Chương 38: Khắc khẩu

"Đây là thủ tịch năm nhất của chúng ta sao?" Người nói là Amanda Michelle Seyfried, cô ngồi đối diện với Harry, tối hôm qua đi ngủ sớm nên cô không thấy cảnh Harry tranh đoạt thủ tịch.

Cô đùa nghịch lọn tóc vàng trong tay, môi đỏ mọng vẽ lên nụ cười hấp dẫn: "Đúng là cậu bé đẹp trai."

Harry ngẩng đầu, cười nhạt nhẽo, dù là kiếp trước hay kiếp này, cậu vẫn không có đủ kinh nghiệm đối phó với phụ nữ.

Amanda Michelle Seyfried buông dao nĩa trong tay, đột nhiên đứng lên, nâng cằm cậu bé đối diện, ném một quả pháo: "Chi bằng, làm bạn trai tôi đi."

"Cái gì?" Harry có chút kinh ngạc, sau khi tiếp thu lời liền ho khan một trận, "Khụ...... Khụ......"

Amanda Michelle Seyfried cười rộ lên, trừ Clemen Corson, các vị thủ tịch và huynh trưởng đều nhìn nhau với ánh mắt bất đắc dĩ, xem ra mọi người cũng từng bị cô đùa cợt như vậy.

Voldemort nhíu mày, dù lịch sử chuyển biến, tính tình đùa dai của vị Amanda Michelle Seyfried này vẫn không thay đổi, hắn một tay đỡ Harry, không chút biểu cảm đẩy tay Amanda khỏi cằm cậu, cẩn thận giúp Harry vỗ lưng thuận khí.

Tình cảm anh em thật tốt a!

Trong nháy mắt, cơ hồ mọi người đều nghĩ thế, chỉ có điều, Harry rõ ràng thấy, mắt Voldemort chăm chú nhìn cậu, muốn bao nhiêu khinh bỉ có bấy nhiêu khinh bỉ, vì thế, tiểu Har của chúng ta bi phẫn, bị lửa giận bừng bừng xông lên não làm cậu quên dùng cơm, đến khi nhìn lại, nhóm Slytherin đã ngừng.

Hết bữa trưa, vô cùng thê thảm.

Giáo sư Horace Slughorn thực đau khổ nhìn thiên phú ma dược hoàn toàn bất đồng của hai anh em, khi em trai đem ma dược anh trai vất vả chế được biến thành dịch thể màu xanh lá.

Mà giáo sư bùa chú Flitwick càng thêm đau khổ bởi vì Harry không khống chế được pháp thuật mà bay bổng trong phòng vô cùng lâu, chiều cao của cậu lại trở thành nguyên nhân chủ yếu ngăn cản các phù thủy nhỏ khác tập luyện.

Hậu quả trực tiếp chính là, sau này Harry vừa thấy Amanda Michelle liền trốn rất xa, mọi người không biết đều nghĩ cậu trốn vì thẹn thùng, chỉ có Voldemort biết, cậu đơn giản oán hận chuyện thức ăn.

Ngày vẫn tiếp tục trôi, vì có kinh nghiệm một đời trước, hai người nhanh chóng thích ứng cuộc sống trường học, hơn nữa trên lớp luôn biểu hiện xuất sắc (Đương nhiên là dưới tình huống Harry ăn no), giúp bọn họ trở thành tân sinh điển hình ở Hogwarts, dẫn đến người có lòng bất mãn tìm cách trả thù, nhưng sau vài lần xử lý hoàn toàn biệt tích.

Nhưng đời không như ý người, dù cuộc sống của Harry vô cùng tốt đẹp, đôi khi cũng có phiền não.

Phiền não đầu tiên đã liệu trước, hiện giờ Dumbledore không phải hiệu trưởng mà là giáo sư môn biến hình, tuy lớp học của ông rất thú vị, nhưng Harry thường xuyên có xúc động muốn bỏ tiết, cũng không vì Dumbledore ghét cậu, mà bởi vì Dumbledore căn bản không hề để ý cậu, điều này khiến cậu rất khó chịu, cậu tình nguyện bị Dumbledore trách mắng, tựa như giáo sư Snape từng làm, còn hơn trở thành không khí.

Dù cậu thể hiện xuất sắc cỡ nào, lão nhân kia không một lần mỉm cười với cậu, chỉ quay đầu rửa sạch bảng đen, lạnh nhạt nói một câu: "Slytherin cộng 5 điểm."

Voldemort thực hiểu phiền não của cậu, luôn vỗ vai an ủi Harry: "Ngươi đã được rồi, đời trước lão chưa từng cho ta điểm nào."

Harry không nói gì, liếc nhìn hắn một cái: "Voldy, ngươi đang an ủi sao?"

Mà Septimus Weasley, học sinh xuất thân Gryffindor, lại trở thành học sinh Dumbledore yêu thích nhất, Dumbledore luôn mỉm cười giúp hắn chỉnh sửa sai lầm, lúc hắn đạt yêu cầu còn cho hắn thêm 10 điểm.

Đương nhiên hành động này đều bị Slytherin khinh thường, cả trường học đều biết, thủ tịch Harry Riddle của bọn họ cùng anh trai Tom Riddle mới là học sinh xuất sắc nhất, điều đó khiến mâu thuẫn giữa Slytherin và Gryffindor càng thêm gay gắt, tuy không phát triển thành vũ lực, nhưng trên đường, trên hành lang, thậm chí trên sân Quidditch, lúc nào cũng thấy hai nhà khắc khẩu. Mà bởi vì cố gắng của hai anh em, điểm số của Slytherin luôn cao hơn Gryffindor, giúp nhóm con rắn nhỏ ngẩng cao đầu, thái độ khinh thường khiến nhóm sư tử phẫn nộ, rồi lại không thể làm gì, dù sao, một mình Dumbledore cũng không thể bù số điểm chênh lệch.

Phiền não thứ hai nằm ngoài dự kiến của Harry, đó là — bị nữ sinh quấy nhiễu.

Qua một thời gian ở chung, mọi học sinh đều biết vị thủ tịch này không lạnh lùng tàn nhẫn như lúc tranh đoạt vị trí, ngược lại còn tốt tính, hơn nữa học thức phong phú, với vấn đề các học sinh hỏi đều kiên nhẫn giải đáp.

Mà điều đó tạo thành phiền não của Harry, không ít nữ sinh luôn lấy cớ hỏi bài, dây dưa với cậu cả buổi chiều, vì bảo trì cái gọi là phong độ, cậu quả thực khổ không nói ra lời. Còn Voldemort lại luôn thoải mái, thấy một đám nữ sinh hưng phấn vây quanh hắn, trong lòng Harry bắt đầu sinh ra buồn bực kì lạ.

"Harry, cái này? Tớ không hiểu lắm, chỉ cho tớ được không?" Keira McCartney khéo mở đôi môi đỏ mọng trước mặt Harry, lại khiến phiền não trong lòng cậu thêm lớn.

Đúng vậy, ba nữ sinh gặp trên tàu, trừ nữ sinh nhỏ xinh Matsa Laughlin tiến vào Ravenclaw, hai người khác đều vào Slytherin, hơn nữa nhanh chóng trở thành một trong những nữ sinh dây dưa với hai anh em.

Điểm khác duy nhất chỉ có, vị Susan Leddy luôn giữ phong độ quý tộc, ngồi bên cạnh Voldemort bảo trì mỉm cười thục nữ, mà vị Keira McCartney hiển nhiên không hiểu câu 'khoảng cách chính là cái đẹp', nửa thân thể cơ hồ dán trên người Harry.

Rốt cục không thể áp chế xao động, Harry đứng lên, ghế dựa chạm đất phát ra tiếng vang, mà Keira McCartney thiếu chút nữa té xuống, cô ta luống cuống ổn định thân hình trước ánh mắt vui vẻ khi người gặp họa của các nữ sinh khác, kinh ngạc nhìn Harry: "Harry, cậu làm sao vậy?"

"Tớ đột nhiên nhớ ra có chuyện cần làm, xin lỗi, tớ đi trước." Vội vàng thu thập sách vở, Harry rời khỏi phòng sinh hoạt chung.

Ánh mắt Voldemort xuyên qua đám nữ sinh vây quanh, rơi xuống bóng dáng Harry, hắn nhíu mày, có chút nghi hoặc, Harry không nói với hắn một câu liền rời đi làm hắn có chút lo lắng.

Rời tẩm thất, Harry không để ý ánh mắt kinh ngạc của các học sinh khác mà chạy như điên, cậu bắt đầu thầm nguyền rủa quy định tân sinh năm nhất Hogwarts không được mang chổi, ở thời điểm này nếu được cưỡi chôi bay lượn trên trời thì tốt biết bao, có lẽ như vậy mới giải tỏa được phiên não.

"A—"

Rốt cục, cậu đụng vật cản, lui về phía sau vài bước mới ổn định được thân thể, một quyển sách rất nặng rơi xuống chân cậu, cậu vội vàng khom lưng nhặt sách lên, giải thích với nữ sinh bị cậu va phải: "Thực xin lỗi, tớ không chú ý, cậu không sao chứ?"

Harry vươn tay kéo nữ sinh đứng lên mới phát hiện, hóa ra đó là Eileen Prince, mái tóc đầy dầu mỡ, biểu tình còn u ám hơn lần đầu gặp mặt.

Eileen Prince gạt tay Harry, tự mình đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, Harry có thể rất rõ ràng, áo chùng của cô vì va chạm mà rách một lỗ nhỏ.

"Reparo (Phục hồi như mới)." Harry vội vàng lấy ra đũa pháp, khôi phục nguyên trạng áo chùng của cô, mỉm cười đầy thiện ý.

Eileen Prince lại không chút nào cảm kích, đoạt lấy quyển sách trên tay Harry, vội vàng chạy đi.

Harry có chút xấu hổ đứng tại chỗ, đối với Eilee Prince, tuy cô là mẹ của giáo sư Snape, nhưng cậu chưa bao giờ chủ động tiếp cận, có lẽ vì biết vận mệnh tương lai của cô, có lẽ vì đơn thuần cho rằng việc không liên quan tới mình, hoặc là, vì sợ hãi quấy nhiễu vận mệnh, giáo sư Snape sẽ không thể tồn tại.

Vô luận thế nào, với vị trưởng giả dũng cảm kia, cậu tràn ngập kính trọng, cho nên khi cậu đối mặt với mẹ của giáo sư Snape, lơ đãng sẽ toát ra cung kính, nhưng có vẻ nữ phù thủy này không cảm nhận được, điều đó khiến Harry có chút thất vọng.

"Ngu ngốc, không một nữ sinh nào thích bị nam sinh tu sửa quần áo, hơn nữa, người đó còn là một trong các nam sinh xuất sắt nhất." Thanh âm ám trầm động lòng người truyền vào tai Harry, không cần quay đầu lại cậu cũng biết người nọ là ai.

Xoay người, Harry thấy Voldemort đang dựa vào tường, xem ra đã đứng một lúc, điểm này làm Harry có chút bất ngờ, nhưng tâm trạng phiền não vẫn khiến cậu buột miệng: "Ngươi tới làm gì?"

Voldemort nhíu mày, nụ cười nơi khóe miệng dần dần thu liễm, vì đột nhiên cảm giác Harry phiền não mà lo lắng đuổi theo cậu, không ngờ lại nghe được giọng điệu trách cứ này.

"A? Ta muốn đi đâu cũng không cần ngươi đồng ý." Voldemort đứng thẳng, chậm rãi đi tới chỗ Harry.

Harry sững sờ, trong lòng càng phiền não, lại sinh ra ủy khuất khó hiểu, cậu bỏ đũa phép vào túi: "Đúng, không cần ta đồng ý, cho nên ta muốn làm gì, cũng không cần ngươi can thiệp."

Nói một câu như vậy, Harry xoay người, nhanh chóng rời đi.

Chương 39: Quyết định

Voldy ngu ngốc, Harry vừa đi vừa hung hăng mắng.

Voldemort đứng tại chỗ vừa tức giận vừa buồn cười, yên lặng nhấm nháp cảm giác ủy khuất không thuộc vể hắn lan tràn trong lòng, Voldemort cảm thấy thực nghi hoặc, rõ ràng bị mắng là mình, vì sao tên nhóc ngu ngốc kia lại thấy ủy khuất chứ?

Rốt cuộc Harry xảy ra chuyện gì?

Đôi mắt đỏ sẫm của Voldemort híp lại, nhớ tới Harry tức giận vì sự tiếp xúc của mấy nữ sinh kia, có một người thực quen mắt, tên là Keira McCartney, cô ta làm gì sao?

Có lẽ vị tiểu thư Susan Leddy sẽ rất thích ý, đêm nay liền nói chuyện một chút với cô ta.

Mang theo mỉm cười nhàn nhạt, Voldemort cũng xoay người rời đi, đôi mắt lại cực lãnh.

Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc......

Thẳng đến khi tiếng lòng của Harry niệm ra miệng, cậu mới dừng bước, phát hiện mình đã ở bên hồ Hogwarts.

Trước kia, cậu thích cùng Ron tới đây ngủ trưa, mà người bạn thông minh nhất của cậu — Hermione luôn mang sách theo, thoải mái có thể đọc, mệt mỏi thì gối đầu ngủ, thậm chí còn làm công cụ đánh thức bọn họ.

Hiện giờ nhớ lại, tựa hồ đã là chuyện thật lâu thật lâu.

Thất thần, Harry đi đến dưới tàng cây ngảy xưa, lại phát hiện một nam sinh nhanh chân dành trước.

"Thật có lỗi, quấy rầy." Harry kìm nén thất vọng, vò mái tóc hỗn độn, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Harry Riddle?" Đối phương lại gọi tên cậu rõ ràng.

Harry có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn kỹ, nam sinh mặc đồng phục nhà Hufflepuff, Hufflepuff và Slytherin không cùng lớp, sao cậu ta biết tên mình?

"Không nhớ rõ tớ sao?" Nam sinh đứng lên, phủi bụi bặm trên quần áo, ngại ngùng cười với Harry.

Nam sinh có khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, ngũ quan tinh xảo, tóc nâu lõa xõa trên vai, đuôi tóc khẽ vểnh lên, còn có một đôi mắt cùng màu với tóc, vẻ mặt lúc này vô cùng thẹn thùng.

"A......" Harry bỗng dưng nghĩ đến, cái đêm trên hồ kia, nam sinh này đi cùng thuyền với cậu, tên là, "Bryaner Harald."

"Là Bryan Harald." Bryan Harald nhẹ giọng chỉnh lại, không chút tức giận vì bị gọi sai tên.

"A, thực xin lỗi." Mặt Harry nóng lên, vì không chút ấn tượng với nam sinh này, hơn nữa cậu ta lại bị phân vào Hufflepuff, cho nên cậu quên mất.

"Không sao." Bryan Harald nhẹ nhàng cười lên, độ cong khóe miệng hòa nhã pha lẫn đáng yêu.

"Vậy, cậu cũng thích tới nơi này?" Harry thấy nụ cười hòa nhã của hắn, có chút khẩn trương nắm chặt góc áo chùng, ý đồ đánh vỡ xấu hổ do cậu tạo thành.

Bryan Harald gật gật đầu: "Ừm, ở đây ngủ trưa thực thoải mái."

"Đúng vậy, nằm dưới tàng cây này thực thoải mái." Tìm được bạn cùng suy nghĩ luôn khiến người ta vui vẻ, Harry hưng phấn giải thích, "Ý tớ là—"

"Đúng vậy, bởi vì dưới này có một ổ chuột nhỏ." Bryan Harald ngồi xuống, vỗ vỗ mặt đất, "Cho nên nơi này thực mềm mại."

"Cậu cũng biết?" Harry vui vẻ chạy tới bên cạnh nam sinh tóc nâu, cùng hắn chọc chọc mặt đất dưới tàng cây, "Thật thần kỳ."

"Đúng vậy." Tựa hồ hiểu rõ tâm trạng Harry, Bryan Harald gật đầu nói, "Có lẽ mấy chục năm sau, khi chúng ta không còn ở đây, chúng nó vẫn còn, mà khi đó, sẽ có học sinh phát hiện bí mật này cũng nên."

Cậu ta hiểu được.

Cậu ta hiểu được mình nghĩ gì.

Harry kinh ngạc mở to mắt, loại ăn ý này trừ Voldemort, không ai hiểu cậu, hơn nữa, lần này cậu và Bryan Harald không hề có khế ước liên hệ, thật đúng là — kỳ diệu.

"Muốn ngồi cùng chứ?" Bryan Harald thấy tâm trạng Harry vui vẻ, hắn dịch sang bên cạnh, vỗ vỗ đất trống, ôn nhu nói.

"Ừm, được."

Harry vui vẻ ngồi xuống, đây là lần đầu tiên trong kiếp này cậu chủ động kết bạn với người khác ngoài Voldemort, hơn nữa, cùng Bryan Harald nói chuyện phiếm cho cậu cảm giác thực thoải mái, tựa hồ hắn có thể hiểu mọi suy nghĩ của cậu, qua hắn cậu có cảm giác như được nói chuyện với bạn bè kiếp trước.

Buổi trưa yên lặng trôi qua, Harry thậm chí không chú ý tới thời gian, thẳng đến khi Bryan Harald nhắc nhở lớp học buổi chiều sắp bắt đầu, cậu mới không nỡ đứng dậy.

"Bryan." Harry thực tự nhiên gọi tên Bryan Harald, "Lần sau có thể nói chuyện nữa chứ? Ý tớ là, nói chuyện với cậu rất vui."

"Đương nhiên." Vì đã quen thuộc, ngữ khí của Bryan Harald không còn ngại ngùng như trước, có chút hoạt bát, "Chúng ta có thể gửi thư cú."

"Tớ không có cú." Harry buồn bã trảo tóc, có chút hối hận vì đã cự tuyệt không mua cú, nhưng cậu vẫn cảm thấy không con cú nào thay thế được Hedwig của cậu.

"Không sao, tớ có." Bryan Harald khẽ cong khóe miệng, "Tớ đoán cậu sẽ thích tiểu công chúa xinh đẹp của tớ đưa thư tới."

"Tớ nghĩ vậy." Harry trảo tóc, thiệt tình cười lên.

"Lần sau gặp."

"Được, hẹn gặp lại."

Vì lần gặp gỡ vui vẻ này, buổi chiều Voldemort nhìn thấy Harry, cậu đã khôi phục vẻ mặt trước kia, thậm chí còn chủ động chào hỏi hắn.

Lớp học, dùng cơm, về phòng sinh hoạt chung phụ đạo nữ sinh, hết thảy như thường.

Chính là Harry luôn lơ đãng mỉm cười, làm Voldemort cảm thấy có chút chướng mắt.

Thông qua khế ước hắn cảm giác được, tâm trạng phiền não của Harry tiêu tán vào lúc giữa trưa, thậm chí còn biến vui vẻ, tại trong khoảng thời gian đó, cậu ta gặp ai?

Nhưng kiêu ngạo như Voldemort tuyệt đối không tự mình đi hỏi, huống chi, không phải không có cách điều tra, chỉ là chậm hơn chút mà thôi.

Voldemort vừa nghĩ vừa kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán với Susan Leddy, hình như vị tiểu thư này hiểu sai cái gì, lúc nói chuyện thường xuyên đụng chạm hắn làm hắn thấy phiền, tưởng cô ta là tiểu thư rụt rè, ai ngờ là kẻ lẳng lơ khoác áo cao quý, chẳng qua cái đó không liên quan tới hắn, dù kiếp trước hay kiếp này, hắn không có hứng thứ với phụ nữ tự động dâng mình.

Thật vất vả thoát khỏi vị "Tiểu thư quý tộc" dây dưa, Voldemort bước nhanh tới tẩm thất Slytherin, trong lòng thầm nghĩ, tên nhóc ngu ngốc kia đang sốt ruột chờ a.

Voldemort không khỏi nhớ lại chuyện trước kia, hắn không nói nguyên nhân liền về trễ hai giờ, kết quả Harry đợi hắn hai giờ, nghĩ vậy, Voldemort có chút đau đầu, nên làm sao bây giờ?

Không bằng tới phòng bếp trước, chậm thêm vài phút cũng không thành vấn đề, hoặc là hắn có thể theo mật đạo phòng bếp về tẩm thất, như vậy càng tiết kiệm thời gian.

Hơn nữa, Harry không bao giờ đề phòng với thực vật, như con mèo nhỏ tham ăn tham ngủ. Voldemort nghĩ thế, khóe miệng lơ đãng cong lên, mềm mại mà ấm áp.

Nhưng sự thật lại khác, lúc Voldemort bưng thực vật từ mật đạo trở lại tẩm thất, Harry không nhào đến như bình thường, ngược lại bối rối giấu cái gì đó.

Voldemort chậm rãi bước lên, không chút biểu tình đóng cửa tẩm thất, khác với trước, cửa sổ mở toang, mà trên bàn, còn vụn bánh quy và lông vũ trắng, bút cùng mực cũng có dấu vết sử dụng qua.

Harry, viết thư cho ai?

Lúc Voldemort chú ý những thứ này, Harry tựa hồ không muốn Voldemort để tâm, nhiệt tình nhào qua.

"Thiệt nhiều đồ ăn, Voldy, cám ơn." Harry lấy đũa phép chuyển bàn ra giữa, bày thức ăn lên.

Harry, thậm chí không hỏi mình, cũng không vì mình về muộn mà tức giận.

Voldemort cắn môi, lơ đãng hỏi: "Hôm nay ngươi không hỏi ta đi đâu sao?"

Harry đang cắm cúi ăn, không ngẩng đầu, cho nên cậu không chú ý sắc mặt âm trầm của Voldemort, cậu vui vẻ trả lời: "Ừm, kỳ thật Voldy, ngươi nói đúng, ngươi làm gì căn bản không cần ta đồng ý."

"Thật sao?" Voldemort nheo mắt, thanh âm trầm xuống, tuy Harry đang thưởng thức mỹ vị, vẫn có thể biết được trong đó ẩn chứa nguy hiểm.

Nhưng Harry chỉ ngẩng đầu, đôi mắt xanh lá lấp lánh, vẻ mặt nghiêm tức: "Thực xin lỗi, Voldy, trước kia ta đều không chú ý tới. Chúng ta cần có không gian của mình, ừm, ý ta là, làm chuyện của mình, tìm bạn của mình. Thực xin lỗi, sau này ta sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi."

Voldemort bỗng dưng cười lên, cười đến sáng lạn, thanh âm ám trầm động lòng người, thậm chí làm Harry hoảng hốt vài giây: "Ngươi có thể hiểu được, ta thật cao hứng."

Xoay người, Voldemort bước đến cửa tẩm thất.

"Đã trễ thế này, ngươi còn đi đâu?"

Thanh âm Harry vang lên phía sau hắn, Voldemort không quay đầu lại đáp: "Ta chỉ đưa thức ăn cho ngươi, có việc khác, buổi tối không cần chờ ta, ta có thể không về."

"À."

Thái độ Harry chưa bao giờ ngoan ngoãn như thế, lại khiến Voldemort sinh ra lửa giận, hắn cố gắng đè nén, không để cậu bé đang chuyên chú ăn uống phát giác.

Tốt lắm.

Thực tốt lắm.

Harry Riddle, ngươi nói cho ta, ngươi cần tự do.

Vậy, như ngươi mong muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play