Cảm nhận được ánh mắt ái mộ và ghen tị, Harry nhất thời đỏ mặt, hai má ứng hồng dưới mái tóc đen càng trở nên động lòng người, trong khoảng thời gian ngắn, những ánh mắt nóng rực bắn tới, Harry nghĩ nhiệt độ cơ thể lại nóng lên.
Ô, mình có thể yêu cầu trở về chứ?
"Voldy." Harry cẩn thận kéo ống tay áo của Voldemort, "Thả ta xuống dưới được không?"
Voldemort bảo trì độ cong nơi khéo miệng, thân thiết thì thầm bên tai Harry: "Ngươi muốn ngã trước mặt mọi người sao?"
"Ực......" Harry suy sụp nhìn đôi giày cao gót tinh xảo cao tám phân được khảm bảo thạch trên chân, từ bỏ ý định bảo Voldemort buông mình xuống.
"Tom, hôm nay ngươi rất anh tuấn."
Bất giác, Voldemort đã ôm cậu đi đến gần bàn ăn của Slytherin, Amanda Michelle Seyfried liền bắt chuyện với Voldemort.
"Đương nhiên." Quả nhiên không ngoài suy đoán của Harry, lực chú ý của Amanda Michelle Seyfried hoàn toàn chuyển sang người cậu, "Harry, ngươi lại xinh đẹp hấp dẫn."
Harry liều mạng cúi đầu, chết cũng không muốn họ nghe giọng nói hiện tại của mình, mà Voldemort keo kiệt, Voldemort quá đáng, Voldemort xấu xa, đã có dự kiến trước mà dùng chế phẩm Slytherin lưu trữ, cho nên thanh âm trở nên trầm thấp động lòng người.
"Đúng lúc điệu nhảy đầu tiên." Abraxas Malfoy vừa nói vừa tiến đến, bắt chuyện với Voldemort, sau đó hướng Harry vươn tay, "Tiểu thư xinh đẹp, ta có vinh hạnh trở thành bạn nhảy của nàng không?"
Nếu không phải Voldemort đang ôm Harry, phỏng chừng cậu đã ngã bịch xuống đất, vị Malfoy này, chả lẽ bị thức ăn của lễ Halloween làm tinh thần phân liệt sao.
Vẻ mặt Voldemort không thay đổi, nhưng Harry cảm giác được tay Voldemort đang ôm mình khẽ siết chặt, sau đó, Voldemort thả cậu xuống.
"Voldy." Quả nhiên như lời Voldemort, chân Harry vừa rơi xuống, động tác đầu tiên là ngã vào cái ôm của Voldemort.
Voldemort vươn tay ôm eo Harry, một tay nắm chặt tay cậu, phòng ngừa cậu đứng không vững mà ngã.
Khóe mắt Abraxas Malfoy giật giật, thấy chân Harry run rẩy, khóe miệng lại co rút, trực tiếp vứt bỏ lời mời, chuyển hướng sang nữ sinh mặc vấy phấn hồng bên cạnh, trong ánh mắt ái mộ của các nữ sinh khác, lắc lắc mái tóc dài bạch kim, dắt bạn nhảy đi xa.
Thực sĩ diện.
Harry bĩu môi, tiếp tục bị Amanda Michelle Seyfried chế giễu cho đến khi cô nhận lời mời của Clemen Corson, hai người dắt nhau mà đi.
Vị thủ tịch năm bảy Clemen Corson luôn nghiêm túc, đêm nay lại hóa trang cực kỳ không nghiêm túc, trên mái tóc ngắn màu xám là vòng lá gai, khoác áo choàng đầy miếng vá, vạt áo còn đầy vết rách, nhìn vô cùng nghèo túng, nhưng đôi mắt thâm thúy, vẻ mặt nghiêm túc, lại làm hắn tản ra khí thế áp bức, khiến người ta không thể khinh thường.
"Hắn hóa trang tổ tiên của hắn." Voldemort nhẹ giọng giải thích bên tai Harry, "Tổ tiên của hắn là một phù thủy vĩ đại, vì tăng cường pháp thuật mà đi khắp nơi, cuối cùng lấy sức mạnh cường đại sáng lập gia tộc Corson, cho nên tại lễ hội Halloween, hậu duệ của bọn họ thường hóa trang thành tổ tiên."
"Năm nào cũng như vậy?" Harry mở to mắt, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Voldemort gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nghe nói số miếng vá trên quần áo hàng năm không giống nhau."
Harry đảo mắt xem thường, ai nhàm chán đi đếm số lượng miếng vá thế.
Nhưng không đợi Harry đề xuất nghi vấn, Voldemort đã đưa cậu đến gần nơi khiêu vũ, tay hắn đặt bên hông Harry, đưa tay Harry đặt trên vai mình.
Đây là: tư thế khởi vũ.
"V... Voldy, ngươi muốn làm gì?" Harry dâng lên dự cảm vô cùng xấu, cậu tận lực bình tĩnh, hỏi.
"Rõ ràng." Voldemort nhíu mày, cong khóe miệng, ác liệt cười nói, "Không phải ngươi muốn khiêu vũ với ta sao?"
Nhưng, ta đâu nói ta muốn nhảy bước nữ.
Đương nhiên những lời này Harry không dám nói ra, cho nên cậu thức thời nuốt xuống, cố gắng thuyết phục Voldemort.
"Nhưng ta đứng không vững." Harry thật cẩn thận nói, đột nhiên dừng một chút, lần đầu tiên cậu phát giác giày cao gót có công dụng thật tốt, "Hơn nữa, ta mang giày nhìn cao hơn ngươi."
Tuy Voldemort đi giày kỵ sĩ cũng có tác dụng cao thêm, nhưng so với độ cao đôi giày của Harry, hiển nhiên là tiểu gặp đại.
"A." Voldemort khẽ cười, đôi mắt đỏ chợt lóe khiến cả người Harry phát lạnh.
"Như vậy, ngươi không đi liền được."
Không đợi Harry phản ứng, giày trên chân cậu như nhận được mệnh lệnh rời khỏi chủ nhân, ngoan ngoãn chạy đến bên bàn của Slytherin.
Mà Harry, cũng bị Voldemort nhẹ nhàng ôm lấy, hai chân trần chạm đến chân Voldemort.
"Suỵt." Tựa hồ đoán được Harry muốn phát ra tiếng kêu sợ hãi, Voldemort buông tay, dùng một ngón nhẹ nhàng che môi cậu, "Chúng ta khiêu vũ."
Harry bị xúc cảm đột nhiên tới làm dừng động tác, cậu mở to mắt, có chút nghi hoặc, Voldemort mỉm cười, vươn tay nắm chặt tay Harry, mười ngón giao nhau, dẫn cậu theo âm nhạc bắt đầu khiêu vũ.
Mọi người nín thở, kỵ sĩ anh tuấn ôm công chúa tóc đen quyến rũ, hai chân trần của công chúa khéo léo trắng nõn, ruy băng nơi chân lay động theo bước chân nàng, mà mái tóc của kỵ sĩ theo vũ đạo dần dần tương giao với mái tóc của công chúa, như muốn dây dưa mãi mãi.
Động tác của Harry nhanh hơn, tư thế tiêu chuẩn lúc trước biến thành ôm chặt cổ Voldemort, mà hai tay Voldemort vây quanh eo cậu, dẫn cậu nhẹ nhàng di chuyển.
Harry nghiêng đầu, cảm giác nhảy bước nữ, hình như cũng không tệ?
Mình đang nghĩ gì chứ?
Harry bị suy nghĩ của mình làm lạnh cả người, vì thế cậu bắt đầu chú ý bốn phía nhằm đánh tan ý tưởng kì quái này.
Tại thời điểm cậu không biết, hai người đã đi đến trung tâm, mà con khổng tước bạch kim, ở không xa ôm lấy bạn nhảy phấn hồng khiêu vũ, đương nhiên, phải không để ý tới động tác càng ngày càng áp sát của nữ sinh và vị Malfoy nào đó vừa cố kéo giãn khoảng cách vừa bảo trì nụ cười nơi khóe miệng.
Amanda Michelle Seyfried và Clemen Corson tốt hơn rất nhiều, bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau, nụ cười trên mặt Amanda thực sáng lạn, mà Clemen, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng khóe miệng hắn lại khẽ cong lên, cảnh này khiến bầu không khí giữa hai người luôn duy trì ấm áp.
Tầm mắt chuyển hướng phía ngoài, cậu hoảng sợ phát hiện Dumbledore hóa trang phi tặc màu vàng, đôi cánh nhỏ phía sau lưng thỉnh thoảng vỗ vỗ, ông kéo giáo sư Flitwic hóa trang thành bí đỏ kkhiêu vũ, bởi vì chiều cao, ông luôn phải khom lưng, lúc di chuyển lại lơ đãng đụng phải người bên cạnh, cái này khiến mọi người dần dần tránh ra, một thước xung quanh ông không có ai.
Mà càng khinh khủng hơn, một tổ hợp "Xám đỏ" đang khiêu vũ.
Một con chuột lớn màu xám kéo một củ cải đỏ nhẹ nhàng vũ động, là Septimus và Bryan sao?
Sao bọn họ hóa trang như vậy?
Harry đột nhiên nhớ tới hành động của Voldemort trước khi tới thư phòng, hay là?
Quả nhiên, Voldemort theo ánh mắt cậu nhìn về phía hai vị bạn tốt của cậu, trong đó mang theo ý đùa cợt.
Harry híp mắt, lặng lẽ nâng chân phải lên, hung hăng giẫm chân Voldemort, lại quên, cậu chân trần mà Voldemort đi giày da rồng, vì thế kết quả đương nhiên là, cậu rên nhẹ một tiếng, muốn khom lưng ôm chân kêu rên.
Voldemort không chút biểu cảm co rút khóe miệng, tay ôm eo Harry lặng lẽ tăng thêm lực độ, nhắc nhở con mèo nhỏ đừng giương nanh múa vuốt.
Harry hừ nhẹ một tiếng, quay đầu, mang theo mười phần thương cảm nhìn hai vị bạn tốt, được rồi, nghĩ đến tình cảnh thảm thiết hiện tại của mình, tâm trạng của cậu dần biến thành hả hê.
Cái gì?
Tại nơi con chuột và củ cải khiêu vũ, hình như cậu thấy một bóng người, đó là cô gái có mái tóc mềm mại, váy dài đen giống Harry nhưng phong cách đơn giản hơn, tóc dài dùng kẹp cài lên, cô bị con chuột và củ cải vây lấy, màu da hơi vàng nhờ trang phục mà trở nên trắng nõn, lúc này còn có chút đỏ ửng, mắt đen như ngọc, bối rối nhìn về phía hai nam sinh trêu chọc cô.
Eileen Prince?
Harry nhìn ra cô gái đó, mà cậu cũng nhận thấy, y phục trên người cô gái có vẻ đơn giản, kỳ thật không kém cỏi y phục của các quý tộc khác, trâm cài màu đen kia vốn là một trong những tài sản Slytherin để lại.
" Voldy?" Harry quay đầu, thì thào mở miệng, không biết nên nói cái gì.
Voldemort cong khóe môi: "Chỉ bằng ngươi và hai tên ngu ngốc kia, có thể làm ra ma dược biến tính cao cấp sao?"
"Ực...... Hì hì." Harry cười lên, quả thật, bọn họ làm không được, mẫu thân của bậc thầy độc dược tương lai cùng con của cô rất cố chấp với ma dược, vừa thấy cách điều chế và nguyên liệu, liền nhập hội cùng bọn họ.
Hai người nói chuyện với nhau, vũ hội dần dần tiến vào cao trào, âm nhạc biến nhanh, mọi người ôm nhau di chuyển, cười vui, vô số u linh cũng ôm nhau khiêu vũ, thậm chí đôi giày cao gót chạy trốn cũng trở về, cùng nhau nhảy lên vũ đạo sống động, dù về sau cuộc sống thế nào, giờ khắc này, trong trí nhớ của mọi người, là kí ức vĩnh hằng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT