Chương 42: Sáng tỏ

"Đúng vậy." Bryan nhẹ nhàng cười, "Nhưng hiện giờ cậu có thể an tâm chạm vào nó."

Harry nghiêng đầu, đôi mắt xanh lá tràn đầy nghi hoặc hiện lên một tia sáng tỏ: "Ý cậu là, chỉ cần cậu không đặt tay lên thân nó, nó sẽ không thể làm như lúc nãy?"

Trong mắt Bryan hiện lên tán thưởng, hắn gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì tớ có năng lực đặc biệt, khi tớ tiếp xúc với thực vật, chúng nó sẽ có được khả năng hành động, hơn nữa thực vật của thế giới pháp thuật đều có ma lực, nên sự thức tỉnh càng thêm rõ ràng."

"Nghĩa là, lúc cậu chạm vào nó thì nó có thể đánh người như cây liễu roi, mà cậu không chạm thì nó chỉ là một cây liễu bình thường?"

Bryan gật đầu: "So sánh rất hình tượng, nhưng Harry, học sinh không nên vào rừng cấm, cậu ít đến đó tốt hơn."

"À, đó là chuyện ngoài ý muốn." Harry trảo tóc, xóa đề tài, đâu thể nói cho Bryan mấy chục năm sau cậu thường xuyên vi phạm quy định đến "Xem xét" cây liễu roi a.

"Cái này cũng thật lợi hại." Harry tán thưởng, "Lần đầu tiên tớ thấy năng lực này, Merlin a, tớ thật muốn không hiểu, sao cậu lại là Hufflepuff?"

Bryan khẽ cau mày, nụ cười nơi khóe miệng nhạt đi: "Harry, cậu không nên xem thường Hufflepuff."

"Không, tớ không có ý đó." Harry bối rối lắc đầu.

"Không, cậu có." Bryan khom lưng, nhặt lên một mảnh lá cây, "Kỳ thật không chỉ cậu, rất nhiều người xem thường Hufflepuff, cho rằng nơi đó tập trung những kẻ ngu ngốc."

"Nhưng sự thật không phải thế."

Harry kinh ngạc nhìn lá cây trong tay Bryan, lúc hắn chạm vào, lá khô liền biến thành xanh lục, trở nên tươi mới, ướt át thanh thúy như ngọc, mỗi môi đường gân đều có sinh mệnh, phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt.

"Vì tớ có loại năng lực này, tớ mới có thể vào Hufflepuff." Thanh âm của Bryan du dương tiếng nước chảy, "Biết không? Harry, thế giới do bốn nguyên tố cấu thành."

"Bốn nguyên tố đó là hỏa, phong, thủy và thổ."

"Vừa vặn bốn người?" Ánh mắt Harry di động theo lá cây trong tay Bryan, nhưng lời Bryan nói cũng làm cậu cảm thấy thực hứng thú.

"Đúng vậy, như cậu nghĩ." Bryan gật đầu, chậm rãi nói, "Bốn nhà ở Hogwarts đại biểu cho bốn loại nguyên tố, Gryffindor là hỏa, Ravenclaw là phong, Slytherin là thủy, mà Hufflepuff là thổ."

"Bốn nguyên tố đồng thời tồn tại, cấu thành một hệ thống hoàn chỉnh. Nhưng mọi người đều biết, chúng nó cũng độc lập." Bryan ngừng một chút, khẽ cong khóe miệng, "Giống như bốn nhà."

"Trong rất nhiều truyền thuyết, đất đai là mẹ của vạn vật." Bryan cầm lá cây đặt vào tay Harry, "Dù sự thật thế nào, đại bộ phận sinh mệnh đều sinh tồn trên đất đai, điểm ấy không thể nghi ngờ. Mà thực vật, là một bộ phận quan trọng."

"Năng lực của tớ, thuộc loại Hufflepuff." Bryan nói xong, ngữ điệu ôn hòa lúc này đầy sắc bén.

"Thực xin lỗi." Harry nhận lá cây Bryan đưa cho cậu, cẩn thận đặt trong tay, chân thành nói, quả thật cậu thường lơ đãng có thái độ khinh thường Hufflepuff.

"Năm đó bốn vị phù thủy vĩ đại sáng lập Hogwarts, chia thành bốn nhà khác nhau, một phương diện là vì học sinh có đặc tính bất đồng, mà phương diện còn lại, là vì cấu tạo cổ ma pháp bảo vệ Hogwarts." Trên mặt Bryan lộ vẻ hoài niệm, "Nhưng hôm nay, bốn nguyên tố luôn hỗ trợ nhau lại sụp đổ, thủy hỏa đối lập, phong một mình bay lượn, mà thổ trầm ổn lại trở thành đối tượng bị xem thường."

"Bốn nhà tồn tại là vì cấu tạo cổ ma pháp?" Khiếp sợ khiến Harry không chú ý tới sự đau thương chợt lóe trong mắt Bryan.

"Ừm, tớ biết được từ một quyển sách." Bryan gãi gãi hai má, biểu tình có chút thẹn thùng, "Có lẽ là giả cũng không chừng."

"Có vẻ tin được." Harry nghiêng đầu, cẩn thận chọc chọc lá cây trong tay, không tiếp tục truy hỏi đề tài này.

"Con người có thể nói dối." Bryan xoay người, nhìn mặt hồ tĩnh lặng, "Nhưng thực vật sẽ không, nó vĩnh viễn trung thành với ham muốn chân thật nhất trong nội tâm của chính mình. Cho nên, còn hơn con người, tớ càng thích thực vật."

"Ham muốn chân thật nhất trong nội tâm?" Câu nói của Bryan quanh quẩn bên tai Harry, thực vật vĩnh viễn trung thành với ham muốn chân thật nhất trong nội tâm, vậy mình thì sao, ham muốn chân thật nhất của mình là gì?

"Đúng vậy." Thanh âm của Bryan mang theo ý cười, "Ví dụ chúng nó thích ánh mặt trời, dù bị giam trong phòng, chúng nó cũng sinh trưởng hướng mặt trời, mặc cho trong phòng có bao nhiêu ấm áp và đất đai màu mỡ, với nó mà nói, ánh mặt trời chính là hết thảy."

"Chính là hết thảy?" Harry thì thào theo lời Bryan.

"Đúng vậy." Vì Bryan quay lưng lại nên Harry không thể nhìn thấy, thiếu niên luôn ôn hòa, ánh mắt lúc này lại hiện lên kiên định và dứt khoát, "Thực vật cũng sẽ tranh đấu, đại thụ áp chế tiểu thụ, dây leo cũng sẽ quấn quanh đại thụ mà lên, tìm ánh mặt trời cho chính mình, chẳng sợ cuối cùng đại thụ sẽ bởi vậy mà chết. Ham muốn, vốn là ích kỷ, chẳng cần băn khoăn điều gì."

"Chẳng cần băn khoăn điều gì?"

"Đúng vậy." Bryan đột nhiên xoay người, "Sinh mệnh chỉ có một lần, muốn có thì phải cố gắng, băn khoăn nhiều sẽ đánh mất."

"Đánh mất?" Harry mở to đôi mắt xanh lá, hai tay nắm chặt, trong lòng bàn tay ướt át, lại lạnh lẽo.

Không, cậu không muốn đánh mất.

Giờ khắc này, rốt cục cậu hiểu được, tình cảm của mình với Voldemort là gì.

Voldemort, chính là hết thảy của cậu, là ánh mặt trời trong cuộc sống của cậu, cậu tuyệt đối không muốn đánh mất hắn.

Cảm giác này, là yêu sao?

Harry lấy hai tay che mắt, chậm rãi cúi người, khóe miệng rõ ràng là cong lên, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Cậu chưa từng trải qua cảm giác vui vẻ và bi thương đan vào nhau, giống như lúc này.

Vì sao cậu muốn độc chiếm mỗi phần tâm tư của Voldemort, vì sao rõ ràng đã quyết định không can thiệp chuyện của đối phương, lại lấy cớ mà nằm trên giường hắn, vì sao sáng sớm tỉnh lại thấy hắn ôm mình thì trong lòng vui vẻ.

Rốt cục hiểu được, hóa ra cậu quả thật bất thường.

Cậu yêu một nam nhân, mà nam nhân này, là anh trai cậu.

Nhưng dù như thế, cậu cũng không muốn từ bỏ.

Voldemort, ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, xem hắn ôm nữ nhân khác, kết hôn, chịu đau lòng mà chúc phúc?

Cậu làm không được, tuyệt đối không được.

Nhưng, nếu tình cảm này bị Voldemort biết, cậu sẽ bị chán ghét.

Còn hơn bị Voldemort chán ghét, có lẽ bảo trì khoảng cách là tốt nhất?

Không, cậu không biết.

Harry vội vàng ôm đầu mình, suy nghĩ hỗn loạn, cậu cảm thấy mình sắp hỏng đến nơi.

Nhưng trong tay đột nhiên truyền đến lạnh lẽo, làm cậu dần dần khôi phục bình tĩnh, cậu mở tay, trấn định cậu chính là mảnh lá cây xanh biếc.

"Đây là?"

Bryan khom lưng, nhìn thẳng Harry, khóe miệng gợi lên độ cong hòa nhã: "Vừa rồi tặng cậu cái này đúng là tốt, ngưng thúy diệp có tác dụng ổn định pháp thuật xao động."

"Ngưng thúy diệp?"

Harry có vẻ vô cùng nghi vấn về cái tên, nhưng cậu không hỏi, lúc này cậu muốn ở một mình, ổn định tâm tình đột nhiên phát hiện ra tình yêu, tuy cậu biết nó không phải ảo giác, nhưng vì cuộc sống về sau, cậu phải suy nghĩ kĩ.

"Thực xin lỗi, Bryan, tớ còn có việc." Harry đứng lên, nắm chặt ngưng thúy diệp trong tay, nói với Bryan.

"Ừm." Bryan khẽ cười, gật gật đầu, "Vậy chúng ta gặp lại sau."

"Gặp lại sau."

Harry xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, xoay người lại: "Bryan."

"Cái gì?" Bryan nghiêng đầu, mái tóc nhẹ nhàng trượt xuống, chạm vào hai má trắng nõn.

Harry buông quyển sách trên tay, đột nhiên ôm lấy Bryan, ghé vào lỗ tai hắn, thực chân thành nói: "Cám ơn cậu, bạn thân."

Bryan ngẩn ra, lập tức mỉm cười: "Đừng để tâm, bạn thân."

Harry cũng cười khẽ ra tiếng, tuy trong lòng hỗn loạn, nhưng có một người bạn hiểu mình luôn làm cậu thoải mái, cậu buông tay, cúi người nhặt sách, sau đó cười cười với Bryan, xoay người nhanh chóng rời đi.

Bryan nhìn theo bóng dáng cao ngất của Harry, ánh mắt hòa nhã dần dần trở nên sâu xa, không biết suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt phức tạp.

Một lát sau, hắn xoay người nói về phía bụi hoa.

"Không đuổi theo sao?"

Gần bụi hoa, không có một bóng người.

"Vô ích." Bryan giơ một tay ra, đồng thời, khóm hoa vốn yên tĩnh đột nhiên dao động, vươn cành hướng đến bàn tay trắng nõn của hắn.

"Hoa nói cho ta biết ngươi đang ở đây, chúng nó, sẽ không nói dối."

"A, thật sự là biện pháp tốt."

Một tiếng hừ lạnh, Voldemort giải trừ thần chú ẩn thân, lần đầu tiên đối diện với thiếu niên tóc nâu.

Bryan nghiêng đầu, khuôn mặt còn mang theo chút trẻ con hiện lên giảo hoạt, đôi mắt nheo lại, khóe miệng khẽ cong, gợi lên một nụ cười thích thú.

Rốt cục, nhẫn không được sao?

Chương 43: Áp đảo

"Ngươi là ai?" Voldemort mở miệng, đũa phép đặt vững vàng trong tay, trạng thái phóng thần chú tốt nhất.

Bryan nghiêng đầu, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu: "Ta không cho rằng vương tử điện hạ của Slytherin sẽ tìm tới cửa nếu không biết chi tiết về đối phương."

Voldemort nhíu mày, xưng hô này làm hắn không thích: "Bryan Harald, xuất thân Muggle, cô nhi, cha mẹ không rõ, trước khi tiến vào Hogwarts không rõ."

Đôi mắt Voldemort đỏ như máu, vận dụng quan hệ quý tộc tìm kiếm thông tin, cuối cùng cũng chỉ có cái tên Bryan Harald mà thôi.

"Không, ít nhất còn có một điều rõ ràng." Bryan nhẹ nhàng đảo, một đóa hoa hồng xuất hiện trong lòng bàn tay, "Về giới tính, ta thực là nam."

Voldemort giơ đũa phép, giọng nói vững vàng lại ẩn chứa tức giận: "Nếu ngươi muốn dùng lời nhàm chán đối đáp, ta không để ý dùng vũ lực khiến ngươi khuất phục."

Bryan cười ra tiếng, hoa hồng trong tay hắn hé nở, hoa hình bán nguyệt, lộ ra nhụy hoa: "Biết không? Hồng hoa hồng thực thích hợp với ngươi và Harry, lúc nhìn thấy ta liền nghĩ đến đôi mắt của các ngươi, đương nhiên, còn có cái khác."

"Đừng kích động." Hoa hồng trong tay Bryan chậm rãi nở to, hắn nở cụ cười hòa nhã, nhìn đóa hoa như nhìn người mình yêu, "Trong phạm vi trường học sử dụng thần chú với học sinh nhà khác, đối với ngươi cũng thực bất lợi."

"Đừng dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn ta." Bryan buông tay, đóa hóa biến thành từng cánh đỏ sẩm phiêu tán trong không trung, "Ta không có ác ý với các ngươi."

Voldemort chậm rãi buông đũa phép trong tay, nhấn mạnh từng chữ: "Tránh xa Harry ra."

"Nếu đây là hy vọng của Harry, ta sẽ tuân theo." Bryan xoay người, những cánh hoa cuối cùng rơi xuống hồ nước, có vẻ không sợ hãi Voldemort còn công kích thêm, "Hơn nữa, ngươi không đuổi theo cậu ấy sao? Có lẽ xảy ra chuyện kỳ quái gì cũng không chừng."

"Không cần ngươi nhắc nhở." Ánh mắt Voldemort thâm trầm, một đời trước, những người nhìn thấy ánh mắt này của hắn đều quỳ xuống chờ đợi cái chết, nhưng lúc này Voldemort lại thu hồi đũa phép, nhanh chóng xoay người rời đi.

Rõ ràng đã muốn giết người, lại từ bỏ sao? Là bận tâm an nguy của Harry, hay vì nguyên nhân khác?

Trong đôi mắt nâu của Bryan hiện lên ánh sáng khác lạ, Tom Riddle, không, phải nói là Lord Voldemort, thật sự là người đáng sợ, cường đại mà kiên định, trí tuệ mà bình tĩnh, không hoài nghi rằng hắn vĩnh viễn đứng ở vị trí tối cao, may mắn còn một người có thể chế trụ hắn, không cho hắn tiếp tục sai lầm, bằng không, thế giới này sẽ nguy hiểm.

Lúc Bryan đang suy nghĩ, đột nhiên có tiếng nhắc nhở bên tai hắn, hắn kinh ngạc vươn tay, cành liễu khẽ phiêu động, như tìm được sinh mệnh, vô số cành quấn lấy eo hắn, nhấc hắn lên cao.

Mà phía dưới hắn, đất biến thành đầm lầy xanh biếc, nếu như hắn không nghe được thực vật cảnh báo mà trốn thoát, chỉ sợ lúc này cả người đầy bùn.

Chỉ trong khoảnh khắc, đầm lầy kia liền biến mất không thấy, như chưa bao giờ xuất hiện.

Bryan bất đắc dĩ lắc đầu, mái tóc nâu dài che đi đôi mắt, xem ra cần đánh giá thêm một điều về Tom Riddle.

Lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nhưng mà cẩn thận.

Voldemort đương nhiên không biết mình lại bị thêm một khuyết điểm, hoặc dù biết hắn cũng không để ý, bởi vì, người đầu tiên hắn muốn giết trong kiếp này khi bước vào thế giới pháp thuật chính là tên Bryan Harald kia.

Nhưng hắn không ra tay.

Tối thiểu không thể ra tay tại Hogwarts, hắn chưa quên, trong này có một lão ong mật phiền toái.

Mà quan trọng nhất là, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Tuy hắn tin tưởng pháp thuật của mình, nhưng trước khi biết rõ sự thật về đối thủ, hắn sẽ không tùy tiện ra tay.

Bị giả dối che mờ, cuối cùng sẽ thất bại.

Sai lầm một lần là đủ rồi, hắn tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ.

Bryan Harald, thực chờ mong lần sau gặp mặt.

Voldemort thu liễm nụ cười nguy hiểm, đôi mắt khẽ híp lại, dáng vẻ tự nhiên, như đế vương tao nhã bước trên hành lang Hogwarts, nghênh đón ánh mắt ghen tị và si mê, không hề chớp mắt — tìm kiếm tung tích cựu sư tử nào đó.

Tên ngu ngốc kia chạy đâu rồi?

Voldemort nhớ lại cảm xúc lúc nãy nhận được từ Harry, vui sướng cùng bi thương ư?

Rốt cuộc cậu ta nghe Bryan nói gì?

Thổ lộ tình yêu sao?

A, cho nên cậu ta mới kích động mà chủ động hiến thân, cho đối phương một cái ôm?

Đáng chết, dù cậu ta chuyển hướng thích nam nhân, cũng nên tìm đối tượng tốt một chút, tên Bryan ẻo lả kia có gì tốt.

Phòng Cần Thiết, không có.

Tháp Thiên Văn, không có.

Thư viện, không có.

Phòng bếp, không có.

Voldemort không ngừng đến những nơi Harry có khả năng xuất hiện, nhưng mỗi một chỗ đều không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Rốt cuộc ở đâu?

"Có lẽ xảy ra chuyện kỳ quái gì cũng không chừng."

Voldemort nhớ tới câu nói cuối cùng của Bryan Harald, tuy hắn không định tin tưởng lời tên ẻo lả kia, nhưng lo lắng vẫn vô thức tràn ra.

Hắn cầm mề đay trên cổ, quả nhiên, chỉ có thể sử dụng nó sao?

Hai khóa cảng có thể mang hắn tới bên cạnh Harry, nhưng pháp thuật dao động sẽ khiến lão ong mật chú ý, hơn nữa, nếu Harry ở nơi đông người, sẽ tạo ra náo loạn lớn.

Không có biện pháp.

Voldemort khẽ thở dài một hơi, cẩn thận nhìn bốn phía, mở mật đạo gần phòng bếp, tuy ngoài truyền nhân của Slytherin thì không ai mở được mật đạo, nhưng bí mật càng ít người biết mới gọi là bí mật.

Đứng ở mật đạo, Voldemort hạ thần chú ẩn thân lên chính mình, bởi vì hắn chưa bao giờ thử qua khóa cảng đồng thời che dấu thân thể, nên chỉ có thể hy vọng lực ảnh hưởng tương đối thấp.

Ngu ngốc đáng chết, ngươi không thể đừng gây phiền toái cho ta sao, Voldemort vừa mắng vừa cởi bỏ thần chú phong ấn trên mề đay.

Nắm chặt mề đay trong tay, Voldemort cảm giác có cái gì đó đẩy mạnh hắn về phía trước, sau đó đưa hắn xa mặt đất, giống như một trận gió, không thấy gì trước mắt.

Khi phục hồi tinh thần lại, hắn đã ướt sũng.

"Voldy?" Thanh âm quen thuộc mềm mại vang lên bên tai hắn, mà chủ nhân của nó đang không kiêng kị sờ loạn.

"Dừng tay cho ta." Voldemort gạt cánh tay nào đó, toàn thân ẩm ướt khiến tâm trạng hắn thật không tốt.

"Voldy, đúng là ngươi a, sao ta không thấy ngươi?"

Cánh tay nào đó bị gạt ra vẫn tiếp tục cao thấp sờ soạng, lúc này Voldemort mới phát hiện mình chưa cởi bỏ thần chú ẩn thân, mà hắn rốt cục cũng phát hiện mình đang ở đâu.

Đèn treo thủy tinh thật lớn, tranh mang phong cách cổ điển, vòi tắm khắc xà, mà lúc này, hắn đang nằm trong bồn tắm lớn, dưới thân là Harry.

Cởi bỏ thần chú, Voldemort đứng dậy, không nhìn tên ngu ngốc nào đó đang chớp mắt đầy tò mò, trong lòng thầm nghĩ, từ mật đạo đến tẩm thất được pháp thuật thần bí của Slytherin bảo vệ, nên vừa rồi pháp thuật dao động sẽ không bị phát hiện, điều này làm hắn nhẹ nhàng thở ra.

"Voldy." Bị lơ, Harry thực không cam tâm giữ chặt áo chùng của Voldemort, "Sao ngươi không nói câu nào?"

Voldemort trừng mắt nhìn Harry, hung hăng gạt tay cậu, nhưng trình độ mặt dày của cựu sư tử vàng đã quá cao, không hề cảm giác được ánh mắt hắn, như trước nắm chặt lấy áo hắn, nhẹ nhàng lay lay.

"Voldy, sao ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây?" Harry nghiêng đầu, ngồi trong bồn tắm, nước nhỏ giọt từ tóc xuống, tạo nên sóng nước lăn tăn.

Voldemort quay đầu, nghiến răng nói: "Ta còn nói gì được với một kẻ ngốc giữa trưa ngâm mình."

"Ực......" Harry có chút bất mãn bĩu môi, tay vẫn không chịu buông áo chùng của Voldemort ra

Đây đâu phải lỗi của mình, cùng Bryan nói chuyện, sau đó mình muốn bình tĩnh hạ, bất tri bất giác về tới tẩm thất, bất tri bất giác xối nước lạnh, vì phòng ngừa cảm mạo, cho nên mình phải ngâm nước ấm, dù sao còn nhiều thời gian mới tới lớp học buổi chiều. Ai biết mới ngâm một hồi, vòng trên tay đột nhiên phát sáng, mình chưa kịp phản ứng, liền bị vật nặng đè lên, chẳng qua nếu là Voldy, mình cũng không để ý.

Nghĩ thế, đôi mắt xanh là của cậu khẽ híp lại, khóe miệng cũng gợi lên độ cong nho nhỏ, có lẽ ngay cả chính cậu cũng không biết, nụ cười này có tên là — Bỉ ổi.

Voldemort nhìn chăm chú người nào đó im lặng không nói, đang cúi đầu nhận sai (Nhầm to rồi), vươn tay kéo áo chùng, chuẩn bị ra ngoài thay y phục.

"Voldy." Harry lại phát huy tinh thần bám riết không tha, đứng lên từ bồn tắm, Không bằng cùng nhau tắm đi, dù sao quần áo ngươi cũng ướt."

Harry chớp chớp đôi mắt xanh lá, ánh mắt ẩm ướt mà nhu thuận, ngữ khí mang theo khẩn cầu: "Đã lâu chúng ta không tắm chung."

Chương 44: Ngã xuống

Tay Voldemort đã nắm đũa phép từ lúc nào, ngón tay thon dài khẽ động, thanh âm động lòng người: "Ta thấy đại não ngươi chính thức về hưu rồi?"

"Voldy." Harry bĩu môi, trán hắc tuyến, "Ta là chính thức mời ngươi."

Voldemort nhíu mi, mắt híp lại, đũa phép trong tay nhẹ nhàng gõ đầu Harry: "Chính thức mời người khác tắm rửa? Ta nhớ rõ ba năm trước đây chúng ta đã không cùng nhau tắm, hơn nữa người đề nghị, chính là ngươi."

"Ta— ta hối hận." Harry nghiêng đầu, vốn định dùng cách này chấm dứt chiến tranh lạnh, lại quên lúc trước là cậu đề xuất không tắm chung, nguyên nhân vì mùa đông năm đó, Voldemort thích ngâm mình trong bồn tắm hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa hắn ghét người khác rời khỏi bồn tắm trước hắn (Dùng suy nghĩ của hắn mà nói, nghĩa là không thích dùng nước thừa của người khác = =||), kết quả Harry ngâm vài lần thiếu chút muốn ngất luôn.

"Buông tay." Voldemort chỉ đũa phép vào mi tâm Harry, mở miệng.

Harry nghiêng đầu, bướng bỉnh: "Không buông."

Một bên thầm đắc ý: Ngươi có thể làm gì? Nếu dùng Avada ngươi cũng chết, nếu dùng thần chú tấn công khác ngươi cũng đau, nếu trực tiếp đánh nhau, khí lực ngươi không lớn bằng ta.

Nhưng Voldemort là Voldemort, hành động của hắn người thường sao đoán được: "Stupefy." (Bùa choáng)

Harry nhất thời cảm thấy cả người vô lực, biến thành nửa con tôm nhuyễn.

Vì sao là nửa con?

Bởi vì Voldemort tính toán lượng pháp thuật rất tốt, vừa đủ làm Harry vô lực, mà bản thân tổn thương tới mức thấp nhất.

Vì có liên hệ khế ước nên Voldemort cũng hơi mệt, kéo áo chùng về, sử dụng thần chú làm khô ráo, bước ra ngoài phòng tắm.

"V–O–Ldy......" Harry yếu ớt kêu lên, "Đừng đi, giải chú giúp ta."

Voldemort dừng bước, khinh thường nhìn Harry nằm sấp trên thành bồn: "Nửa giờ thần chú sẽ hết hiệu lực, hy vọng ngươi có thể dùng năm phút chạy tới tiết đầu tiên của buổi chiều."

"Voldy......" Harry lại kêu một tiếng, đôi mắt xanh lá ngập nước, tựa hồ chịu ủy khuất rất lớn.

Voldemort bất động tại chỗ, nhìn thấy biểu tình đáng thương của Harry, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện vết rách.

Được rồi, tên ngu ngốc này chỉ kéo áo chùng của mình, không làm gì chuyện xấu.

Hơn nữa, trực tiếp dùng bùa choáng có vẻ hơi quá đáng?

Nhưng, ánh mắt kém tới mức thích một tên ẻo lả, phải cho cậu ta chút giáo huấn.

Đáng giận, tên ngu ngốc này sắp khóc, đánh thôi vậy?

Đang lúc Voldemort đắm chìm trong suy nghĩ, Nagini dạo chơi bên ngoài đã trở lại, vì mỗi ngày ăn nhiều ngủ nhiều, Nagini đã thoát khỏi hình thể khéo léo ban đầu, chính thức trở thành đại xà hình chữ nhật, Harry thường xuyên hoài nghi nó dạo chơi trong Hogwarts thế nào mà không bị Horace Slughorn hoặc những người khác chộp về nghiên cứu.

"Voldemort chủ nhân, Harry đại nhân, các ngươi đang chơi trò gì thế?" Nagini chậm rãi bò vào phòng tắm, phát ra thanh âm "Tê tê", màu da đỏ lòe lòe sáng lên, hoa văn đen như mực loang lổ.

"Cái gì cũng không chơi." Harry bực bội nói, thuận tiện cho Nagini một ánh mắt sắc như dao.

Cả người Nagini run lên, ô, mình có dễ dàng gì? Vì không quấy rầy hai vị mà ra ngoài du đãng cả đêm, cô độc bước đi trong Hogwarts, làm bạn chỉ có ánh trăng sáng tỏ và gió lạnh, ô, lòng ta......

Ừm, câu thơ cuối nói thế nào nhỉ?

Thôi, dù sao thật vất vả mới trở về, rồi lại bị trút giận, thôi, mình vẫn nên rời đi, thuận tiện xem tiểu thuyết tình yêu kia cho xong.

Vì thế, cảm nhận được oán khí của Harry, Nagini nhanh chóng quay đầu, phi thường thức thời lấy tốc độ nhanh hơn lúc vào mà chạy vội, cái đuôi quen thuộc quấn lấy khay thức ăn hai vị chủ nhân chuẩn bị cho nó, nhẹ nhàng đi xa.

Nhưng, trong quá trình xuất hiện sai lầm nho nhỏ.

Người bạn nhỏ Nagini theo thói quen vẫy đuổi, kết quả, cái đuôi "Không cẩn thận" cuốn lấy chân chủ nhân Voldemort yêu quý.

Cơ hội tốt.

Khóe mắt Harry lóe lên, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng bắt lấy Voldemort bị Nagini đụng vào mà có chút lảo đảo, kéo sang một bên.

"Gryffindor đáng chết."

Voldemort kinh ngạc, tức giận mắng một tiếng, lại không thể trụ thân, theo quán tính ngã xuống, khóe mắt liếc thấy nụ cười đắc ý của Harry, trong lòng âm thầm thề, chờ hắn thoát khỏi khốn cảnh, nhất định phải giáo huấn tiểu quỷ này một trận.

Thành công.

Harry cười đến vui vẻ, tuy biết Voldemort không thể sử dụng ác chú với cậu, nhưng cậu vẫn cẩn thận dùng đũa phép hạ thần chú phòng vệ, Voldemort đang cẩn thận tính toán lực pháp thuật nên hiển nhiên không chú ý mấy cái này, vì thế, thuyền lật, rơi vào trong tay cậu.

Voldy, cùng nhau tắm rửa a.

Harry đắc ý cười.

Có câu, trời không chiều lòng người, chỉ sợ là dùng để hình dung Harry.

Lúc hai người ngã xuống bồn, tựa hồ không chịu được sức nặng, bồn tắm "Oanh" một tiếng, vỡ ra.

Ai làm bồn tắm này? Mình phải cho một bài học.

Harry mang theo ý niệm như vậy trong đầu, nhắm chặt mắt, vô cùng tuyệt vọng chuẩn bị chịu mắng, nhưng một đôi tay ôm lấy cậu, lo lắng khoác áo cho cậu.

Voldy?

Harry mở to mắt, phát hiện mình đứng thẳng trên mặt đất, mà tay Voldemort đang ôm chặt cậu, qua lớp quần áo cậu có thể cảm giác được độ ấm và ướt át từ lòng bàn tay Voldemort.

"Vodly?" Harry cũng đánh giá bốn phía, lại phát hiện chung quanh một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì.

Nhìn lên đỉnh đầu, ánh sáng duy nhất là hình tròn, đó là — dục hang?

Harry kinh ngạc nhìn phía Voldemort, Voldemort cũng nhìn cậu, gật đầu: "Đúng vậy, đây là một mật đạo."

"Là mật đạo ngươi không phát hiện?" Harry nắm chặt quần áo Voldemort, Voldemort từng nói với cậu mật đạo không chỉ có một, nhưng không mang đũa phép không mặc quần áo, lúc này cậu vô cùng bất lợi.

Một tay Voldemort che lỗ tai Harry, đũa phép chỉ hướng dục hang gào to một tiếng: "Nagini bay tới." Lập tức châm chọc: "Trước kia đâu có ai kéo ta xuống dục hang."

"Ực." Harry bĩu môi, có chút không phục, "Nếu không, chúng ta đã chẳng phát hiện mật đạo này."

Voldemort hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị đánh giá trí tuệ của người nào đó thì Nagini đáng thương bay tới.

Nagini rơi lệ, miệng ngậm vòi nước bên trên, hơn phân nửa thân thể lắc lư trong không trung: "Ô ô oa a ô."

Được rồi, cái này không phải xà ngữ, mà là âm thanh phẫn nộ lúc xà hoảng sợ.

Ô ô, ta đắc tội ai a, đang vừa xem tiểu thuyết vừa thưởng thức mỹ vị thì gặp nạn.

"Nagini, vào phòng tìm dây, cột lên đuôi, kéo chúng ta lên."

Voldemort không thêm để ý đại xà đáng thương, lạnh lùng hạ lệnh.

" Ô ô oa."

Vâng, chủ nhân Voldemort.

Harry nhìn thấy Nagini cắn vòi nước cố gắng trượt lên, có chút nghi hoặc kéo kéo tay áo Voldemort: "Voldy, dùng thần chú cũng được mà."

Voldemort híp mắt, không đáp lời Harry, ngẩng đầu đợi Nagini trở về.

Harry nhìn bộ dáng bình tĩnh của Voldemort, bỗng dưng trên người phát lạnh, vội vàng quấn chặt quần áo, mình đắc tội với Voldemort sao.

Ô, nếu hiện giờ mình giải thích, cũng không thể được?

Một hồi lâu, Nagini mới trở về, nó cuốn chặt lấy vòi nước, rồi thả cái đuôi cột dây thừng xuống.

"Ta thay quần áo rồi xuống." Harry một thanh bắt lấy đỉnh dây thừng, quay đầu nói với Voldemort i.

Voldemort lại cùng hắn bắt lấy dây thừng, Harry nghiêng đầu, đôi mắt xanh lá tràn ngập nghi hoặc: "Voldy?"

Voldemort nhíu mi: "Không nói đến việc chúng ta chưa chuẩn bị tốt, ngươi định dùng lý do gì giải thích việc trốn học buổi chiều?"

"Ực." Harry trảo tóc, "Vậy khi nào chúng ta tìm hiểu nơi này?"

"Cuối tuần." Voldemort cột dây thừng bên hông hai người, ý bảo Nagini kéo lên.

Thấy dáng người 1 thước của Nagini bị kéo thành 2 thước, Harry nuốt nước miếng, nhìn chân hai người dần dần rời khỏi mặt đất, trong lòng cầu nguyện cho Nagini đáng thương.

Nagini, ngươi cố gắng chút, làm hạ cơn tức của Voldy, ta sẽ cầu nguyện cho năm tháng sau này của ngươi yên bình.

(Nagini:...... Lão nương chưa có chết.)

Mà Voldemort tựa hồ cảm giác được tiếng lòng của cựu sư tử, không chút biểu cảm co rút khóe miệng, sử dụng thần chú không tiếng động làm giảm sức nặng hai người, giúp Nagini thuận lợi kéo lên.

Rốt cục rời khỏi dục hang, Harry quỳ rạp trên mặt đất nhẹ nhàng thở ra.

"Được cứu rồi."

"Thật sao?" Voldemort nhìn thấy áo chùng đầy tro bụi, khóe miệng nở nụ cười cực kỳ hấp dẫn, chậm rãi hướng đến Harry.

Nụ cười say lòng người như anh túc trong mắt Harry lại cực độ nguy hiểm, cậu vội vàng lùi về phía sau: "Ngươi...... Ngươi...... Muốn làm gì?"

"Ngươi nói xem?" Voldemort bước nhanh đến trước mặt Harry, cúi người nâng cằm cậu lên, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng thì thầm, hơi thở nóng rực khiến Harry run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play