Chưa bao giờ Thế Khang thấy 1 tuần nó lại qua lâu như vậy. Căn nhà vốn rất sạch sẽ tinh tươm giờ thành bãi rác di động, thành quả của hai chú cháu nhà họ Huỳnh đấy. Chả hiểu sao mà mỗi lần đi vắng, bố mẹ hắn đều cho người giúp việc nghỉ hết, để hắn tự thân tự mình lết ra ngoài tiệm ăn hay làm tô mì gói cho qua ngày. Suy nghĩ của người giàu đúng là quái dị mà!
Có hôm cu Bin ko nuốt nổi mấy gói mì nữa, nhóc con reo la ầm ĩ:
-Chú út!!! Kêu thím tới nấu đồ ăn cho con đi!!!
Thế Khang đang uống nước mà sặc sấp mặt:
-Thím ở đâu ra mà nấu cho mày!?
-Thím Kha chớ ai! Bộ hông phải thím của con hả!?
-Bây giờ thì chưa phải!!!
-Thì cũng vậy thôi!!
-Ếu có giống nhau!!
Hai chú cháu gân cổ lên cãi, không hề chú ý tới chuông cửa đã kêu rùm beng từ nãy đến giờ. Và có lẽ ngươi nhấn chuông có "hơi" manh động chút.
"RẦM!!!!" Cánh cửa gỗ lim siêu mắc tiền bị đá lìa khỏi chốt, đổ cái rầm nuốt nền nhà cẩm thạch. Gõ vang một tiếng cắt đứt trận cãi vã của cu Bin và Khang.
Hai người vội vàng chạy ra xem tình hình:
"Ai đó......."
Lời nói chưa dứt miệng thì một trận chửi mắng thanh cmn thúy đã xối xả ập tới:
-ĐÊ MỜ TỤI BÂY! ĐỊNH ĐỂ NHAN SẮC TIÊN NỮ GIÁNG TRẦN CỦA TAO BỊ MŨI CHÍCH SƯNG PHỒNG LÊN HẢ!? CÓ ĐIẾC HAY KO MÀ TAO KÊU NÃY GIỜ KO CÓ THẰNG CHÓ NÀO TRẢ LỜI!!!???
Thế Khang, cu Bin nghệt mặt ra, mắt mở trừng hết cỡ nhìn cái người trước mặt này:
-CHỊ/CÔ SÁU!!!????
Huỳnh Thiên My, 19 tuổi, chị họ Khang, xếp thứ 6 trong nhà họ Huỳnh. Từ nhỏ đã ra nước ngoài học, người thì xinh đẹp nhưng tính thì dữ hơn chằn. Với người ngoài, cô trông như một tiểu thư cao quí, nhưng có người nhà mới biết, con này đầu thai lộn giới tính rồi! Giỏi võ, miệng mồm ko thua ai, tính tình nganh ngạnh chả ai khuyên được, tác phong đi đứng, ăn uống cứ như đại ca bụi đời chợ lớn, có nói sao cũng ko sửa là ko sửa. Ngoài gương mặt xinh đẹp ra thì ưu điểm lớn nhất là được cái nghĩa khí, ngay thẳng. Điểm này hơi giống với Hạ, chắc đem 2 người ra đấu chả ai thua kém ai đâu.
-Vậy.......chị làm cái qué gì ở đây?-Hắn ko còn lời gì để nói nổi với bà chị vừa chửi xong đã lao vô bếp tìm đồ ăn này.
Thiên My ngồi như kiểu bà bán cá, đũa ko ngừng gắp mì cho vào miệng nhai nhồm nhoàm:
-Công nhận nghen, mì ở mình vẫn là ngon nhất. Bên kia người ta ăn lạt nhách ế. Tao nuốt ko vô nổi luôn.
Cu Bin xanh mặt ớn đến tận óc, da gà gai ốc đã nổi lên. Bà cô này sao ăn nổi cái món kinh dị này chớ. Còn nói ngon nữa chớ!
"Rầm!" Thế Khang đập bàn nhắc nhở:
-Trả lời tui coi! Chị về làm gì đây? Đáng lẽ bây giờ chị phải ở trường đại học chớ!?
Thiên My húp cho hết ngụm nước mì cuối cùng, thỏa mãn xoa bụng rồi mới vừa xỉa răng vừa nói chuyện:
-Chị định về đây học luôn. Bên đó ngán quá. Trước sau gì cũng về, thôi thì sớm sớm chút cho quen hoàn cảnh.
Im lặng một hồi lâu, Thế Khang chỉ vào gương mặt viết như in 2 chữ "Không tin!" của mình, hỏi:
-Chị nghĩ thằng này ngu chắc? Khai thật ra đi! Chả phải ở bên đó chị ít bị quản giáo hơn sao?
-Xì! Chị ko thèm quan tâm mày có tin ko! Tóm lại chị dọn về rồi! Mày ko muốn cũng phải ở với chị!-Cô bá đạo ra lên, chân gác lên bàn như đại gia rồi lôi cây dũa móng từ đâu ra ngồi chăm chú dũa dũa chuốt chuốt.
Hành động này càng làm cu Bin và Khang ngu hơn nữa? Bả biết chăm sóc sắc đẹp từ khi nào zậy!!!???
Huỳnh Thiên My trở về rốt cuộc là vì lí do gì!? Bí mật sẽ được bật mí trong chương sau!=)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT