“Thế thì cô chủ đoán thử xem” một câu nói tuy rất bình thường nhưng mà khi nó kết hợp cùng với nụ cười nhạt và gương mặt tự tin đến mức xem thường mọi thứ của Vô Thường lại khiến câu nói này trở nên vô cùng bất thường.

Điều đó ngay lập tức khiến Nhược Gia Thủy rất bất ngờ và phải nhanh chóng quay người trở lại. Cho đến khi bắt gương mặt Vô Thường, nàng liền cảm thấy rất thú vị.

Trong cuộc đời không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm của nàng, nàng đã gặp rất nhiều người có cùng vẻ mặt giống như Vô Thường lúc này, nhưng đó đều là những cường giả có thực lực ngạo thị trên thiên hạ, xem thường mọi thứ là điều dĩ nhiên đối với họ. Thế còn Vô Thường? Hắn không hề có thực lực ngạo thị chúng sinh, thậm chí ngay cả tu vi Linh Nhân cảnh hắn còn chưa đạt tới thì làm sao lại có thể hiện ra vê mặt này?

Điều đó ngay lập tức đã hướng Nhược Gia Thủy đi đến một ý nghĩ.

“Hắn cũng giống như ta. Một cường giả mạnh mẽ chuyển sinh thành công sau khi vượt qua Chuyển Sinh Môn”.

Đoán là vậy, Nhược Gia Thủy tức thì muốn thử nghiệm kết quả nên nhanh chóng vận chuyển linh lực ít ỏi trong đan điền xuống ngón tay trỏ của bàn tay phải để tạo thành một thanh kiếm nhỏ vô hình. Trong bất ngờ không hề báo trước, nàng trực tiếp tấn công Vô Thường đang đứng cách nàng khoảng năm bước chân.

- Vù!

Một kiếm của nàng hướng vào đầu của Vô Thường đâm đến, hai chân cũng đồng thời chuẩn bị xoay chuyển nhằm phòng ngừa một kiếm hụt thì lập tức biến ảo chiêu thức tấn công vào vị trí khác với độ nguy hiểm lớn hơn gấp trăm lần so với một kiếm ban đầu.

- Cô chủ…

Biết rõ ý đồ của nàng và cũng đoán ra được vị trí rất hiểm mà cho dù Vô Thường biết trước nhưng cũng chưa chắc đã có thể tránh né nếu hắn tránh thoát một kiếm này, thế nên hắn lựa chọn dùng tay không bắt một kiếm, chấp nhận bị ngón trỏ của nàng xuyên qua lòng bàn tay để đổi lại cơ hội giữ chân nàng.

Phập!

Tay Vô Thường đổ máu nhưng cũng đã đồng thời nắm chặt được bàn tay hết sức mềm mại của Nhược Gia Thủy trong sự khó tin của nàng. Không những thế, vì Nhược Gia Thủy vốn rất tự tin vào phán đoán của bản thân nên ngay khi ngón trỏ của nàng còn chưa đi đến đầu hắn thì nàng đã cho rằng hắn sẽ tránh thoát nó, thế nên hai chân nàng đã nhanh hơn một nhịp chuyển động để có thể lập tức tung ra chiêu thức hiểm hóc lúc hắn vừa né người, tiễn hắn vào thế bí không còn đường chống trả, do vậy nên khi bị tay hắn nắm lại, hai chân của nàng lập tức mất đi thăng bằng và có xu hướng té ngã.

- … Hãy cẩn thận.

Lợi dụng thời cơ mà bản thân đã đoán được từ trước, Vô Thường tranh thủ kéo Nhược Gia Thủy vào lòng, ôm ấp thân thể mặc dù chưa có lồi có lõm đầy đủ nhưng rất mềm mại của nàng vào lòng.

May mắn lúc này hai người đang ở con đường tuy rộng nhưng rất vắng trong Nhược gia, nếu không thì sớm đã bị rất nhiều người nhìn thấy cảnh ôm ấp ấm nồng, và Vô Thường sẽ là kẻ bị lôi đi chém đầu ngay sau đó vì tội sàm sỡ một vị tiểu thư danh giá của Nhược gia.

- Cô chủ, người không sao chứ?

Rất tỉnh và rất đẹp trai, Vô Thường vẫn có thời gian để vừa hưởng thụ hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ người Nhược Gia Thủy vừa trêu đùa nàng một chút để thách thức nàng đúng như ý nghĩa của chế độ “thách thức” mà hắn đang hành động.

- Buông… mau buông ta ra.

Dù có phản ứng hơi chậm một chút, Nhược Gia Thủy vẫn kịp giật thót mình tỉnh người, hai tay nhanh chóng đưa ra, đẩy cả hai người tách ra hai phía.

Sau đó nàng điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra nói với Vô Thường.

- Rất khá, xem ra Gia Thủy ta đã đánh giá sai lầm ngươi, Vô Thường.

- Vậy à?

Vô Thường chợt cười nhạt đầy tính khiêu khích rồi nói với nàng.

- Cô chủ, những điều mà cô chủ còn chưa biết hết về thuộc hạ sẽ còn rất nhiều. Bất quá thì cô chủ có đủ khả năng để phát hiện ra hay không, đó mới là điều quan trọng.

Ngay từ khi nhận ra được tính cách và khả năng của Nhược Gia Thủy, Vô Thường đã nhanh chóng lập ra kế hoạch sinh sống sau này trong Nhược gia của hắn. Trong đó, bước đầu tiên và quan nhất là phải chinh phục được tiểu nữ Nhược Gia Thủy, hoặc ít nhất khiến nàng có mối quan hệ tốt đẹp, tương hỗ lẫn nhau và không phân người chủ kẻ tớ với hắn.

Để thực hiện bước đầu tiên này, Vô Thường nhờ kinh nghiệm cưa gái phong phú nhưng cũng có rất nhiều lần thất bại của hắn, hắn biết rằng để ăn “sống” được một nữ nhân tài giỏi, cơ trí và có thiên phú cao ngất ngưỡng khi chỉ với tám tuổi nhưng đã có thể sử dụng được linh lực để đả thương người, cũng tức nàng đã có tu vi ít nhất là bán Linh Nhân cảnh, hắn cần thể hiện bản thân giỏi hơn nàng về mọi phương diện, dùng chính sự tài giỏi của mình để chèn ép, phá vỡ rào cản của trái tim nàng, khiến nàng bị khuất phục.

Nói ra một câu vừa rồi, Vô Thường đã có dụng ý rất rõ ràng là đang cố dụ dỗ Nhược Gia Thủy sa bẫy. Và tất nhiên thì với tính cách của Nhược Gia Thủy, hắn tin chắc nàng sẽ không thể và cũng không muốn chối từ, chấp nhận cho hắn cơ hội được “ăn sống” nàng nếu hắn đủ khả năng.

Lúc này, sau khi nghe lời thách thức của Vô Thường thì Nhược Gia Thủy nhíu mày nói.

- Ngươi không phải đang quá đề cao bản thân chăng?

- Đề cao?

Vô Thường cười tà thú vị, sau đó hắn lạnh mặt nói.

- Ta trước giờ luôn tự đề cao bản thân như vậy nhưng chưa từng một ai có thể đánh vỡ sự đề cao này của ta. Và nàng, cũng sẽ là một trong số họ mà thôi.

Câu này của hắn vừa ra, Nhược Gia Thủy liền nhoẽn miệng cười thú vị gần giống hắn. Tiếp đó, nàng nói.

- Vậy hãy để ta chờ xem lời nói của ngươi đúng đến mức nào. Được rồi, người ngươi bây giờ bẩn lắm, mau theo ta đi lấy trang phục, phòng ở và một số vật dụng cần thiết khác.

Dứt lời, Nhược Gia Thủy cũng xoay người bước đi, không dám đôi co thêm nhiều lời với Vô Thường nữa vì nàng không muốn hắn thấy được gương mặt đang có chút ửng đỏ của nàng.

- Dạ, thưa cô chủ.

Cười nhạt, Vô Thường cũng lù lù bước theo sau Nhược Gia Thủy từng bước, từng bước.

Ba mươi phút sau.

“Kéttttt” một tiếng, Nhược Thủy Lan chỉ vào bên trong một căn phòng nhỏ hẹp rồi nói với Vô Thường đang cầm trên tay vài bộ quần áo và một số đồ vật chứng thân là người của Nhược gia.

- Từ đây về sau nơi này sẽ là phòng của ngươi. Còn căn phòng nằm ở bên cạnh phải là phòng của ta. Bây giờ thì ngươi cứ nghỉ ngơi cho đến ngày mai, sáng sớm ngày mai đến trước phòng ta, ta sẽ có việc giao cho ngươi làm.

- Dạ, cô chủ.

- Ừm, để xem ngày mai ngươi sẽ cho ta thấy những gì.

Khẽ gật đầt với Vô Thường lần cuối cùng với một ánh mắt sắc nhọn, Nhược Gia Thủy quay người bỏ đi hướng khác mà không hề quay về phòng vì nàng vẫn còn công việc phải làm.

“Két” đóng cửa phòng lại, Vô Thường đảo mắt một lần chung quanh căn phòng vẫn luôn có người quét dọn nên khá sạch sẽ trong vài giây, sau đó hắn đặt quần áo, lệnh bài thân phận lên bàn rồi cầm lấy một quyển sách leo lên giường, ý định vừa nằm vừa đọc.

“Nghĩ kỹ lại thì cũng còn may. Lúc rời Yên Bình Phủ ta chẳng có giấy tờ tùy thân, nếu không phải do bốn tên đầu gấu kia bắt đi đưa đến Nhược gia thì có lẽ bây giờ đã phải ăn cơm tù, bị bán vào lầu xanh, bị bán dâm, bị bán lấy nội tạng hoặc bị đá đít ra ngoài thành. Bất quá thì chết tiệt các bọn ác ôn, có một quyển sách và vài bộ quần áo cũng chôm mất của bố mày, đã thế còn nói bố mày ăn trộm của người ta nên tịch thu xung công quỹ. Lũ khốn nạn”.

Mắng thầm trong lòng như thế, Vô Thường mở quyển “Điều Lệ Quy Định Nhược Gia” bắt đầu tham khảo.

Vô Thường từ giờ đã là người hầu của người ta, không biết luật lệ hoạt động của nhà người ta tuyệt đối là điều tối kỵ.

- Là người hầu…

- Có ba khu vực không được tiến vào…

- Khi gõ cửa phải đợi thiếu gia, tiểu thư đáp lời mới có thể bước vào…

- Đối với cận hầu. Cơm ngày ba bữa, mỗi bữa tự xuống bếp lấy thức, bữa sáng giờ ngọ, bữa chiều giờ tý, bữa tối giờ... Có nhà tắm chung dành cho cận hầu, muốn tắm rửa nhất thiết phải đến đó, không được tự ý nấu nước, tạo thùng tắm trong phòng,…

- …

Khoảng ba giờ sau.

Vô Thường sau một giấc ngủ ngắn đầy dãi miệng vươn vãi. Hắn lật đật người đứng dậy, gom vào tay một bộ quần áo rồi rời phòng đi đến nhà tắm lớn.

Lúc này trên đường đi, Vô Thường gặp phải một chuyện khiến hắn phải đứng lại suy ngẫm có nên ra tay hay không ra tay.

- Lâm Văn Nghiệt, ngươi… ngươi mau tránh ra, vì sao chặn đường hai chúng ta chứ?

Cô bé được gọi là Mai tiểu thư hay tên đầy đủ là Nhược Tâm Mai rất dũng cảm đứng che chắn trước mặt cho cô bé mắt hạnh là hầu cận của nàng trước bốn cậu bé hung hăn đang chặn đường hai người.

Lâm Văn Nghiệt trước đó là cậu bé có ước mơ làm “thợ hái hoa”, hắn nhìn Nhược Tâm Mai cười gằn nói.

- Biểu tỷ, giờ đệ cho tỷ con cái con đường nha. Một là tỷ trao đổi con nô tỳ sau lưng tỷ với con nô tỳ bên kia của đệ, hai là đệ cướp từ trong tay tỷ một cách trắng trợn, và sau đó đệ sẽ có cả hai con nô tỳ bên người. Tỷ chọn thế nào?

- Ngươi… ngươi dám. Ta… ta đi mách cha ta cho xem.

Nhược Tâm Mai tức giận, hai mắt có chút gì đó rưng rưng nói.

Thế nhưng điều đó chỉ khiến Nhược Văn Nghiệt càng thêm thích thú và ngang ngược nói.

- Hừ, chẳng lẽ tỷ không đọc hết quy tắc của Nhược gia chúng ta ư. Nếu vậy thì để đệ nói cho tỷ biết, Nhược gia chúng ta hành sự giải quyết luôn dựa theo lứa tuổi, trẻ với trẻ, già với già, do vậy chuyện tình xảy giữa những đứa trẻ như chúng ta sẽ không có một người lớn nào có quyền xen vào, bây giờ Hà bá bá có đứng ngay đây thì đệ cũng cóc sợ nhé.

Nhược gia vốn là một gia tộc nghiêm khắc trong khâu đào tạo con cháu, họ ngoài việc cung cấp cho con cháu kiến thức cùng tài nguyên tu luyện thì mọi việc khác đều sẽ không quan tâm vì dẫu sao thì họ cũng có nhiều công việc mang tính chất phát triển gia tộc cần phải xử lý.

Để giải quyết mà cũng có thể nói là để tạo nên một mô hình thực tế giống bên ngoài người mạnh làm vua, kẻ yếu chỉ biết nhẫn nhục, giúp con cháu thể hiện được bản thân sinh ra đã yếu nhược hay có sẵn tài năng trong máu, đồng thời không tốn thời gian chăm nom bọn trẻ, tầng lớp cao tầng Nhược gia đã phân chia con cháu thành bốn tầng lớp, trẻ con, thiếu niên, thanh niên và cường giả thanh niên, cùng với đó là quy định buộc các con cháu phải tự dùng chính năng lực, trí tuệ, sức mạnh của mình để đàn áp hay bị ức hiếp trong cùng tầng lớp.

Trẻ em đối trẻ em, thiếu niên đối thiến niên, thanh niên đối thanh niên, cường giả đối cường giả. Nhờ đó tầng lớp cao tầng Nhược gia sẽ rất dễ nhận ra được những đứa trẻ ưu tú hơn người và lên kế hoạch đào tạo chuyên sâu về sau.

Nhược Văn Nghiệt đi thuê ba tên hầu cận khác của những anh chị lớn hơn hắn một, hai tuổi nhưng vẫn còn thuộc tầng lớp trẻ em để chèn ép Nhược Tâm Mai, chiếm giựt về cô bé mắt hạnh rất xinh xắn là một hành động thể hiện được sự khôn ngoan của hắn. Dù cao tầng Nhược gia có thấy sự tình diễn ra lúc này, dám chắc họ không những đứng im lặng xem biến mà còn âm thầm khen ngợi hắn và chê bai sự nhút nhát của Nhược Tâm Mai.

- Thế nào hử bểu tỷ, tỷ chọn thế lào, đệ đang rất rảnh tai nghe đây.

Nhược Văn Nghiệt vừa nhìn một cách chảy dãi đối vơi cô bé mắt hạnh đang nom nớp lo sợ lại vừa hỏi Nhược Tâm Mai.

- Ta… ta… không để tiểu Huyền cho ngươi. Tiểu Huyền, chúng ta về phòng thôi.

Nhược Tâm Mai tuy khá nhát nhưng cũng không ngốc, bản thân nàng tự biết không đối chọi được với tên biểu đệ dâm tặc thế nên lập tức nắm tay cô bé mắt hạnh gọi là Mạnh Huyền Huyền quay người bỏ chạy.

- Ối giới, biểu tỷ chạy đường lào. Các ngươi mau chặn họ lại.

Nhìn hai thân ảnh nữ tử yếu đuối đang chạy gấp mà chẳng khác gì đang đi bộ, Nhược Văn Nghiệt chỉ tay ra lệnh cho ba đứa trẻ đều rất to bự ở phía sau tiến lên chặn đường.

- Vụt!

Thế nhưng khi ba đứa trẻ chỉ bước ra được hai bước thì một bóng hình tiểu tử xuất hiện, chặn đường ba người và đồng thời che chắn cho hai tiểu nữ. Điều này lập tức khiến bốn người Nhược Văn Nghiệt nhíu mày, hai tiểu nữ phía sau cũng dừng lại, hiếu kỳ người đang bảo hộ các nàng.

- Tên nô tài chết tiệt, ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không mà dán ngăn trở công chuyện làm ăn của ta.

Nhìn thấy trang phục rách nát mà có lẽ là người hầu trên người Vô Thường, Nhược Văn Nghiệt dữ tợn nói.

Đối diện, Vô Thường bị ba đứa trẻ to khỏe vây quanh với một khí thể ngút trời, hắn không những không sợ mà còn trẩu tre và sến sủa nói.

- Là một nam nhân, ta thấy chuyện bất bình thì dĩ nhiên phải xen vào. Ta không cho phép các ngươi đ-ng vào hai nàng.

Sau một lúc suy ngẫm vừa rồi, Vô Thường cảm thấy bản thân hắn nên cần có càng nhiều mối quan hệ tốt đẹp với các vị tiểu thư, công tử thì càng tốt, nhất là đối với những vị tiểu thư, công tử khờ khờ, dễ lợi dụng để có thể thuận tiện thực hiện kế hoạch sinh sống của hắn. Do vậy, hắn đã lao ra cứu trợ hai tiểu nữ.

Và để hai tiểu hài nữ trở nên nhung nhớ hắn, có hảo cảm tốt đẹp thậm chí là thương thầm hắn, hắn cần phải sến một chút, dùng lời lẽ ngon ngọt một chút để dụ dỗ các nàng, những tiểu cô nương ngây thơ, trong sáng. Lời trẩu tre vừa từ miệng hắn thốt ra cũng là bởi nguyên do như vậy.

- …

Hệt như hắn tính toán, sau lưng hắn, hai tiểu nữ ngây thơ đúng là đã dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn cùng một cảm giác rất ư khác lạ đang nảy sinh trong người.

Vô Thường, hắn không cua gái thì thôi, nhưng một khi cua gái thì có đến 70% các mỹ nữ đều phải rơi vào tay hắn. Một số trường hợp không cua được thì hãm hiếp sẽ là việc hắn làm sau đó. Nấu thành cơm rồi thì nàng chạy đường nào cho thoát?

- Đúng là một cầu nô tài không biết lớn nhỏ, tự cho bản thân mình là người tốt, cóc nhái đòi bảo hộ kắc kè ư? Các ngươi đánh hắn cho ta!

Nhìn gương mặt anh hùng cứu mỹ nhân phát tởm của Vô Thường, Nhược Văn Nghiệt vô cùng khó chịu, hắn ngay lập tức sai người dạy cho Vô Thường một bài học nhớ đời.

- Daaa….a…aaa…

Nhận được lệnh, ba đứa trẻ đã 9, 10 tuổi tức thì hung hăng lên, cả ba người đều mang thân thể to lớn cao hơn Vô Thường 20cm vồ tới, định đè Vô Thường xuống đất rồi đạp, đấm túi bụi cho hắn no đòn.

- --

Thẩy cho Tác vài kim phiếu đi các đạo hữu ơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play