu ta nghe không lầm thì hắn hình như đã từng nói bản thân là cận hầu của Gia Thủy tiểu thư thì phải?
- A đúng rồi, vậy thì cũng chưa chắc Mạc thiếu có thể đ-ng được hắn.
- Hy vọng là như vậy.
- ..
Còn lại trong phòng tắm chung là những tiếng kêu hoảng của em trai Ngô Kiệt đối với Ngô Kiệt bất tỉnh và những tiếng kinh ngạc khi sựt nhớ ra một vấn đề mấu chốt của các người hầu trưởng thành có hảo cảm với Vô Thường.
…
Tại phòng nhỏ của Vô Thường.
Vô Thường sau khi về phòng thì cũng chỉ biết ngồi xuống tu luyện khí công, mọi chuyện rắc rối sắp tìm đến hắn đều được hắn xem như là số trời, đến thì cứ đến, hắn sẽ tiếp nhận hết. Cùng lắm thì hắn lại chết, sau đó lại hồi sinh thành một mạng khác, sống ở nơi khác.
Bất quá Vô Thường cũng tin rằng Nhược Gia Thủy sẽ không để hắn bị những chuyện mà với năng lực hiện tại của hắn không thể giải quyết quấn quanh vì nàng còn đang muốn hắn thể hiện sự tài giỏi, mạnh mẽ của hắn trước mặt nàng. Do vậy, nàng có khả năng cao sẽ ngăn chặn các cuộc trả thù mang tính chất Linh Nhân cảnh đối với hắn, còn dưới Linh Nhân cảnh hắn phải tự xử lý.
Thế nên điều lo lắng duy nhất của hắn từ khi bị bắt vào Nhược gia cho đến bây giờ vẫn là chuyện làm sao để thoát khỏi Nhược gia, thoát ra khỏi danh phận làm người hầu của Nhược gia để còn có được sự tự do nhằm phát triển thực lực, thế lực một cách yên tâm hơn.
Số Vô Thường xem như cũng đen đủi đến tận mạng, theo lý nếu như hắn không bị hai bà cháu điên kia bỗng dưng xuất hiện cướp mất nhà, rồi còn tẩy não ba lão giả Linh Sư cảnh vốn có nhiệm vụ bảo vệ hắn thì không lâu sau đó họ sẽ giúp hắn có được tờ giấy chứng nhận thân phận người trong thành khi hắn đủ 6 tuổi. Từ đó hắn chỉ cần đợi bản thân đột phá Linh Nhân cảnh sẽ tham gia vào các đấu trường để vừa thể hiện tài năng khiến người chú ý và vừa tìm kiếm các nguồn tài nguyên tu luyện dồi dào, phong phú. Nhưng mà thực tế đáng buồn cho hắn là hai bà cháu điên kia lại xuất hiện, đã thế còn là xuất hiện ở nhà hắn mà không phải xuất hiện ở Nhược gia, Hoắc gia, Ngô gia, Ngân gia, Phù gia, Dương gia,… trong khi rõ ràng bà lão điên kia là cường giả cao thượng Thiên Nhân cảnh.
Vì sao lão bà điên đó không đến nơi rộng lớn hơn mà lại đến nơi khỉ ho cò gáy của hắn cắm trại? Vì sao Thiên Nhân cảnh không đến để chiếm nhà của Đế cảnh mà lại đi đến chiếm nhà của Linh Sư cảnh? Vì sao không phải là nhà của Linh Sư cảnh khác mà nhất thiết phải là nhà Linh Sư cảnh của hắn? Đây là điều khiến hắn căm tức tột độ.
Thiên Họa hay Vô Thường từ khi sinh ra, có lẽ số hắn đã được trời định là đen đủi đến như vậy.
Thiên Họa mất nhà, mất người thân, mất người yêu.
Vô Thường mất nhà, mất người thân, mất người bạn gái, mất người tình, mất mạng và trong tương lai hắn còn đánh mất cả chính mình.
Sở hữu thiên phú cao, sở hữu khả năng bất tử, sở hữu sức mạnh phi thường nhưng mà tất cả đều không phải của hắn. Hắn chỉ là một người được nắm giữ chúng trong vài năm, vài chục năm, vài trăm năm, vài ngàn năm. Thế nên tự kỷ, tự mãn, kiêu ngạo, tỏ vẻ ta đây, không cần bằng hữu, chẳng cần người yêu, tự cho rằng bản thân là đúng và chỉ cần thuộc hạ để thuận tiện sai bảo luôn được hắn thể hiện ra bên ngoài cũng là bởi hắn biết hắn rồi sẽ có một ngày biến mất.
- -------
Cảm tạ Phan3995 ủng hộ 5 Kim phiếu.
Cảm tạ hieuty ủng hộ 9 Kim phiếu và 1 Đề Cử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT