Một ngày nọ tại nhà họ Lâm. Ngọc Kha, Thần tiên tỷ tỷ, Tiểu thư khuê các cũng ko giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa. Nhỏ đen sầm mặt, tay cầm mấy cái kim châm dí vào cổ một chàng trai, giọng nói lạnh ngắt:
-Thôi mà Yêu Yêu! Anh về quê hương phải chào đón chớ! Ai lại làm thế này!!!
Ánh mắt nhỏ càng lạnh hơn nữa:
-Anh có biết nãi nãi ghét nhất là sính ngoại hay ko? Anh ở nước ngoài lâu như vậy chả thèm về thăm bà. Giờ về là sao, muốn nãi nãi nhìn anh mà tức chết hả!?
Như bị đâm trúng tim đen, Bát ca ảm đạm dần, khuôn mặt chua xót hối hận:
-Anh xin lỗi. Lúc trước anh luôn nghĩ nãi nãi là người cổ hủ nên chống đối bà. Mấy năm nay ở bên ngoài anh thấy được, ko có gì là tuyệt đối, ko có gì là ko có yếu điểm. Trung y cũng vậy mà Tây y cũng vậy. Anh......xin lỗi!
Nghe Bát ca nói vậy, A Kha cũng nhìn ra được sự hối hận áy náy của anh, nhưng coi bộ nhỏ vẫn còn giận lắm, ko dễ bỏ qua đâu. Nhưng đúng lúc này.......
-Yêu Yêu, thả Bát ca của con ra đi!
Một bà lão dáng đứng thẳng tắp, mặt mày hồng hào, từ cách ăn mặc hay đi đường đã thấy quí phái rồi. Bà chính là chủ mẫu nhà họ Lâm, vị bác sĩ có tiếng tăm ko hề nhỏ trong giới Trung y, Lâm Hồng Liên.
Như nghe được thánh chỉ, Ngọc Kha ko do dự mà buông tay lập tức, khiến ông anh của nhỏ ko kịp ứng phó mà té dập mông. Nhỏ đi đến đỡ bà Liên đến ngồi xuống ghế, ân cần hỏi han:
-Nãi nãi, sao bà ko nghỉ trưa đi mà lại đến đây?
-Haha! Bà mà ko tới thì Tiểu Bát nhi đã bị con chỉnh trật vài khúc xương rồi ấy nhỉ?-Là chủ mẫu, nhưng bà Liên rất hiền hòa, ko hề cứng nhắc, bởi vậy mà cả nhà ai cũng yêu quý mà chẳng có hề gì bất mãn với bà.
Ngọc Kha hơi đỏ mặt ngượng ngùng. Đúng là nhỏ có định.......bẻ trật vài khớp cho ông anh. (Vivio lập đàn cầu siêu cho Khang ca:v)
Lâm Hồng Liên lấy ra một tờ giấy đưa cho A Kha:
-Cháu xem đi thì biết!
Sau 5ph nhìn muốn nát tờ giấy, ánh mắt Ngọc Kha nhìn Bát ca nhà mình dần dịu lại.
Lâm Hạo Minh, thủ khoa kì thi đại học vừa rồi với số điểm 29,92, ghi danh vào Đại học Y Khoa Thành phố, chuyên Ngành Trung y. Ah, ông giám khảo nào rảnh đời ghi cái ghi chú này vậy trời? 0.8 điểm bị trừ do hỏi giám khảo quá nhiều về.........chính tả!? Trời ạ, ở nước ngoài lâu quá nên tiếng nước mình cũng quên ráo rọi rồi!
Cơ bản thì Ngọc Kha cũng nguôi ngoa cơn giận. Chịu tha cho Hạo Minh. Cơ mà có 1 người thì không!
Lâm Hạ bẻ bẻ ngón tay nắm cổ áo Bát ca kéo ra ngoài:
-Bát ca thân iu ra đây cho Tiểu muội "thỉnh giáo vài chiêu" ha!?
-Méo! Không đời nào! Yêu Yêu cứu!!!
A Kha làm lơ ko nghe thấy. Phải cho "một chút" giáo huấn thì ông anh này mới triệt để làm lạnh lại cái đầu. Mà món này thì Hạ rành nhứt rồi.
Bà Hồng Liên lo lắng hỏi:
-Tiểu Bát nhi ko sao chứ?
-Nãi nãi cứ yên tâm!-Ngọc Kha cười rất tươi, rất rạng rỡ, cũng rất......nguy hiểm:
-Tiểu muội ra tay Có-Chừng-Có-Mực!
Bà Liên sao ko hiểu 4 chữ nhấn mạnh này, nhưng cũng làm lơ luôn:
-Vậy thì tốt rồi!
Nếu Bát ca còn ở đây nhất định sẽ la lên: "KHÔNG HỀ TỐT CHÚT NÀO A!!!!"
Chap này chỉ bật mí tí xíu thôi! Tại sao Thiên My và Hạo Minh lại trở về cùng lúc? Liệu hai người này có liên quan gì ko? Phát huy sức tưởng tượng lên đi nào!
Đôi lời giải thích của Vivio:
Nhà họ Lâm trong lời kể của Vi lúc đầu là một gia đình mẫu hệ, truyền thống. Nên đừng hỏi tại sao là truyện hiện đại lại xưng hô cổ đại lẫn lộn nha. Truyền thống cũng tốt lắm nha, ko phải cứ cái gì mới cũng hay đâu.
Nãi nãi: nghĩa là Bà Nội, thực ra bà Hồng Liên là bà ngoại của A Kha tỷ, nhưng vì tôn kính nên tỷ ấy dùng luôn từ này.
Yêu Yêu: biệt danh người nhà gọi A Kha tỷ, nghĩa là "Bé Út", vì tỷ là con út mà.
Lâm Hạ tỷ có biệt danh là "Hạ tiểu muội" hay gọi ngắn hơn là "Tiểu muội". Bởi tỷ ý ko thuộc dòng chính trong nhà nên ko thể gọi Nhị, Tam, Tứ,.....gì đó được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT