Bỏ qua những vấn đề rắc rối khó có lời giải đáp đó, ít nhất hiện tại Tử Phong có thể khẳng định một số thứ.

Đầu tiên đó là có một hắc thủ ẩn trong bóng tối tác động trực tiếp đến tình trạng thiên đạo bị thiếu sót hiện tại của Huyền Linh đại lục.

Điều tiếp theo, pháp tắc chi lực của đại lục không đầy đủ, không chỉ mộc hệ mà còn đến từ tất cả các hệ nguyên tố khác, đồng nghĩa với việc đã xuất hiện một tấm cổ bia trấn áp mộc chi bản nguyên pháp tắc, vậy ắt sẽ có những vật thể khác dùng để trấn áp các hệ nguyên tố như là kim, hỏa, thổ này nọ, đó là chuyện chắc chắn.

Thứ ba, hắc thủ sau màn tại sao lại muốn phá hoại con đường phi thăng của Huyền Linh đại lục? Phải biết rằng dù có là thời kỳ thái cổ thiên đạo không gặp phải vấn đề gì, tu luyện giả có thể phi thăng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vài vạn năm có được một người đột phá Hư Thần Cảnh mà phi thăng đã là thiên đại may mắn, chứng tỏ Huyền Linh đại lục cũng không phải là tổ trạch phúc địa nào đó mạnh mẽ đến mức có thể dẫn tới kiêng kỵ mà phải dùng tới biện pháp trấn áp cực đoan này để kìm chế.

Hơn nữa, là ai đủ bản lĩnh để có thể đem hẳn một cái hành tinh, thậm chí nếu nói xa xôi hơn, là cả một cái vị diện thứ nguyên của hành tinh này quấy loạn thành một bầy, trấn áp pháp tắc chi lực như vậy? Nếu là thế lực đến từ “bên ngoài”, tức là chư thiên vạn giới – vũ trụ tinh không, vậy thì quay trở lại câu hỏi lúc trước, nhưng nếu là do một thế lực nào đó thuộc về bản địa Huyền Linh đại lục thì sao?

Rất nhiều nghi vấn và rất nhiều giả thuyết vừa có lí lại vừa vô lí xuất hiện trong đầu Tử Phong, nhưng chẳng hiểu sao, hắn ẩn ẩn có cảm giác toàn bộ những gì mình vừa mới nghĩ đến đều không có ý nghĩa, người có khả năng làm ra những chuyện này mà thần không biết quỷ không hay, chỉ có thể là cái tên Chúa Tể nào đó mà thôi.

Nhớ lại cái ý tưởng về một thế giới dùng để “nuôi cổ” lúc trước, thế giới này xuất hiện quá nhiều cái gọi là xuyên việt giả hay là khí vận chi tử thân thụ thiên đạo chiếu cố, nhưng tất cả chỉ là ở mặt ngoài, ngoại trừ cơ duyên lớn hơn người bình thường một chút, những khí vận chi tử đó không hề khủng bố như lẽ thường, có cảm giác như là những “nhân vật chính” này đều giống như một đám độc trùng bị bỏ vào trong một cái hũ, cuối cùng chỉ có con độc trùng mạnh mẽ nhất mới giữ lại được mạng sống, bao quát cả chính Tử Phong ở trong đó, chỉ là so sánh với những con cổ trùng khác, bản thân hắn mạnh mẽ hơn một điểm mà thôi, không khéo về sau hắn cũng sẽ gặp được một đầu cổ trùng khác so với hắn còn cường đại hơn ức vạn lần.

Tử Phong nghĩ đến đây mà không khỏi rùng mình, cảm giác như vừa mới khám phá ra được một thứ gì đó vô cùng kinh thế hãi tục, nếu như những gì hắn phán đoán là đúng, vậy thì Chúa Tể Hư Không chính là kẻ đã và đang coi thế giới này giống như một cái hũ không thể thoát ra ngoài, bên trong chăn nuôi những con “cổ trùng” hòng tìm được đầu “cổ trùng” mạnh mẽ nhất, phục vụ cho một mục đích chưa biết đến của y!

Hô hấp của Tử Phong trở nên dồn dập, hắn cố gắng cưỡng ép bản thân không nghĩ đến tình huống xấu nhất đó nhưng căn bản không thể kìm chế lại được, hắn tận lực bình ổn nhịp thở của mình, ánh mắt liếc nhìn về tấm cổ bia.

Nhẹ nhàng vươn tay ra chạm vào bia đá, không hiểu là ảo giác hay gì, tấm bia giống như một vật thể sống, đứng trước cử chỉ đụng chạm của Tử Phong mà trở nên sợ hãi đến cùng cực, quang mang lục sắc ảm đạm như ngọn nến trước gió, tưởng chừng như nó chỉ là một con thỏ bé nhỏ gặp phải hoang cổ hung thú khủng bố vô song, ngoại trừ run rẩy trong bất lực ra thì không làm được cái gì nữa.

Hai mắt Tử Phong lóe lên tử quang mãnh liệt, bàn tay của hắn trở nên mờ nhạt trong suốt giống như thủy tinh, tỏa ra một thứ ánh sáng màu tím nhạt, nơi tiếp xúc giữa bàn tay của hắn với tấm cổ bia giống như bị đồng hóa, vô số vết nứt nhỏ li ti giống như rễ cây lan tỏa ra khắp nơi tỏa ra một thứ ánh sáng cùng màu với bàn tay của hắn.

Những đạo vết nứt lan tràn ra xung quanh, bản thân tấm cổ bia dần dần trở nên trong suốt như pha lê màu tím, dường như thực sự bị lực lượng thần bí của Tử Phong đồng hóa, chỉ là ngay khi những vết nứt đó kéo dài quá một nửa tấm cổ bia, những phù văn khắc trên bề mặt bia chợt vặn vẹo, sau đó một cỗ lực lượng kì ảo bộc phát, đánh tan sự xâm thực của hắn, khôi phục lại bộ dáng ban đầu của tấm cổ bia.

Tử Phong rút tay lại, hơi nhíu mày quan sát bàn tay của mình, chỉ thấy bàn tay hắn vẫn giữ nguyên trạng thái tinh thể hóa như lúc nãy, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được những chuỗi lực lượng lục sắc len lỏi giữa bàn tay hắn giống như những sợi tóc mảnh mai.

Khẽ điều động lực lượng, Tử Phong trục xuất những dị lực đó ra ngoài, sau đó híp mắt nhìn tấm cổ bia.

Vừa rồi hắn vốn định dùng khả năng xâm thực và đồng hóa thực tại của Sâm La Vạn Tượng để xem xét tấm cổ bia, nếu có thể thì hắn muốn trực tiếp luyện hóa bia đá, trả lại mộc chi bản nguyên pháp tắc lại cho thế giới này.

Không phải là Tử Phong đột nhiên lên cơn nghĩa hiệp muốn trợ giúp võ giả khắp thiên hạ, hắn chỉ làm vậy vì chính bản thân mình mà thôi, dù sao thì cái giả thuyết nuôi cổ kia thực sự quá mức kinh khủng, lấy tâm trí của hắn cũng không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi, hắn muốn phản kháng, hắn muốn nắm lấy vận mệnh của mình vào trong lòng bàn tay.

Chỉ là hắn đã đánh giá quá cao chính mình, cũng như đánh giá thấp sự cường đại của tấm cổ bia kia.

Đích thực là pháp tắc chi lực mà cổ bia có thể phóng thích ra bên ngoài yếu hơn hắn rất nhiều, nhưng bản thân cổ bia thì không, đúng hơn mà nói, bia đá không có vấn đề, những phù văn khắc ở trên nó mới là vấn đề.

Lấy thực lực hiện tại của Tử Phong cùng với sức mạnh của cả một Thế Giới hoàn chỉnh, vậy mà vẫn hoàn toàn không phải là đối thủ của những đạo phù văn kia, nếu là bình thường thì đừng nói chỉ là một tấm cổ bia, có là trận pháp cửu giai, thập giai hắn cũng có tự tin để đưa Lĩnh Vực của mình vào xâm chiếm và đồng hóa, có thể thấy được những phù văn kia cường đại ra sao.

Nhưng hành động vừa rồi của hắn cũng không có vô ích, ít nhất thì Tử Phong đã điều tra ra được, tấm cổ bia này chính là hạch tâm của không gian thứ nguyên này, nói cách khác, hắn đang đứng tại vị trí quan trọng bậc nhất giữ cho không gian mộ táng này vẫn còn tồn tại, chỉ cần hắn phá hủy điểm hạch tâm này, mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn cũng theo đó mà sụp đổ tan vỡ, hết thảy đều tan biến vào trong không gian loạn lưu.

Chỉ là nói thì dễ hơn làm, có Mộc Bia tọa trấn, muốn phá hủy điểm hạch tâm này chính là người si nói mộng, muốn làm vậy thì chỉ có thể đập vỡ tấm bia này trước, nhưng có phù văn cường đại bảo vệ, Tử Phong dù có dốc toàn lực cũng không thể làm được, huống hồ hắn hiện tại chỉ là một cỗ đạo tắc pháp thân, lực lượng có hạn.

Cơ mà cũng không phải là không có cách, Tử Phong không thể phá hủy Mộc Bia, không thể đồng hóa và xâm thực nó, cũng không thể dựa vào điểm hạch tâm để nghiền nát không gian thứ nguyên này, hắn vẫn còn một biện pháp cuối cùng.

Tử Phong hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt hắn lóe lên từng tia quang mang chói rọi, linh lực trên người hắn bùng phát dữ dội khiến không gian run rẩy, vô số pháp tắc chi lực lan tràn ra khắp tứ phương tám hướng, quấy đảo thiên địa, phong vân tụ hội.

“Lĩnh Vực – Sâm La Vạn Tượng!!” Tử Phong cúi người xuống đặt tay lên mặt đất, khẽ thì thầm nói.

-------------------------------

Ở thế giới bên ngoài, Tử Phong sau khi quét sạch 15 cỗ thế lực liền vô cùng nhàn nhã mà mang theo Hồ Tâm Nguyệt trở về nơi trú chân tạm thời, chờ đợi đám tộc nhân Triệu gia và người nhà mình đi ra khỏi mộ táng Ngọc Kiếm Chí Tôn.

Vừa mới tự tay giết chết hàng trăm vạn người, máu tươi chảy thành sông, thây khô chất thành núi, xương cốt rải trắng xóa đại địa nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì to tát lắm, gánh nặng tâm lý là không hề tồn tại.

Nếu là lúc trước, hắn chưa chắc đã có thể đồng ý với cái kế hoạch tàn sát diệt tuyệt vô nhân tính này của Mai Thường Hi, chỉ là hiện tại, những sinh mạng đó trong mắt hắn còn không bằng mấy con côn trùng, giết liền giết, có gì mà phải đắn đo?

Hơn nữa, tàn sát như vậy cũng không phải là không có lợi, Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng của hắn thực sự vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa lại thiên biến vạn hóa, đủ loại năng lực cổ quái xuất hiện ở trong cái Lĩnh Vực này.

Dù không ở trong trạng thái kích hoạt, Sâm La Vạn Tượng vẫn luôn bị động tồn tại, Tử Phong ở đâu nó liền chậm rãi xâm thực và đồng hóa không gian xung quanh đến đó, biến bất kỳ nơi nào đều trở thành sân nhà của hắn.

Năng lực của Sâm La Vạn Tượng chính là xâm thực và đồng hóa, đấy chính là bản chất của nó, vậy nên, ẩn đằng sau năng lực đó, Lĩnh Vực này còn có một diệu dụng khác.

Bất kể là sinh linh nào ở trong phạm vi ảnh hưởng của Sâm La Vạn Tượng, đều giống như đang ở trong một cái lò luyện đan khổng lồ, nói cách khác, lấy thiên địa làm đan lô, đem sinh linh vạn vật bên trong trở thành linh dược, luyện hóa thu về tinh hoa.

Tổng cộng 15 cỗ thế lực, mấy trăm vạn nhân mạng, bất kể là những người này mạnh hay yếu, khi đã đạt đến con số thiên văn này, sinh mệnh lực, huyết khí chi lực cùng vô vàn thứ năng lượng khác ẩn chứa bên trong đã trở nên vô cùng khổng lồ to lớn.

Nếu những nhân mạng này còn sống, muốn đem cả đám luyện hóa cũng không đơn giản, nếu chênh lệch thực lực quá lớn thì còn dễ nói, đây nếu Tử Phong chỉ dựa vào Sâm La Vạn Tượng đơn thuần mà muốn luyện hóa Thiên Tôn hay Linh Đế đại năng chính là người si nói mộng.

Chỉ là, không luyện hóa trực tiếp được, đập chết rồi luyện hóa vẫn được a!

Hỗn Độn Quyết có thể đem mọi thứ trên đời luyện hóa trở thành nguyên lực tinh thuần nhất cung cấp cho Tử Phong tu luyện, bất kể là tài liệu luyện khí, linh dược luyện đan, thậm chí đến cả ánh sáng cùng bóng tối hay chỉ là một cục đá cũng đều có thể bị luyện hóa.

Bởi vì vậy, lẽ dĩ nhiên, sinh mệnh lực hay là huyết khí chi lực của sinh vật sống cũng không ngoại lệ.

Lúc này Tử Phong đang lười biếng kê ghế nằm giữa sân, tuy đây không phải là đình viện vốn có giống như ở hoàng cung, nhưng được cái là an ổn thanh tịnh, đám người Triệu gia cũng không dám tùy tiện quấy rầy, hắn có thể tùy ý làm gì thì làm.

Hắn thoải mái hưởng thụ chút nắng nhẹ buổi chiều, ánh mắt ngắm nhìn hai viên cầu to chỉ bằng quả nhãn trong tay mình, hai khối cầu tròn vành vạnh, trong suốt giống như pha lê, mang trên mình một màu đỏ rực tươi tắn tựa như màu máu.

Diệt sát mấy trăm vạn nhân mạng, Tử Phong dùng Sâm La Vạn Tượng rút lấy tinh hoa thuần chất nhất của những người đã chết trong tay hắn, cùng với cả tử khí phát ra khi sinh mệnh của bọn chúng vẫn diệt, trực tiếp luyện hóa sau đó ngưng tụ lại, bề ngoài nhìn vào thì những thi thể của 15 cỗ thế lực đó không có gì khác thường, nhưng thực tế thì toàn bộ năng lượng tinh túy nhất đã bị rút ra, tạo thành hai viên Huyết Châu này.

Tử khí, huyết khí chi lực, sinh mệnh lực của gần bốn trăm vạn nhân mạng, hơn nữa trong đó không thiếu võ giả cao giai, thậm chí Thiên Tôn hay Linh Đế đại năng cũng có, tất cả được ngưng tụ lại thành hai viên Huyết Châu bé xíu, có thể tưởng tượng được năng lượng ẩn chứa bên trong mỗi viên châu khủng bố đến mức nào.

Tử Phong đang phân vân không biết phải xử trí hai viên Huyết Châu này ra sao, mặc dù mới đột phá Linh Đế chi cảnh không lâu, nhưng hắn biết rất rõ rằng mình không có bình cảnh gì đáng nói, chỉ cần cung cấp đủ năng lượng, hắn có thể đột phá bất kỳ lúc nào, hai viên Huyết Châu này hắn hoàn toàn đủ khả năng nuốt trọn.

Chỉ là hắn không biết nên sử dụng cả hai viên Huyết Châu cho chính mình, hay lưu lại một viên cho Diệp Mị Nhi, phải biết rằng cái con gấu túi dính người đấy là một Huyết Ma, huyết khí chi lực hay sinh mệnh lực đều là đồ ăn thượng hạng cho nàng, một viên Huyết Châu này thừa đủ để nàng đột phá Thiên Tôn, thậm chí leo lên đến Thiên Tôn hậu kỳ cũng không phải là không thể.

Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Mị Nhi vẫn còn một lượng cực lớn huyết nhục yêu thú cùng với tàn thi của Thiên Ma Nhất Tộc cất giữ trong Thiên Ma Thánh Cung chưa sử dụng hết, nàng không có thiếu thốn tài nguyên để tu luyện, ít nhất là vào thời điểm hiện tại.

Tử Phong suy nghĩ một hồi, liền quyết định để cho bản thân sử dụng hai khỏa Huyết Châu này đi! Đã quyết liền làm ngay, hắn nắm chặt lấy cả hai viên Huyết Châu vào trong lòng bàn tay, từng tia điện mang màu tím lập lòe bao phủ lấy xung quanh, hai mắt hắn bốc lên thần quang, từng tia nguyên lực mỏng manh nhưng ẩn chứa năng lượng vô cùng khủng bố được dẫn vào trong thể nội hắn, trải qua mấy nhịp thở liền bị đồng hóa mà dung nhập vào thân thể Tử Phong không chút khó khăn.

Rõ ràng khí tức trên người hắn không lọt ra ngoài một chút nào, thậm chí đến cả khí thế của bản thân Tử Phong cũng không có gì thay đổi, nhưng bất kỳ ai nhìn vào hắn lúc này cũng sẽ xuất hiện ảo giác giống như đang đối mặt với cả một thế giới hoàn chỉnh, chính mình lại chỉ như một con vi khuẩn khi so sánh với sự đồ sộ hùng vĩ của thế giới đó.

Không đúng, đó không phải là ảo giác, mà là đằng sau lưng Tử Phong thực sự xuất hiện hư ảnh một thế giới hoàn hảo không có khuyết điểm, trên có thương khung dưới có đại địa, rừng thiêng nước độc phủ kín mặt đất, sông rộng biển dài bao la bát ngát vô bờ bến, ẩn ẩn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức thái cổ nguyên sơ tựa như đến từ thời đại hồng hoang vạn vật chìm trong hỗn độn chưa thành hình cách đây hàng triệu tỷ năm trước.

Cũng may là hiện tại không có một ai có mặt ở đây, bằng không dù có đủ thực lực để chống lại cái hư ảnh khủng bố giống như thần minh kia, khó có thể đảm bảo rằng võ đạo chi tâm sẽ không bị ảnh hưởng mà trực tiếp xuất hiện tì vết, đoạn tuyệt con đường tu luyện mai sau.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play