Voldemort tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.

Voldemort điện hạ bị vây trong lửa giận, vạn vật chớ gần.

Voldemort cựu chúa tể hắc ám điện hạ, sắp bạo phát, lui lại.

Rađa hệ thống của Nagini chuẩn xác cảm ứng được chủ nhân thân yêu của nó đang biến hóa tính tình, hơn nữa càng lúc càng xấu, cái đuôi cuốn lấy khay bánh ngọt, “Sưu” một tiếng chui xuống giường, thầm thề trừ phi Rađa biểu hiện tình huống an toàn, nếu không quyết không ra ngoài.

“Voldy, ngươi đứng thất thần ở đó làm gì, nhanh đến thay quần áo.” Harry đứng bên tủ, xung quanh là một đống quần áo, xem ra cậu đã lựa chọn rất cẩn thận.

Voldemort đứng trước cửa phòng tắm, bàn tay chuẩn bị cởi nút thắt trắng bệch, trán nổi gân xanh, đôi mắt đỏ sẫm tràn đầy tức giận: “Đáng chết, ngươi đang làm cái gì?”

Harry kinh ngạc nhìn về phía Voldemort, khó hiểu vì sao hắn lại hỏi vấn đề ngu ngốc như thế: “Rõ ràng, ta đang chọn quần áo a.”

“Sau đó?” Voldemort bước lên, cầm quần áo Harry chọn cho hắn, “Đây chính là quần áo ngươi chọn?”

“Đúng vậy.” Harry gật đầu, cầm lấy một bộ quần áo cùng loại với Voldemort, “Cái này là của ta.”

Voldemort đầu đầy hắc tuyến nhìn áo khoác hình kẹo que màu tím sẫm trong tay mình, lại nhìn áo khoác hình ô mai màu đỏ trong tay Harry: “Nói cho ta, ngươi tìm được hai bộ quần áo thiếu thẩm mĩ này ở đâu?”

“Voldy, ngươi không nhớ sao?” Harry chớp chớp đôi mắt xanh biếc, nghi hoặc nói, “Đây là bộ quần áo bà Steven mua cho chúng ta, nhưng chúng ta chưa từng mặc, xem, ta biến nó lớn, thực vừa người.”

Oh, đúng là ác mộng, Voldemort nhớ lại, lúc ấy vì bộ quần áo ngủ hình thỏ buồn cười mà hắn phản kháng, nhưng kết quả phản kháng chính là hai bộ quần áo ghê tởm này, so sánh, cuối cùng, cựu chúa tể hắc ám vĩ đại đành chọn mặc bộ quần áo ngủ hình thỏ khiến hắn luôn nộ khí.

“Nghe, nếu não ngươi không có vấn đề, chúng ta phải tới Hẻm Xéo, chứ không tới xiếc thú.” Voldemort giật quần áo trong tay Harry áo, rồi vứt chúng vào tủ đồ.

Harry có chút tiếc nuối nhìn động tác của Voldemort: “Ta tìm thật lâu, hơn nữa, ta nghĩ chắc chắn Dumbledore rất thích hai bộ quần áo này.”

Dumbledore…… Được rồi, Voldemort miễn cưỡng thừa nhận, có lẽ lão ong mật sẽ thích kiểu đồ như vậy, nhớ tới bộ áo choàng đầy mặt trăng và ngôi sao của lão, Merlin a, thật sự khiến kẻ khác buồn nôn.

“Vì thế ngươi khẩn cấp muốn nịnh hót lấy lòng?” Voldemort cười lạnh, một tay chặn Harry trước tủ, chuẩn bị cúi đầu hỏi, đáng tiếc hai người cao không kém nhau bao nhiêu, vì thế hắn đành phải trừng mắt nhìn thẳng Harry.

“Voldy.” Harry mềm mại gọi một tiếng, hoàn toàn không bị động tác của Voldemort dọa, ngược lại vươn tay bắt lấy đầu Voldemort, “Ta muốn cho Dumbledore một ấn tượng tốt đẹp, như vậy, cuộc sống của chúng ta ở Hogwarts sẽ rất tốt, càng dễ dàng tiến hành kế hoạch.”

Voldemort yên lặng nhìn Harry, đột nhiên thở dài, buông tay giữ Harry ra: “Không cần như vậy, một đời trước Dumbledore giám thị ta, ngoài nguyên nhân từ ta, phần lớn là vì lời cô nhi viện nói với lão, nhưng bây giờ biểu hiện bên ngoài của chúng ta rất tốt, chỉ cần chúng ta dấu diếm dấu vết, tin rằng không có vấn đề gì.”

“Hơn nữa.” Voldemort hít sâu một hơi, nhìn Harry nói, “Tin ta, nếu ngươi mặc quần áo như vậy gặp lão, nói không chừng sẽ bị đuổi học vì vấn đề thần kinh.”

“Không thể nào?” Harry mở to mắt, con ngươi xanh lá lộ vẻ kinh ngạc.

“Đương nhiên.” Voldemort vô cùng nghiêm túc gật đầu, trong lòng vui vẻ, còn có một khả năng là lập tức bị lão mang tới Gryffindor, Merlin a, đó là nơi tập trung của bọn bị bệnh tự đại cuồng.

“Ta hiểu.” Harry liếc nhìn tủ quần áo, vô cùng ai oán, ô, trời biết cậu muốn thấy bộ dáng Voldemort khi mặc bộ quần áo kia thế nào, phỏng chừng không còn cơ hội.

Hiển nhiên Voldemort không biết suy nghĩ của tiểu Harry, còn cho rằng Harry thực thích bộ quần áo kia, không khỏi thầm hạ quyết tâm, dù không vì bảo toàn thể diện của Slytherin, cũng không để Harry mặc loại quần áo buồn nôn này.

Liền như vậy, trò cười buổi sáng chính thức kết thúc, mà tiểu Nagini của chúng ta cũng bò ra khỏi giường, cái đuôi vẫn quấn lấy khay bánh ngọt, đến bên cạnh chủ nhân Voldemort yêu quý, ý bảo nó đã ăn xong.

“Nagini, ngươi xác định ngươi không phải heo?” Voldemort vô cùng buồn bực nhìn vẻ mặt bất mãn của Nagini khi ăn xong phần bữa sáng dành cho hai người, cùng với thân mình sắp thành hình chữ nhật của nó.

Nagini nịnh nọt cuốn lấy chân Voldemort, cái đầu nhỏ theo thường lệ cọ cọ Harry, ô, tuyệt đối nó không tự nguyện, nhưng nếu chỉ quấn quít lấy chủ nhân Voldemort, chắc chắn nó gặp kết cục thê thảm. Huống chi, động tác này đã trở thành thói quen, mỗi ngày chủ nhân của nó và Harry đại nhân đều diễn xuất một hồi anh em khắc khẩu, chẳng lẽ đây là phương thức thể hiện tình cảm của họ? Nagini lặng lẽ bĩu môi, con người thực phức tạp!

“Nagini.” Đang lúc người bạn nhỏ Nagini đắm chìm trong suy nghĩ, chủ nhân Voldemort của nó lên tiếng, “Mấy cái này cho ngươi, ngoan ngoãn ở trong phòng.”

“Vâng.” Nagini buông chân Voldemort, dùng cái đuôi nhận khay bánh ngọt Harry đại nhân đưa, nghe lời gật gật đầu.

“Chúng ta đi thôi.” Voldemort vừa bước ra ngoài phòng ngủ vừa nói với Harry, “Cần sắp xếp phòng khách một chút.”

“Ừm.” Harry gật đầu đáp, cài nút áo cuối cùng rồi ra khỏi phòng, khóa cửa lại.

Lần đầu Dumbledore nhìn thấy Tom Riddle và Harry Riddle là một ngày tháng 7 năm 1938, hắn theo nhiệm vụ mà hiệu trưởng Armando Dippet của Hogwarts phân phó, tới London đón hai cậu bé xuất thân từ gia đình Muggle nhập học, lúc ấy hắn chỉ đơn thuần hiếu kì, gia đình Muggle sinh đôi không ít, nhưng hai người đều có pháp thuật là vô cùng hiếm có, khi hắn nhìn thấy cậu bé kia, hắn liền khẳng định đó là hai cậu bé không tầm thường, sau đó hắn cũng không cách nào phán đoán, mang bọn chúng tới thế giới pháp thuật là đúng đắn hay sai lầm.

“Chào ngài.” Đây là câu đầu tiên Harry nói với Dumbledore trong kiếp này, lời có chút ấp úng, không quá trôi chảy, dù là do kích động hay cái gì khác, cũng rất phù hợp với hành động của một đứa trẻ Muggle khi nghe tới thế giới pháp thuật?

“Xin chào, đứa nhỏ thân yêu của ta.” Dumbledore mỉm cười nhìn Harry, đôi mắt xanh sau kính hình bán nguyệt hiện lên sự hòa ái.

Dumbledore, đúng là Dumbledore, hắn thời còn trẻ không khác bao nhiêu so với hắn trong ấn tượng của Harry, dáng người cao gầy, tóc và râu thật dài (trong ấn tượng là màu trắng mà giờ là màu nâu), cái mũi gãy, cùng với kính hình bán nguyệt và ánh mắt hiền lành, tuy Harry đã thấy vô số lần, nhưng giờ phút này, vẫn kích động mà rơi lệ.

“Đứa nhỏ?” Dumbledore có chút bối rối, hắn khẳng định cậu bé lần đầu tiên gặp mặt này có ấn tượng tốt với hắn, nhưng sao giờ lại khóc chứ?

“Thực xin lỗi, thưa ngài, có lẽ Harry nhớ tới ông Steven.” Một thanh âm du dương của thiếu niên truyền tới, giải trừ xấu hổ cho Dumbledore.

Một khi cậu bé này là Harry, vậy hẳn cậu bé kia là anh sinh đôi Tom.

Dumbledore theo thói quen mỉm cười, định nói chào hỏi với thiếu niên xa lạ, nhưng khi ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là thiếu niên với đôi mắt đỏ sẫm, tuy chỉ mặc quần áo đơn giản, cả người lại tản ra khí chất khó nói nên lời, mà cảm giác này, hắn từng cảm nhận trên người nhà Slytherin, đúng vậy, cao quý phát ra từ huyết mạch, nhưng thiếu niên trước mắt xuất thân từ gia đình Muggle, sao lại cho hắn cảm giác như thế?

Quả thật rất kỳ quái, tuy là anh em sinh đôi, diện mạo cũng tương tự, nhưng cho hắn cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Đứa nhỏ tên Harry, ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn liền nghĩ đó là một Gryffindor, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười sáng lạn tựa mặt trời, mái tóc hỗn độn giống như sư tử, đặc biệt là đôi mắt xanh lá, hiện lên sự tin tưởng, tin tưởng một phù thủy vừa mới gặp? Trừ Gryffindor, ai có thể làm được vậy?

Mà anh trai sinh đôi Tom thì hoàn toàn khác, tuy cũng có mái tóc đen, lại chải chuốt tỉ mỉ, dùng một sợi tơ xanh lá cột gọn, con ngươi màu đỏ sẫm, thâm trầm như máu khiến người ta cảm thấy áp lực, khuôn mặt tuấn tú luôn mỉm cười, nhưng xa cách, không để ai tiếp cận.

Anh em sinh đôi hoàn toàn đối lập, sau mười giây Dumbledore thấy hai người, đã nghĩ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play