Hạ Tri Thư trắng đêm không ngủ, chỉ ngơ ngác ngắm sắc trời dần dần sáng lên qua tấm rèm cửa sổ.

Chính cậu cũng cảm thấy mình không phải là người tốt lành gì, không có chỗ nào đáng để người ta yêu thích. Bộ dạng khó coi, tính cách thì không dễ mến, đến thân thể cũng không khoẻ, nhưng lại cứ chiếm chỗ của người ta để yên dạ yên lòng, hại người vô cùng. Nhưng quả thật cậu không có cách nào đáp lại Ngải Tử Du, bởi vì không nỡ.

Cậu hy vọng mình có thể bỏ đi, như vậy thì với Ngải Tử Du, anh chỉ không có được một người đàn ông mà mình đã dành nhiều thời gian để theo đuổi. Thời gian sẽ chữa lành tất cả các vết thương, sau đó anh có thể kết hôn sinh con, trở về con đường đúng đắn; chứ không phải mất đi một người yêu khắc cốt ghi tâm, nửa đời sau đều phải chịu tổn thương.

Nếu như Ngải Tử Du chạm vào cậu, cũng coi như đã được bồi thường, chấm dứt một món nợ tình. Nếu anh không chạm, Hạ Tri Thư có thể sống bao lâu thì sẽ nhớ Ngải Tử Du bấy lâu.

Lúc Hạ Tri Thư ra khỏi phòng ngủ vẫn đang sớm, còn chưa đến sáu giờ, trời phương Nam cũng vừa hửng sáng.

Phòng khách đã được thu dọn rất sạch sẽ, không hề lưu lại chút dấu vết Ngải Tử Du mất khống chế đêm qua, nhưng vẫn ít đi mấy cái lọ hoa và một bộ trà cụ tinh xảo thời Tống trên bàn. Trên khay trà vẫn có một bát sứ trắng đựng nước đường phèn sơn tra đỏ hồng được để ngay ngắn.

Ngải Tử Du đang ngồi trên sô pha xem di dộng, thấy Hạ Tri Thư đi ra bèn để điện thoại xuống: “Dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Ngữ khí ôn hoà như bình thường, giống như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hạ Tri Thư liếc mắt là thấy được vành mắt thâm đen và tơ máu trong con ngươi của anh: “…Xin lỗi…”

Ngải Tử Du nở nụ cười, thở dài đầy cưng chiều: “…Đồ ngốc này.” Anh dang tay với Hạ Tri Thư cười cười: “Sao anh có thể giận em được chứ?”

“Cả đêm anh không ngủ rồi.” Hạ Tri Thư cau mày, nhưng vẫn đi đến mặc cho anh ôm.

“Ngủ ngay đây. Cùng nhau nhé?” Âm cuối hơi đè xuống, vừa rõ ràng vừa ái muội.

Hạ Tri Thư biết anh đang trêu mình, nghĩ một lúc mới phát hiện ra tối qua mình lớn mật, quẫn bách đến mức cả cổ lẫn tai đều đỏ bừng.

Ngải Tử Du xoa xoa đầu cậu: “Đi ắn sơn tra đi, hôm qua em chẳng ăn cái gì cả.”

Lúc Ngải Tử Du học y chỉ nhớ bệnh nhân có thể ăn gì không nên ăn gì, hiện giờ lại lưu lạc đến nông nỗi làm bà đầu bếp già cho người ta.

Hạ Tri Thư liền đi ăn mấy thìa, cũng uống thêm mấy ngụm canh sơn tra.

Ngải Tử Du thấy đêm qua Hạ Tri Thư không nghỉ ngơi tốt, anh hiểu rõ tính Hạ Tri Thư, luôn không muốn phụ lòng người. Sau khi anh tỉnh táo lại chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng. Ngải Tử Du suy nghĩ một chút liền cảm thấy hôm qua có thể là mình thẹn quá hoá giận, bởi vì có vài suy nghĩ căn bản anh cũng đã từng suy nghĩ qua.

Anh không hề trách Hạ Tri Thư.

________________________

Tưởng Văn Húc tự lái xe đi Long Tĩnh Đường, đêm qua đã có người gửi đến điện thoại của hắn địa chỉ chính xác của trà viên nhà Ngải Tử Khiêm. Hắn vốn định đi suốt đêm đến đó, nhưng lại chần chừ.

Sợ mình mấy ngày nay không cạo râu lôi thôi khiến người ghét bỏ, cũng sợ nửa đêm làm Hạ Tri Thư hoảng sợ. Đã rất lâu rồi Tưởng Văn Húc không có cái tâm tình vừa do dự không quyết đoán vừa khẩn trương này.

Tối hôm qua hắn tự mình lái xe mấy vòng quanh Tây Hồ cũng không dám xuống xe đi bộ. Nhưng cho dù không tự cảm nhận, trong đầu hắn vẫn rõ ràng từng hình ảnh – cái ghế tựa dài dưới năm gốc liễu phía Bắc mà Hạ Tri Thư thường ngồi nhất,… Chính mình đạp xe chở Hạ Tri Thư đi vòng vòng quanh hồ, vẽ tranh cho cậu, thả diều cho cậu, dẫn cậu bơi đến giữa hồ rồi doạ nếu không hôn mình thì phải tự bơi về…

Tưởng Văn Húc dùng sức bóp bóp sống mũi, hắn đã tự nói với mình không thể rơi nước mắt. Sau này hắn còn có cơ hội lần nữa đưa Hạ Tri Thư đi làm mới hết thảy kí ức từng có.

Từ khách sạn Tây Hồ đến Long Tĩnh Đường không đầy nửa tiếng. Tưởng Văn Húc không rõ khu vực trà viên bên kia phân chia ra sao, tìm được đến địa chỉ chính xác phải tốn hơn bốn mươi phút.

Trà viên của Ngải Tử Khiêm rộng mười mấy mẫu, phong cảnh rất tốt, bên trong còn có một cái hồ nhỏ. Trong trà viên có một căn biệt thự kiểu tây ba tầng, ở mảnh đất trống trước lầu có một hàng rào trắng bao quanh một vườn cây non – hoa nhài.

Tưởng Văn Húc xuống xe, vòng qua hàng rào sắt của trà viên tiến vào trong, một con chó lông vàng đang chơi đuổi bắt bên hồ với mấy con vật nhỏ khác. Gần đây mắt Tưởng Văn Húc hay bị hoa, hắn định thần nửa phút mới nhìn ra đang chơi với con chó kia là mấy con mèo nhỏ. Mấy con mèo nhỏ của Hạ Tri Thư.

Hắn bước qua cánh cửa gỗ nhỏ đi vào, mím chặt môi gõ cửa, động tác cố gắng nhẹ nhàng hết sức.

Ngải Tử Du mới đưa Hạ Tri Thư lên phòng ngủ ngủ thêm một lát rồi đóng cửa lại xuống lầu. Lúc bước xuống cầu thang thì nghe thấy có tiếng người gõ cửa. Tuy rằng tiết tấu không nhanh quá, nhưng tiếng cốc cốc cốc chưa hề ngừng, khiến người nghe tâm hoảng ý loạn.

Anh mở cửa chống trộm ra một khe nhỏ, đập vào mắt là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ rất ưa nhìn, mắt phượng mũi cao môi mỏng, nhưng mà màu môi có chút xanh tím bất thường. E là có bệnh tim.

“Anh tìm ai?” Ngải Tử Du hỏi.

Trải qua nhiều năm thương chiến, Tưởng Văn Húc đã sớm luyện được bản lĩnh gặp người là không quên, đã nhận ra người đàn ông trước mắt chính là người trong camera kia. Thái dương hắn hằn gân xanh: “Mở cửa ra.”

Ngải Tử Du càng không thể mở, một mình hắn ta thì không đáng sợ, nhưng trong nhà còn có Hạ Tri Thư: “Anh là ai?” Anh lại đặt câu hỏi.

Tưởng Văn Húc cười lạnh, đột nhiên giơ tay đấm mạnh vào cửa, ngữ khí lại bình tĩnh lịch sự: “Tôi họ Tưởng. Tưởng Văn Húc!”

Ngải Tử Du sửng sốt hồi lâu – chính anh nghĩ rằng rất lâu. Nhưng trên thực tế anh chưa cho Tưởng Văn Húc gõ cửa lần thứ hai. Động tác của Ngải Tử Du xưa nay chưa từng nhanh đến thế, anh cứ như con báo nhỏ phóng ra ngoài, còn thuận tiện đóng chặt cửa.

“ĐM Tưởng Văn Húc!” Ngải Tử Du hung hăng vung tới một quyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play