Từ sau khi Harry "Bị thương", không khí xấu hổ giữa hai người bất tri bất giác tan thành mây khói, mà Harry cũng bắt đầu dán lấy Voldemort, dù đi học, ăn cơm hay ngủ.

Cái gì? Mông Harry bị thương không thể đi học và ăn cơm?

Tại nơi Voldemort nhìn không tới, Harry thường xuyên nheo mắt che miệng phát ra tiếng cười "Khúc khích", làm "Tiểu" xà đáng thương nào đó không dám về tẩm thất. Nguyên nhân hiển nhiên là vì cậu lừa được cựu chúa tể hắc ám, thực ra cậu cũng thấy vô cùng kinh ngạc, tuy Voldemort tức giận nhưng xuống tay cũng không quá mạnh, ít nhất đều ở trong phạm vi Harry có thể chịu đựng, mà cậu tỏ vẻ đáng thương vì hy vọng Voldemort nhẹ tay, lại không nghĩ rằng Voldemort tin là thật, thực ra thông qua khế ước Voldemort cũng có thể biết cậu không quá đau.

Chẳng qua, chuyện đã tới nước này, giải thích rõ ràng mới là kẻ ngốc.

Vì thế Tiểu Harry của chúng ta lợi dụng ưu thế này, hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của Voldemort, hơn nữa không cần bỏ thời giạn phụ đạo nữ sinh.

"Đau—" Người nào đó lấy cớ ngồi bên cạnh Voldemort, khẽ động thân, đột nhiên phát ra tiếng hừ nho nhỏ, âm lượng chỉ đủ để rơi vào tai hắn mà không bị những người khác biết được.

Vì thế đại nhân Voldemort của chúng ta lập tức khép sách, mỉm cười tao nhã mà động lòng người: "Thực xin lỗi, chúng ta còn có việc."

Sau đó một tay đỡ Tiểu Harry, thừa dịp mấy nữ sinh còn đắm chìm trong nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng rời đi.

"Còn đau sao?" Voldemort nhíu mày, lo lắng có nên bôi thêm ma dược không.

Harry lắc lắc đầu: "Hoàn hảo, không đau, chỉ không thể ngồi quá lâu."

Nửa câu trước là lời nói thật, nửa câu sau có chút khoa trương, bởi vì lần này cậu không đủ tự tin lừa Voldemort.

Voldemort gật đầu, hắn thông qua khế ước có thể cảm giác được 30% đau đớn của Harry, lúc này cậu thật sự bình thường, chứng minh Harry đã tốt lên nhiều, hắn chưa từng hoài nghi qua là vì ngày đó hắn đánh Harry trong lúc tức giận, lại bị bộ dáng đáng thương của Harry đả kích, khi hắn thật vất vả mới bình tĩnh xuống, cũng đã bôi ma dược cho Harry, lúc ấy hắn rõ ràng cảm nhận được lửa nóng trong lòng Harry, hoàn toàn chẳng biết lý do nên hắn cho rằng vết thương thật nghiêm trọng.

Mà lúc sau Harry ỷ lại hắn, hắn cho rằng đó là dấu hiệu Harry không tức giận, bởi vậy cứ mặc kệ cậu, dù sao nhiều năm qua đều thế.

Đương nhiên, cũng có người nhạy bén liền cảm thấy bất thường.

Tối thứ sáu, Voldemort và Harry ngồi bên bàn ăn hưởng thụ thời gian thoải mái sau buổi học.

Huynh trưởng Abraxas Malfoy buông dao nĩa, nhưng không vội vã rời đi, mà mỉm cười nhìn về phía Voldemort: "Tom, nghe nói ngươi được giáo sư Slughorn tặng một bình Phúc Linh tề?"

Voldemort mỉm cười, gật đầu đáp: "Đúng vậy, huynh trưởng Malfoy."

Amanda Michelle Seyfried đột nhiên bật cười, cô ngồi đối diện Harry, chớp chớp mắt: "Cái này ta biết, bởi vì luận văn của Tom rất tốt."

"À?" Abraxas Malfoy có chút kinh ngạc khiêu mi, "Luận văn thế nào?"

Harry dám thề, những người này chắc chắn đã biết được hết, không rõ bọn họ muốn nói gì.

"Luận chứng về ma dược và sự vội vàng." Voldemort rất bình tĩnh nhấp ly nước chanh, lạnh nhạt nói.

"Đúng, đúng, chính là nó." Amanda Michelle Seyfried nhỏ giọng, "Biết không? Nghe nói giáo sư Slughorn cũng ra luận văn y hệt cho Gryffindor và Hufflepuff."

"Hử?" Voldemort có chút hứng thú.

Amanda Michelle Seyfried hất mái tóc vàng tràn ngập ánh sáng ra sau, nâng cằm, ngón tay nhẹ nhàng xoa hai má trắng nõn của mình: "Muốn ta nói? Vậy đi, nếu ngươi tặng Harry cho ta, ta liền nói cho ngươi."

"Khụ khụ khụ......" Giống như lần trước, Harry lại bị phù thủy tóc vàng này trêu ghẹo, cậu vừa nhận khăn ăn từ Voldemort vừa buồn bực nhìn Amanda Michelle Seyfried, sao cô gái này cứ thích đối đầu với mình chứ?

Đối diện với cậu là một đôi mắt xanh thẳm, ẩn chứa sắc bén, mặt Harry khẽ đỏ lên, tâm nói, bị nữ nhân nhạy bén này phát hiện sao?

Voldemort trừng mắt nhìn Amanda Michelle Seyfried, thấy Harry không biết vì ho khan hay thẹn thùng mà hai má phiềm hồng, trong lòng có chút khó chịu: "Harry không phải vật phẩm, là em trai của tôi, đừng nói những lời này."

"A?" Amanda Michelle Seyfried miễn cưỡng nheo mắt, khóe miệng khẽ cong, âm lượng tăng lên, "Anh em a."

Quả nhiên, bị phát hiện sao? Không, cũng có thể là cảm giác sai.

Vì thế Harry mạnh mẽ áp chế nghi vấn trong lòng, dũng cảm nhìn Amanda Michelle Seyfried: "Rốt cuộc Gryffindor và Hufflepuff xảy ra chuyện gì?"

Có lẽ nhận thấy Voldemort khó chịu, Clemen Corson lạnh lùng đáp: "Cụ thể mà nói, xảy ra chuyện là Gryffindor."

Abraxas Malfoy nghe vậy liền phát ra một tiếng cười khẽ, giọng điệu có chút khinh thường: "Chỉ sợ Hufflepuff cũng khó khăn?"

Nghe vậy nhóm con rắn nhỏ đều cười, trừ Harry.

Lúc này cậu đột nhiên nhớ tới những lời Bryan từng nói với cậu về chuyện bốn nhà, nhưng cậu rõ ràng sự kiêu ngạo của Slytherin, cho nên cậu chỉ cúi đầu, lấy cớ ăn cơm mà che dấu.

Cậu có thể lừa những người khác, nhưng không thể lừa Voldemort.

Voldemort biết Harry lại nghĩ tới tên ẻo lả nào đó, vì thế hắn chủ động tiếp lời Abraxas Malfoy: "Chính xác, vậy rốt cuộc bọn não tàn kia làm cái gì?"

Này, Voldy, ngươi đang nói Hufflepuff não tàn sao?

Harry trán nổi gân xanh nhìn về phía Voldemort, Voldemort lại nhìn Abraxas Malfoy, điều này khiến Harry buồn bực không cách nào trút ra, chỉ có thịt bò bít tết trên bàn làm vật hi sinh, bị cậu hung hắn cắt xẻ.

"Cũng không có gì." Abraxas Malfoy thờ ơ cười, nhưng người sáng suốt đều biết hắn đang vui khi kẻ khác gặp tai họa, "Tra toàn bộ thư viện không tìm ra tư liệu, kết quả là vị sư tử 'thiên tài' nào đó nhớ tới khu sách cấm, rồi một đám ngu ngốc ban đêm xông vào đó mà bị bắt."

"Ực......" Harry cảm thấy mình không có lập trường gì để cười nhạo những người đó, bởi vì năm thứ nhất cậu cũng đến khu sách cấm, hay đây là truyền thống của Gryffindor?

"Càng buồn cười chính là." Amanda Michelle Seyfried tiếp lời, "Mấy tên ngu ngốc đó không biết sự nguy hiểm khi động đến sách cấm, nghe nói có mấy học sinh bị sách cấm đánh thương, bây giờ còn nằm ở phòng y tế nhờ phu nhân Pomfrey chữa trị."

"Được rồi, được rồi." Abraxas Malfoy khẽ vuốt cằm, ý cười càng sâu, "Biết tên của vị sư tử 'thiên tài' kia không?"

"Đương nhiên." Amanda Michelle Seyfried chớp chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng, "Tên của hắn đã truyền khắp trường, học sinh yêu quý của chủ nhiệm Gryffindor, người kế thừa gia tộc Weasley — Septimus Weasley, triệt để thể hiển dũng khí sư tử ra toàn thế giới."

Septimus Weasley?

Harry ngẩng đầu nhìn sang bàn Gryffindor phía đối diện, sau ngày phân loại, cậu chưa từng nói một lời với Septimus Weasley, dù cùng học một lớp, Harry cũng trốn tránh ánh mắt hắn, bởi vì cậu không muốn nhìn thấy vẻ đối địch trên khuôn mặt giống hệt Ron, như năm đó bọn họ đối xử với Slytherin, Slytherin đối xử với bọn họ.

Nhưng Harry không thấy bóng dáng kia, cậu cẩn thận nhìn lần nữa, vẫn không thấy, chỉ thấy mấy nữ sinh Gryffindor chăm chú nhìn cậu rồi đỏ mặt, sau đó mấy nam sinh bên cạnh trừng mắt với Harry, nếu không kiêng dè thực lực của cậu, có lẽ bọn họ sớm nhẫn nại không được.

"Điều này khiến ta đau lòng a." Amanda Michelle Seyfried mấy máy đôi môi hồng nhuận mê người, tỏ vẻ thương tâm, "Hóa ra Harry của chúng ta thích sư tử cái Gryffindor hơn ta, chẳng lẽ đây là dục vọng chinh phục của nam nhân trong truyền thuyết sao?"

Harry nhất thời nổi gân xanh, được rồi, nói về hai bạn gái kiếp trước của cậu, Ginny là Gryffindor, nhưng Cho Chang là Ravenclaw, chẳng lẽ nói cậu thích Sphinx (nhân sư) sao?

"Hình như Septimus Weasley không ở đó." Đối phó với Amanda Michelle Seyfried, càng giải thích càng loạn, trực tiếp lờ cô ta mới là cách tốt nhất.

"Hử?" Amanda Michelle Seyfried quay đầu liếc sang bàn Gryffindor, Harry không ngờ mấy nam sinh lúc nãy trợn mắt với cậu đều há miệng đỏ mặt, sau đó bị nữ sinh bên cạnh cầm khay đập lên.

"Phỏng chừng không dám ra ngoài gặp người." Amanda Michelle Seyfried làm như không thấy động tác khiêu khích của mấy nữ sinh kia, trực tiếp quay đầu, mỉm cười quyến rũ với Harry, "Ngươi cảm thấy hứng thú với tiểu nam sinh hơn ta sao?"

Không biết có phải là ảo giác, Harry nghe cô nhấn mạnh hai chữ nam sinh, vì thế cậu thờ ơ đáp: "Ngày nhấp học, hắn và chúng tôi ngồi chung thuyền."

"Ra là thế." Abraxas Malfoy hứng thú nghe bọn họ nói chuyện, đương nhiên, câu trả lời của Harry không ngoài dự kiến của hắn, nếu hắn nhớ không lầm, ngày đó chung thuyền còn một nam sinh mà Voldemort điều tra, là Bryan Harald.

Tư liệu hắn tra được về hai anh em song sinh này cũng khác thường như tên Bryan Harald, cùng là cô nhi, cùng xuất thân Muggle, chỉ có điều, một bên tư liệu giả, còn một bên không tra ra tư liệu.

Bọn họ, rốt cuộc có liên hệ gì?

Abraxas Malfoy ép nghi vấn xuống đáy lòng, Slytherin vĩnh viễn không lộ nhược điểm trước mặt người khác, muốn là tự tay mình đoạt lấy.

Sau đó hắn tiếp tục vấn đề: "Biết không? Bởi vì hành động vĩ đại của Gryffindor, hiệu trưởng trừ bọn họ 150 điểm, mà vị Septimus Weasley chiếm ngôi đầu, bị trừ 50 điểm."

"Oa, cũng thật quá nhiều." Amanda Michelle Seyfried tỏ vẻ sợ hãi, tuy nhiên biểu hiện của cô nói rõ hết thảy.

"A." Voldemort đột nhiên bật cười, đôi mắt đỏ sẫm hiện lên sắc bén, "Chỉ là 50 điểm, học vài buổi của lão ong mật liền bù xong."

"Cũng đúng." Amanda Michelle Seyfried gật đầu, "Nhưng, trước khi bù xong, những ngày sắp tới rất khó khăn."

Abraxas Malfoy cười ra tiếng: "Đây là tình bạn của Gryffindor a."

Không phải vậy.

Harry muốn phản bác nhưng lại không có gì để nói, bởi vì cậu nhớ rõ ràng những gì mình đã trải qua đời trước.

Khi cậu đạt được vinh quang, tất cả mọi người vì cậu mà hãnh diện, đối xử với cậu thật tốt.

Nhưng khi cậu bị trừ điểm, ngoài một số người, hầu hết những người còn lại đều trợn mắt nhìn cậug, cho đến khi cậu tạo ra vinh quang một lần nữa.

Tuần hoàn như thế, một lần rồi một lần, đến cuối cùng cậu mệt mỏi, rốt cuộc cậu là chính mình, hay là người tạo ra vinh quang cho Gryffindor?

Septimus Weasley, lúc này hẳn rất khó khăn?

"Ừm, ngày mai ta phải hoàn thành công việc chế tạo ma dược giáo sư Slughorn giao, mà Harry phải giúp ta, nên có lẽ không đến dùng cơm." Đột nhiên Voldemort nói ra chuyện trọng điểm, đêm nay, hai người quyết định tiến vào mật thất.

"Được, cố gắng lên, năm nhất chúng ta cũng vậy, có được cơ sở sau này học sẽ thoái mái hơn." Abraxas Malfoy không để ý lời Voldemort, bởi vì giáo sư Horace Slughorn luôn thích học sinh giúp ông chế tạo ma dược.

"Như vậy, chúng ta đi thôi."

Theo Abraxas Malfoy, nhóm con rắn nhỏ đều buông dao nĩa, rời đi, đội ngũ chỉnh tề, hướng về phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

Mà hai người trong đó, đêm nay sẽ gặp gỡ vị thần của Slytherin — Salazar Slytherin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play