Ở trong mắt người khác thì tấm bia đá này là một thần vật, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, ngoại trừ hình thù kỳ quái cùng với mộc chi linh khí dày đặc, cũng không còn điểm đặc biệt nào khác, nhưng ở trong mắt Tử Phong thì tấm bia đá này tuyệt đối không đơn giản.

Đạt tới tầng thứ của hắn, hơn nữa bản thân còn sở hữu Tà Vương Chân Nhãn, Tử Phong có thể nhìn thấu ảo cảnh, quan sát hạch tâm của sự vật, trông thấy được hình dáng thực sự của bất kỳ thứ gì.

Nói tấm cổ bia này không đơn giản là vì những ký tự được trạm khắc ở trên đó, chúng nữ cùng Trần Duệ có thể không nhận ra, Tần Như Ngọc thì hắn không để ý, nhưng bản thân hắn biết được, đây chính là phù văn, hơn nữa không phải loại bình thường, là những phù văn vô cùng thâm ảo.

Phù văn chi đạo bác đại tinh thâm, nếu chỉ nhìn thôi thì trông bọn chúng không khác gì mấy đứa trẻ ba tuổi vẽ bậy là bao, nhưng ẩn chứa trong mỗi đạo phù văn là vô số thông tin, vô số quy tắc của thiên địa, nếu coi thế giới là một phần mềm, vậy phù văn là những thuật toán mã hóa, những dòng lệnh đảm bảo cho phần mềm đó có thể vận hành trơn tru.

Tử Phong nghiên cứu phù văn chi đạo chưa được bao lâu, nhưng khác với những phù văn sư bình thường, hệ thống tri thức của hắn về phù văn vô cùng hoàn chỉnh và cao cấp, dù sao thì đây cũng là đồ vật mà Thiên Ma Nhất Tộc mang tới Huyền Linh đại lục, phù văn sư của nhân loại chỉ là học lỏm mà thôi.

Chính vì vậy mà tuy chưa thực sự tự lĩnh ngộ ra được quá nhiều phù văn, nhưng nếu chỉ tính riêng lí thuyết, Tử Phong tự tin có thể nhìn ra được lai lịch và công dụng của hầu hết phù văn, miễn là những phù văn đó không có cấp bậc cao một cách quá đáng.

Thế nhưng mà những phù văn được khắc ở trên tấm bia đá này, Tử Phong không thể lí giải được bọn chúng, đơn giản chỉ vì, cấp bậc của những phù văn này quá cao, cao đến mức hắn không thể tưởng tượng được, dù vận dụng Tà Vương Chân Nhãn đến mức tối đa cũng không thể nhìn thấy được một chút manh mối gì.

Nhưng Tử Phong tốt xấu gì cũng là một Linh Đế chí cường giả, đừng nhìn Linh Đế bị hắn tùy tiện đập chết như giết chó, Linh Đế chi cảnh chính là tầng thứ cường giả mạnh bậc nhất ở Huyền Linh đại lục, chỉ đứng dưới Chí Tôn đại lão nhưng lại đứng trên tất cả, bất kể là cảm quan hay bản lĩnh đều vượt xa lẽ thường.

Hắn tuy không nhìn ra được những phù văn trên tấm cổ bia có ý nghĩa gì, nhưng chỉ dựa vào cảm nhận của mình, hắn có thể tinh tường nhận thấy mộc chi bản nguyên vô cùng nồng đậm tỏa ra từ trên tấm bia đá, thậm chí nếu đem những bản nguyên pháp tắc này so sánh với mộc chi pháp tắc bình thường khác, hai thứ vốn không cùng một đẳng cấp, so sánh như vậy không khác gì đem thần long so với con giun.

Pháp tắc trên tấm bia đá hoàn toàn là mộc chi pháp tắc, nhưng đẳng cấp thực sự quá cao, nếu nghiêm túc so sánh, Tử Phong có cảm giác như là mộc chi pháp tắc của Huyền Linh đại lục giống như là được diễn sinh ra từ những pháp tắc bản nguyên trên tấm bia đá.

Chuyện này khiến Tử Phong nổi lên nghi vấn, hắn rõ ràng một chuyện, đó là pháp tắc chi lực tự nhiên ở Huyền Linh đại lục không được đầy đủ, nói cách khác thiên đạo nơi đây có khiếm khuyết, đó chính là lí do tại sao bao nhiêu năm nay không có tu luyện giả nào có thể phi thăng, bởi vì pháp tắc chi lực thiếu sót, sao có thể đột phá được cảnh giới về sau?

Nhưng mà từ trên tấm bia đá này, hắn cảm nhận thấy từng tia mộc chi bản nguyên pháp tắc tinh thuần đến cực điểm, thậm chí có thể so sánh được với mộc chi bản nguyên ở trong Thế Giới của hắn.

Phải biết rằng Thế Giới của hắn là một vị diện hoàn chỉnh với đạo tắc đầy đủ không chút thiếu hụt, thậm chí mộc chi bản nguyên còn vô cùng mạnh mẽ bởi sự tồn tại của Thiên Địa Thánh Thụ, mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn tuy là một dị độ không gian nhưng nó vẫn thuộc về một phần của Huyền Linh đại lục, không có cớ gì nơi này lại có pháp tắc bản nguyên còn mạnh hơn chính đại lục bên ngoài cả.

“Phu quân, chàng nhìn ra được thứ gì đó ư?” Lãnh Băng Băng trông thấy Tử Phong nhìn chằm chằm vào tấm bia đá khổng lồ kia, nàng liền nhẹ giọng hỏi.

“Không có gì, chỉ là thứ này có chút đặc thù mà thôi, đừng để ý.” Tử Phong lắc đầu không nói, khi chưa chắc chắn được suy nghĩ trong lòng mình là đúng, hắn sẽ không tùy tiện nói ra ngoài, dù sao thì nếu như mọi thứ thực sự giống như phán đoán của mình, tấm bia đá này rất có thể sẽ liên quan đến bí mật phi thăng của Huyền Linh đại lục.

“Không nói đến chuyện này, thu hoạch của mọi người ra sao? Có kiếm được thứ gì tốt không?” Tử Phong đánh trống lảng, quay sang hỏi mọi người.

“Cũng không có gì nhiều, bọn muội từ lúc tiến vào trong này liền một mạch xông thẳng đến đây a, căn bản chưa khám phá được bao nhiêu.” Diệp Ngưng Tuyết một bên nói.

Tử Phong cũng không lấy làm lạ, thời gian ở trong không gian mộ táng và thế giới bên ngoài không đồng nhất, ở bên ngoài mới chỉ có khoảng 3 canh giờ trôi qua, nhưng ở trong này đã là gần 6 ngày tả hữu, chỉ là ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm nguy hiểm rình rập, 6 ngày nghe có vẻ nhiều nhưng trên thực tế không đủ để khám phá được bao nhiêu nơi, dù sao thì vẫn phải đặt an toàn lên hàng đầu, phải vừa đi vừa dò đường, không thể lỗ mãng lao nhanh được.

“Trần Duệ nói rằng ở đây có bảo vật mộc hệ nên thiếp cùng mọi người mới quyết định đi tới nơi này xem sao, cơ mà nhìn vào tình hình hiện tại, hẳn thứ này không phải là vật mà chúng ta có thể nhúng chàm.” Lãnh Băng Băng lên tiếng giải thích, sau đó có chút giống như là hỏi ý kiến mà nói với Tử Phong.

Đưa mắt nhìn tấm cổ bia kia, Tử Phong trầm ngâm một lúc mới nói

“Thứ này xác thực không phải là vật mà mọi người nên chạm vào, tốt nhất là mặc kệ nó ở đây đi, ta sẽ nghĩ biện pháp xử lí nó sau.

Hiện tại cỗ đạo tắc pháp thân này sắp biến mất, ta vẫn còn dư lại chút sức lực, liền tiễn mọi người một đoạn đường đi.”

Tử Phong nói xong liền búng ngón tay một cái, không gian trước mặt liền vặn vẹo một hồi sau đó tách ra thành một cái không gian trùng động, mọi người thấy vậy liền biết được nơi này không thể ở lâu, liền lục đục tiến vào bên trong trùng động.

Cùng lúc này, cái bóng dưới chân hắn bành trướng, hóa thành một đám khói đen nuốt chửng lấy những hác y nhân vừa mới công kích chúng nữ.

Làm xong hết thảy, hắn mới xoay người đi vào trong không gian trùng động, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đi phía sau cùng nhìn thấy một màn này cũng không để trong lòng, dù sao thì sư phụ bọn họ là một người tàn nhẫn máu lạnh không phải là ngày một ngày hai, hơn nữa đám người kia lại có ý đồ bất chính với mọi người, chết là đáng tội lắm, chỉ là cả hai đều không để ý đến một chuyện, đó là ngay khi bọn họ chuẩn bị tiến vào bên trong trùng động, cái bóng dưới chân Nạp Lan Yên Nhiên chợt nhúc nhích sau đó tách ra một mảnh nhỏ ở lại nơi này.

Không gian xung quanh không còn sự hiện diện của bất kỳ một ai liền trở lại vẻ yên tĩnh thường ngày, chỉ là nó rất nhanh liền bị phá vỡ, một thân ảnh bao trùm trong hắc vụ từ dưới mặt đất trồi lên, giây lát sau liền hóa thành hình người, chính là Tử Phong, đúng hơn mà nói, là một cỗ đạo tắc pháp thân khác của hắn.

Hắn phóng xuất thần thức điều tra xung quanh một lúc, sau khi chắc chắn rằng không có một ai ẩn nấp hay lảng vảng ở phụ cận, Tử Phong mới tiến tới gần tấm bia đá.

Càng vào gần, hắn lại càng cảm nhận được mộc chi bản nguyên pháp tắc trở nên nồng đậm đến mức không thể tưởng tượng nổi, dường như một tấm bia đá này trực tiếp sở hữu đến chín thành pháp tắc chi lực mộc hệ trong thiên hạ, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được cảm giác của hắn lúc này.

Sở dĩ Tử Phong có thể tự tin nói như vậy là bởi vì chính hắn cũng sở hữu một Thế Giới hoàn chỉnh, hơn nữa thân là chủ nhân của cái Thế Giới đó, hắn có được cảm nhận đặc thù mà không một ai đã từng trải qua, hắn biết rất rõ nếu gom pháp tắc chi lực của toàn thể Thế Giới tụ lại thành một điểm sẽ như thế nào, không phải là không có căn cứ khi hắn nghi ngờ tấm bia đá này.

Tấm cổ bia sáng lên quang mang lục sắc khi Tử Phong tới gần giống như Diệp Mị Nhi lúc trước, nhưng lần này không thấy nó có phóng ra công kích, đúng hơn mà nói, quang mang lục sắc tựa như muốn lao ra ngoài nhưng bị một lực lượng nào đó kìm hãm không thể phóng xuất.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được trên người Tử Phong cũng đang tỏa ra quang mang lục sắc giống y như vậy, nhưng mà khí tức sinh mệnh phát ra từ lục mang của hắn còn mạnh mẽ và tinh thuần hơn cả tấm bia đá, quang mang của tấm bia giống như một đầu hổ lớn bắt gặp kẻ xâm chiếm lãnh địa của mình, biết rất rõ mình không thể đánh lại nhưng vẫn phải giương nanh múa vuốt, tuyệt không để khí thế bản thân bị thua cuộc.

Tử Phong đem khí tức của Thiên Địa Thánh Thụ thả ra ngoài, vốn hắn chỉ định thử nghiệm một chút, nhưng không ngờ bản nguyên chi lực của Thiên Địa Thánh Thụ lại có thể áp chế hoàn toàn tấm bia đá trước mặt.

Hiện tại thì Tử Phong mười phần đã chắc đến bảy tám phần, đây không phải là một tấm bia bình thường, pháp tắc chi lực của Huyền Linh đại lục không hoàn chỉnh, lẽ đương nhiên mộc hệ pháp tắc cũng không toàn vẹn, tấm bia này dường như chính là vật trấn áp lấy một lượng lớn pháp tắc chi lực mộc hệ.

Ngày trước Tiểu Linh từng nói rằng pháp tắc của Huyền Linh đại lục không đầy đủ, vốn hắn cũng không có để ý nhiều, chỉ coi đó như là một thông tin mình cần biết mà thôi, thậm chí lúc đó hắn còn cho rằng xảy ra hiện tượng như vậy chứng tỏ phương thế giới này cũng bắt đầu suy tàn, không còn tồn tại được bao lâu nữa.

Nhưng hiện tại nhìn vào tấm bia đá trước mắt, Tử Phong có thể khẳng định rằng pháp tắc chi lực thiếu hụt tuyệt đối không phải là đến từ nguyên nhân tự nhiên, mà chắc chắn là có nhân thủ nhúng tay vào.

Phù văn không phải là không thể hình thành một cách tự nhiên, nhưng tấm bia đá này được dựng lên, bên trên khắc lấy phù văn phức tạp, lại “tình cờ” mang tới tác dụng trấn áp đại đa số pháp tắc chi lực mộc hệ của Huyền Linh đại lục, từng đấy thứ không thể nào chỉ là kết quả của một sự ngẫu nhiên.

Thậm chí đến cả việc tấm bia đá này không nằm ở trong chủ không gian của Huyền Linh đại lục mà lại được đặt ở trong một không gian thứ nguyên phụ thuộc vào chủ không gian của đại lục đã vô cùng đáng nghi, dường như làm vậy để cố tình giấu đi sự tồn tại của tấm cổ bia.

Chỉ là vẫn còn một vấn đề mà Tử Phong chưa giải đáp được, đó là không gian thứ nguyên này vốn là mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn, vậy lúc đó vị Chí Tôn này có biết đến tấm cổ bia hay không, mà nếu là biết đến, vậy tại sao lại không làm ra chút hành động nào?

Còn nếu giả sử như Ngọc Kiếm Chí Tôn không biết tới tấm cổ bia, như vậy lại càng phi lí hơn, Tần Như Ngọc chỉ còn là một đạo tàn hồn rách nát còn có thể cảm nhận được khí tức phát ra từ trên bia đá, Ngọc Kiếm Chí Tôn lúc sinh thời còn mạnh hơn Tần Như Ngọc không ít, sao có thể không nhận ra được.

Nếu nói rằng tấm cổ bia vào thời điểm trước đó vẫn luôn ẩn núp, đến bây giờ mới hiện thân, vậy thì con mẹ nó rốt cuộc là tại sao nó lại chọn thời điểm này để xuất hiện, chẳng lẽ khí vận của Trần Duệ đã ngưu bức đến mức chỉ cần tới gần đã có thể lôi tấm cổ bia kia từ cái chỗ xó xỉnh nào đó lên ư?

----------

P/s: Chiều sẽ có thêm một chap nữa :v



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play