Tưởng Văn Húc không ngờ Ngải Tử Du lại đột nhiên động thủ, trên mặt bị trúng một đấm. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì cú đấm tiếp theo đã tới, Tưởng Văn Húc không đánh trả, chật vật né tránh.
Tính hắn không phải là kiểu có thể nhẫn nhịn chịu thiệt, từ nhỏ đến lớn đều hung hãn cố chấp. Trừ đối mặt với Hạ Tri Thư, hắn chưa biết nhường nhịn là cái gì. Nhưng hôm nay thật sự hắn không muốn đánh nhau bị thương chảy máu với người khác, phong thái sẽ không dễ nhìn.
“Tôi không muốn đánh nhau với cậu.” Tưởng Văn Húc nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu: “Tôi muốn mang người của mình về nhà.”
Ngải Tử Du tức giận cười gằn: “Nói với tôi câu này, anh xứng sao?”
Tưởng Văn Húc nhíu mày: “Chuyện giữa hai chúng tôi, người ngoài như cậu xen vào, cậu có lập trường gì nói tôi không xứng?” Câu này của hắn không có từ nào quá khó nghe, nhưng từ ngữ sắc bén, có tư thái khinh bỉ tự nhiên với Ngải Tử Du. Dường như hắn hiểu rõ Hạ Tri Thư, cậu luôn theo hắn một bề đến chết, thâm tình tận xương.
Nhất thời Ngải Tử Du không lên tiếng, cũng không tiếp tục kích động ra tay nữa. Anh chỉ nhìn kỹ Tưởng Văn Húc, trong ánh mắt có tìm tòi nghiên cứu, còn có một chút nghi hoặc và không hiểu khiến người ta khó lý giải.
Ngải Tử Du lại mở miệng, giọng rất nhẹ: “…Sao em ấy có thể coi trọng loại người như anh chứ…” Ngoại trừ vẻ ngoài thì còn có cái gì tốt?
“Đừng dùng chút phán đoán nông cạn của cậu để chất vấn chúng tôi, trả người lại đây cho tôi.” Giọng Tưởng Văn Húc lạnh nhạt, không để lộ ra hắn đã sớm hổ thẹn, nỗi thống khổ càng lúc càng nhiều.
Nhưng đột nhiên Ngải Tử Du bật cười, tràn đầy trào phúng: “Phán đoán nông cạn? Giám đốc Tưởng, hắn ngài phải biết tôi và Hạ Tri Thư biết nhau thế nào chứ?”
“Tháng mười một, khi trận tuyết đầu tiên đổ xuống Bắc Kinh, em ấy tới làm kiểm tra. Chỉ một mình, mặc chiếc áo lông dày, cả người chán nản vô cùng. Tôi hỏi em ấy có người thân nào không, bởi vì hôm đó không phải là lần đầu tiên em ấy đến.” Cổ họng Ngải Tử Du nghèn nghẹn, dừng một chút: “Từ lúc bắt đầu đến bệnh viện, vẫn luôn chỉ có mỗi mình em, không có người thân, không bè bạn, không người yêu. Lúc trích tuỷ xương đau đến thế, nhưng một tiếng em ấy cũng không thốt ra. Sau đó tôi đưa hoa cho em, dù em chối từ, nhưng ánh mắt đã bán đứng tâm tình, rằng thật ra em ấy rất vui. Nhưng hôm sau em ấy trả hoa lại cho tôi, khi đó ánh mắt em đen láy ảm đạm không nhìn thấy một tia hy vọng.”
Tim Tưởng Văn Húc đau đớn từng cơn, đau đến mức hắn đột nhiên lảo đảo. Mấy tháng ngắn ngủi Hạ Tri Thư chịu đựng thống khổ hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì trong đầu. Khi đó mình đang làm gì nhỉ? Đi công tác, mở rộng kinh doanh, đêm không về… đi hoan hảo với tình nhân. Bồn hoa kia Tưởng Văn Húc vẫn có ấn tượng, nhưng cũng là hắn lần nữa dập tắt niềm vui và hy vọng nhỏ nhoi của Hạ Tri Thư.
“Tôi vốn cho rằng em độc thân ở Bắc Kinh, bên mình không có ai thân thiết. Nhưng tình cờ một lần nhìn thấy dấu hôn trên cổ em ấy, lại biết em ấy thích người cùng giới, trong lòng đã có ý nghĩ. Sao có thể không chú ý? Đó là lần đầu tiên tôi chỉ nhìn một người đã đau lòng vì người ấy.”
Ngải Tử Du vốn một đêm chưa ngủ, giờ trong mắt anh có tơ máu. Anh nhìn thẳng vào mắt Tưởng Văn Húc: “Không phải anh không biết, anh biết rõ em ấy yêu mình nhiều như vậy, sao không lưu cho em ấy một con đường sống? Vốn em ấy đã đáp ứng việc hoá trị, sao ngày đó sau khi tôi đưa người về nhà, đột nhiên lại không điều trị nữa? Em ấy cứ đợi ở Bắc Kinh là tốt rồi, sao đột nhiên lại phải đi?”
Môi Tưởng Văn Húc mất khống chế mà run rẩy, hắn mất công mở miệng, nhưng nửa chữ cũng không thốt ra nổi. Chính mình đã làm những gì, hắn rõ ràng nhất. Hắn hoài nghi Hạ Tri Thư ám muội không rõ với bác sĩ, tâm tình ác liệt mất khống chế, bèn động thủ với Hạ Tri Thư. Hắn nói những lời ác độc, làm tình thô lỗ như cưỡng bức. Hắn cũng không coi chừng Thẩm Tuý, triệt để chặt đứt chút kiên trì cuối cùng của Hạ Tri Thư.
“…Tôi biết là lỗi của mình…” Tưởng Văn Húc cúi đầu, trong mắt không có ánh sáng: “Tôi thật sự…”
Ngải Tử Du đi tới, dùng một cú đấm mạnh ngắt nửa câu sau của Tưởng Văn Húc, hắn không trốn tránh.
“Không muộn sao?! Hả?! Anh cảm thấy không muộn?!” Ngải Tử Du hung hăng túm cổ áo Tưởng Văn Húc: “Tôi cho anh một cơ hội bồi thường. Chẳng cần cái khác, không phải anh cảm thấy em ấy yêu mình vô cùng ư? Bây giờ anh đi khuyên em ấy chữa bệnh đi! Anh biết sai rồi là có thể làm em ấy tốt hơn? Anh không thể!”
Ngải Tử Du thở hổn hển, không hề có chút bóng dáng ôn hoà như bình thường: “Có những chuyện, không phải anh biết sai rồi là có thể giải quyết! Anh nói một câu sai rồi là có thể tiêu tan những trai gái mình chơi bời bên ngoài ư? Anh nói một câu sai rồi là có thể bù đắp nhiều năm em ấy chịu lạnh nhạt khổ sở ư? Anh không thể! Anh chỉ có thể lừa mình dối người, cảm động chính mình thôi!”
Thân thể Tưởng Văn Húc run rẩy, lúc Ngải Tử Du buông vạt áo ra liền xụi lơ. Môi hắn đã biến thành màu tím đậm, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng thẳng người thành tư thế quỳ gối.
…Tất cả mọi người đều cho là hắn không yêu Hạ Tri Thư. Trương Cảnh Văn, Ngải Tử Du, Ngải Tử Khiêm, những người bạn vẫn chơi với hắn. Là họ sai rồi, hay là tự mình đang lừa gạt mình? Tưởng Văn Húc cúi thấp đầu, ánh mắt trời không chiếu vào mắt, nhưng tựa hồ hắn vẫn nhìn thấy cậu con trai ngồi cạnh cửa sổ thời niên thiếu. Người ấy trắng trẻo xinh xắn, lúc suy nghĩ vấn đề gì thì nhíu chặt mày; cũng dường như nhìn thấy người thanh niên ngồi trong phòng vĩnh viễn chờ mình về, ánh mắt ẩn nhẫn ôn hoà, chậm rãi học hết thảy công việc nội trợ trong nhà.
Hắn yêu Hạ Tri Thư, yêu hết thảy mọi Hạ Tri Thư, Yêu thiếu niên gầy gò thích đọc văn Giản Trinh, yêu người thanh niên vĩnh viễn bao dung nhân nhượng năm ấy, vẫn chỉ yêu một người ấy thôi.
“Cậu để tôi gặp em ấy đi.” Tuy Tưởng Văn Húc vẫn dùng câu trần thuật, nhưng trong giọng nói đã hoàn toàn biến thành cầu xin.
Ngải Tử Du chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông quỳ gối trước mặt mình. Bằng tuổi mình, được Ngải Tử Khiêm hình dung thành một người “Thủ đoạn cứng rắn”, “Lão hồ ly”. Nhất thời anh cũng không biết nói gì, chỉ nhanh chóng quay người mở cửa vào nhà, sau đó khoá chặt cửa.
Lúc vào nhà Ngải Tử Du thấy hả giận, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai mới thấy Hạ Tri Thư đi từ phòng ngủ ra, nhìn từ cửa sổ che kín rèm xuống, không biết đã nhìn bao lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT