Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

"Bà chủ, Mộc Cận nhớ người, người không có ở đây, Đỗ Quyên tỷ luôn cho ta sắc mặt nhìn, Hải Đường tỷ còn để cho ta thổi lửa nấu cơm. Người xem, người xem, tay của ta đã thô luôn rồi." Tiểu nha đầu mắt cong giống trăng tròn, lôi kéo cánh tay Bảo Nhi cáo trạng.

Bảo Nhi ngắt nhẹ gương mặt bầu bĩnh kia, "Quỷ tinh linh nhà ngươi! Càng ngày càng có thể tự biên lời nói, phạt ngươi mỗi ngày quét sân nấu cơm."

"Ha ha ha ha, " mọi người đều nhìn về phía Mộc Cận cười. Tiểu nha đầu kia mặc kệ, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, không ngừng lắc lắc cánh tay Bảo Nhi.

"Được rồi được rồi, lắc nữa cánh tay bà chủ nhà ngươi sẽ gảy cho coi, không có biện pháp kiếm tiền sẽ mang ngươi đi bán đấy." Tiểu nha đầu kia vừa nghe xong, lập tức đàng hoàng không lắc nữa, như đứa bé ngoan. Chọc cho mọi người lại cười ầm lên một trận.

Bình thường Bảo Nhi ở cùng với bọn họ trừ chuyện nghiêm chỉnh ra, cũng không có dáng vẻ bà chủ, quen trêu ghẹo nhau, không có phân chia chủ tớ gì. Lúc muốn chơi đùa, lập tức có thể chơi thành một đoàn.

Buổi trưa không biết Nhạc Mặc tìm hỏa kế ở đâu về thông báo, nói là buổi trưa có xã giao, không trở về. Bảo Nhi có chút hờn giận, nghĩ tới bị ngủ cả đêm, sáng sớm tinh mơ người cũng không còn bóng dáng, hiện tại mình đã trở về, cũng không về đón tiếp. Thật đúng là càng ngày càng bận rộn, tốt nhất không phải chuyện khác, nếu dám cùng nữ nhân khác có dính dấp, ta nhất định chặt hắn ra!

Lúc này Nhạc Mặc không nhịn được hắt hơi một cái, khẽ xoa chóp mũi, không phải là tối qua nhiễm lạnh chứ, người báo cáo bên cạnh ngưng nói chuyện, đứng ở một bên.

"Tiếp tục, " Nhạc Mặc thu lại sổ sách bên cạnh, dựa vào giường nhỏ. Lữ Chu tiếp tục báo cáo tình hình kinh doanh của cửa hàng các nơi. Lúc Lữ Trương đi vào, lặng lẽ đứng ở một bên. Nhạc Mặc liếc mắt nhìn một cái, lại tiếp tục nghe Lữ Chu hồi báo.

Lúc Lữ Chu gần đi thì liếc mắt nhìn Lữ Trương một cái, trong nếp mắt nhăn mang theo áy náy, chủ tử đang ở bên cạnh, cũng không tiện nói gì, ngừng một chút liền lui xuống. Ngẩng đầu nhìn cây thông đã to cở miệng chén trong sân, lá kim xanh biết, cho dù đã cuối mùa thu, cũng không thấy phai màu. Quay đầu lại nhìn trong phòng che rèm kia một cái, con mắt đục ngầu tràn đầy thanh lệ, vội vén tay áo lên cười xoa xoa.

Lữ Trương không phải là ai khác, chính là người vẫn đi theo bên cạnh Nhạc Mặc - Trương Đại Thúc. Tuổi đã gần năm mươi, cũng nhìn không ra một chút dấu hiệu già yếu. Lưng vốn có chút còng xuống cũng đã dựng thẳng lên, chân khập khiễng cũng không có một chút dấu vết không khỏe.

"Chủ tử, đã điều tra xong, tất cả chứng cớ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng."

Nhạc Mặc khẽ nhếch khóe môi, bờ môi khẽ cong cong, lúc này khẽ nhếch đuôi mắt không chỉ có lạnh nhạt như thường ngày, mà còn mang theo vẻ tàn nhẫn. Người tổn thương nàng, lấy mạng tới bù, không có đường sống.

Thu mày lại, nhìn về phía Lữ Trương nói, "Tạm thời không nên bứt dây động rừng." Lữ Trương cúi đầu đáp lại. Bưng cái ly bên cạnh lên, nghĩ tới điều gì, nhếch môi, lại thả lại trên bàn, "Mộ Dung Dục bên kia, tiến triển như thế nào?"

"Bẩm chủ tử, bọn họ không có tìm được bất kỳ đầu mối nào." Lữ Trương lên tiếng đáp. Nhạc Mặc lại bưng ly lên, trong mắt tràn đầy nụ cười.

Trong Phượng Y Các, Bảo Nhi đang cùng Tiểu Khang Tử kiểm kê hàng cho Đào ma ma, căn cứ theo đơn đặt hàng, sau khi kiểm lại xong, rốt cuộc có thể  nhanh chóng dãn gân cốt một cái rồi. Hải Đường thấy Bảo Nhi bận rộn hồi lâu, vội buông quần áo trong tay xuống, rót cho Bảo Nhi một ly trà hoa quả.

"Vẫn là Hải Đường thương ta, Tiểu Khang Tử ngày ngày làm cho ta bận tâm." Bảo Nhi nhướng mày đùa giỡn một phen, Tiểu Khang Tử uất ức muốn đi qua đấm lưng cho Bảo Nhi.

"Cũng không còn gì nữa, bảo ngươi kiểm hàng, ngươi còn để cho ta xem, mệt chết đi được."

Hải Đường cười lấy gối dựa cho Bảo Nhi, Hổ Tử cười ha hả mang hàng kiểm xong lên xe.

"Bà chủ, thương lượng với người chuyện này nhé?" , Tiểu Khang Tử liếc Hổ Tử đang chuyển hàng một cái, vừa đấm cho Bảo Nhi, vừa lấy lòng hỏi.

"Nói đi, đừng có suy nghĩ không đứng đắn là được." Bảo Nhi bóc vỏ một hạt đậu phộng ném vào trong miệng.

"Sao có thể chứ! Tiểu Khang Tử ta chính là một tiểu hỏa kế đàng hoàng, bà chủ nói mò." Ngoài miệng thì nói, dưới tay vẫn rất nhuần nhuyễn đấm bóp.

"Ơ, chẳng lẽ Tiểu Khang Tử của chúng ta trúng ý cô nương nhà ai?" Bảo Nhi ngước đầu lên liếc mắt nhìn gương mặt gầy trơ xương kia. Hải Đường và Đỗ Quyên đang sửa sang quần áo ở một bên đều không nhịn được cười.

Tiểu Khang Tử có chút nóng nảy, vội vòng qua giường êm ngồi xuống bên cạnh Bảo Nhi, "Nào có chuyện đó, bà chủ người cứ trêu ghẹo ta, người không nói nói Hổ Tử ấy, hắn mới trúng ý cô nương người ta ý!"

Hổ Tử đi ra bên ngoài chỉnh hàng hóa ngay ngắn, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, tâm tình tốt khẽ ngâm nga, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong một cái.

"Ồ, nhà nào vậy?" , Bảo Nhi nhấp một ngụm trà hỏi. Hổ Tử người thật thà chất phác, làm việc nhẹ nhàng lưu loát, không thích nói chuyện lắm, nhìn thấy mọi người luôn ngây ngô.

Tiểu Khang Tử liếc mắt nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nói, "Bà chủ, lần trước chúng ta lên trên phố, gặp phải một cô nương kia. Hổ Tử thấy người ta xách nhiều đồ như vậy, liền chủ động đưa người ta về. Tối về ngủ còn ngây ngất, nói mớ đấy! Cái gì mà, Lan Nhi Lan Nhi. Ta hỏi, chỉ biết cười khúc khích, còn không nói cho ta biết."

Bảo Nhi khẽ nhíu mày, "Nếu là nha đầu nhà bình thường cũng tốt, bình thường ngươi chú ý nhiều một chút, đừng để cho hắn bị người ta lừa, đầu óc hắn không tinh ranh như ngươi."

Nghe Bảo Nhi nói như vậy, Tiểu Khang Tử chỉ cảm thấy bà chủ nói hắn thông minh, vội vàng gật đầu, cao hứng lại đi vòng qua phía sau giường êm đấm vai cho Bảo Nhi. Tay vừa định rơi xuống, liền bị bóng dáng từ cửa hông tiến vào dọa sợ không nhẹ, vội vàng xoay người chui vào trong kho hàng.

Hắn vừa thấy công tử là sợ tới mức toàn thân phát run. Còn không phải bởi vì có lần cùng bà chủ đùa giỡn trả miếng, không có để ý đưa tay đụng phải tay bà chủ một cái, bị công tử thấy được. Ánh mắt kia, quả thật là có thể mang người lột mấy lớp da, bây giờ nhớ lại, nghĩ còn thấy sợ. Cho nên từ đó về sau, hắn liền tránh công tử, chỉ cần công tử ở đây, hắn liền cách xa bà chủ ra, cũng không dám náo loạn nữa.

Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc trở về, bỏ lại miếng bánh hoa quế cao ăn được một nửa xuống, đứng dậy ra ngoài cửa dặn dò Hổ Tử xếp đặt hàng, xem như không thấy người nọ. Nhạc Mặc bất đắc dĩ buông tay mới vừa nâng lên xuống, xoay người ngồi vào vị trí Bảo Nhi mới vừa ngồi, cầm nửa miếng bánh hoa quế cao kia lên, bỏ vào trong miệng.

Hải Đường và Đỗ Quyên cúi đầu, cầm lấy quần áo đến cửa hàng bên phải. Bảo Nhi đứng bên ngoài kêu hai tiếng Tiểu Khang Tử, cũng không thấy Tiểu Khang Tử ra ngoài, có chút buồn bực cầm bảng kê hàng hóa dặn dò Hổ Tử.

Nhạc Mặc đứng dậy đi đến cửa kho hàng, với đầu vào bên trong nhìn một chút, Tiểu Khang Tử đang kiểm hàng, sợ đến mức vội ném bàn tính trong tay ra. Lập tức co rúm người đứng lên, chà lau trên người, từ từ chen đi qua bên cạnh. Lúc này, hắn hy vọng mình chính là những thứ vải vóc kia đến dường nào!

Nhạc Mặc khẽ nhếch khóe miệng không thể nhận ra, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, "Bà chủ của các ngươi gọi ngươi." Nói xong, xoay người trở về ngồi xuống giường êm. Tiểu Khang Tử vội điều hòa hơi thở, ôm bàn tính chạy ra bên ngoài, lúc đi ngang qua giường êm trong nháy mắt lấy tốc độ đầu khớp xương gãy xông ra ngoài.

"Chết ở đâu vậy, kêu ngươi mười mấy tiếng." Quay đầu lại đổi về giọng nói  ôn hòa nói với Hổ Tử: "Ngươi phụ trách đánh xe, đến lúc đó giúp bọn họ tháo dỡ hàng xuống. Chuyện giao hóa đơn, cũng không cần ngươi phụ trách." Hổ Tử cười ha ha đáp ứng.

Nhìn Tiểu Khang Tử thành thật khó có được kia, Bảo Nhi không nhịn được cong cong khóe miệng, đưa hóa đơn trong tay tới, "Đây là biên lai nhóm hàng này, giao hàng, thu tiền còn thừa lại về, đừng có bị cô nương xinh đẹp người ta giữ lại. Dám tính sai tiền hàng, trở về ta sẽ không tha cho ngươi."

"Sẽ không, sẽ không, bà chủ yên tâm." Tiểu Khang Tử cúi đầu, luôn miệng đáp. Nếu là bình thường khẳng định sẽ nháo với Bảo Nhi một phen, hôm nay thật đúng là bị dọa không nhẹ.

Thấy kia hai người vội vàng đánh xe đi, Bảo Nhi mới duỗi duỗi cánh tay, xoay người vào trong nhà. Thấy kia nam nhân tà mị nhếch mắt phượng, tựa vào giường êm, Bảo Nhi cầm chổi lông gà bên cạnh lên, phủi giường êm, coi người nào đó là không khí. Nhạc Mặc vừa tao nhã nhai điểm tâm, vừa dời trận địa, cho đến khi dời vào trong cùng, cũng không còn chỗ để dời nữa, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Bảo Nhi.

Bảo Nhi thong dong phủi, nếu người nào đó không muốn đi, vậy liền thuận tiện cũng phủi cho người luôn. Phủi phủi tóc, phủi phủi tay áo, tiếp tục phủi phủi luôn cái gương mặt yêu nghiệt kia. Vẻ mặt Nhạc Mặc tràn đầy cưng chiều, thuận theo nàng phủi, nhưng lúc chổi lông gà sắp chạm đến mặt thì vội vàng kéo người qua, vùi đầu chui vào. Bảo Nhi lảo đảo một cái, vội vàng ôm cái đầu đó. Vung chổi lông gà lên, đập xuống cái lưng nam nhân kia hai cái.

Nhạc Mặc đành phải nhận lấy, chờ đánh xong, liền ôm ngang người ta lên vùi ở trong lòng ngực mình, cùng nhau tựa vào giường êm.

"Bảo Nhi, buổi trưa ăn cái gì?" Trực tiếp xem nhẹ vẻ mặt giận dữ của bé con kia, xoa cái đầu đó, nhẹ giọng hỏi.

"Không biết, " cầm chổi lông gà, phủi bụi trên bàn một cái, túm xuống một cọng lông, đặt ở khóe miệng thổi.

Nhạc Mặc cũng không để ý, nhẹ giọng kể cho nàng hành trình hôm nay, phần lớn là một chút chuyện vặt vãnh. Bảo Nhi nghe phiền, liền lấy lông gà quẹt quẹt gương mặt tuấn tú kia, Nhạc Mặc lập tức quay đầu tránh qua. Nam nhân này có bệnh thích sạch sẽ, mới bắt đầu Bảo Nhi cũng biết, hắn không thích lông động vật, Tiểu Đậu Tử và Tiểu Bạch đều không dám đến gần hắn.

"Quay qua!" , Bảo Nhi cứ xoay khuôn mặt kia qua, hắng giọng, rất khó chịu hỏi, "Chàng cảm thấy nhìn ta chán rồi à, chê chướng mắt phải không?" Trong lòng không biết thầm dễ chịu đến mấy lần, không chỉnh hắn trong lòng ngứa ngáy, để mỹ nam ở đó không dạy dỗ, thật lãng phí tài nguyên, đó là không đạo đức.

Nhạc Mặc chụp cái tay nhỏ bé cầm lông gà kia để qua một bên, lập tức xoay mặt qua, nhếch đuôi mắt tà mị nói: "Sao thế được? Bảo Nhi nhà ta nhìn cả đời cũng không chán, vi phu cần phải nhìn thêm mấy đời nữa cơ!"

"Oh? Phải không?" , Bảo Nhi nhích lại gần gương mặt tuấn tú kia, cười sáng lạng, Nhạc Mặc bỗng cảm thấy có cái gì đó không đúng, đáng tiếc, chẳng biết từ lúc nào, lông gà đã đổi sang một cánh tay khác quẹt lên mặt của hắn. Cả người lập tức không thoải mái, xê dịch Bảo Nhi sang một bên, liền chạy ra hậu viện. Bảo Nhi cười ở trên giường êm lăn lông lốc vài vòng, ui da má ơi, tướng công nhà nàng đùa vui thật! Không cần đoán, không cần hoài nghi, nhất định là đi rửa mặt rồi, không rửa bảy, tám lần khẳng định không bỏ qua.

Sau khi giao hàng xong, Tiểu Khang Tử ở bên ngoài trông xe ngựa, Hổ Tử giúp đỡ chuyển hàng đi vào. Lãm Nguyệt Lâu ban ngày rất yên tĩnh, cô nương bên trong thừa dịp ban ngày nghỉ ngơi, đi dạo phố, đường phố trước cửa trống trãi không ít.

Tiểu Khang Tử đang nhàm chán tựa vào trên thành xe, thì thấy hai nha đầu quần áo mộc mạc ở trước cửa ra vào nhìn quanh vào bên trong. Có thể là không hiểu chuyện, còn tưởng rằng bên trong đang bán đồ, Tiểu Khang Tử vội vàng gọi người lại.

Hai nha đầu kia nghe thấy có người gọi, có chút sợ hãi lui về phía sau, lúc này mới phát hiện người gọi không phải ở bên trong, mà đang ở bên cạnh các nàng.

"Nha đầu, không vào bên trong được, không phải bán đồ, đi đến nơi khác đi." Nhìn bộ dạng hai tiểu nha đầu cũng chỉ mười mấy tuổi, Tiểu Khang Tử điều chỉnh giọng nói, nhắc nhở.

Trong đó một người thấp một chút, kéo cái người cao kia muốn đi, nhưng nữ tử vóc dáng cao kia có chút ngang ngược còn muốn nhìn vào bên trong.

"Nha đầu, nơi đó không phải là chỗ để ngươi đi, đi nhanh đi." Nhìn hai nha đầu ngoại hình không tệ lắm, Tiểu Khang Tử tốt bụng nói. Đừng để cho đôi mắt sắc của Đào ma ma nhìn thấy, nói không chừng sẽ bị người ta lừa đi vào, giữ lại tiếp khách!

Hai nha đầu nhìn cũng không phải là dạng nhà có tiền, mặc quần áo có nhiều chỗ còn có mụn vá, nhìn các nàng liền nghĩ đến mình khi còn bé. Nếu không phải lúc trước đại tiểu thư mang hắn trở về Lý phủ, hắn đã sớm chết đói ở đầu đường rồi, khó có thể có ngày không lo ăn mặc như hôm nay.

Người vóc dáng cao lại lớn mật đi vào bên trong mấy bước, Tiểu Khang Tử vội kéo người sang một bên. Nha đầu kia có chút tức giận nhìn Tiểu Khang Tử. Tiểu Khang Tử cảm thấy chẳng hiểu ra sao, đây là thói đời gì vậy, giúp người ta còn bị đối xử lạnh nhạt. Cũng không thèm để ý tới nữa, xoay người đi đến bên cạnh xe. Người vóc dáng thấp lập tức ngồi chồm hổm trên đất khóc, người vóc dáng cao nén nước mắt cắn môi.

Tiểu Khang Tử không nhìn nổi, lại đi trở về, quay về phía hai người kia nói: "Ngoan ngoãn về nhà đi, bên trong thật sự không phải chỗ tốt gì, đừng khóc."

"Ô ô, chúng ta đều không có nhà…" , người vóc dáng thấp cúi đầu khóc nức nở, người vóc dáng cao cũng cúi đầu xoay qua chỗ khác.

Trải qua một phen nói chuyện với nhau, mới biết hiện tại các nàng chỉ có thể ở đầu đường xó chợ, hoặc là ở nơi hoang dã đắp lều cỏ sống qua ngày. Người vóc dáng thấp gọi là Vân Vân, người vóc dáng cao gọi là Thái Hà, vốn ở Đào Sơn Thôn, bên cạnh Đào Hoa Trấn. Nhưng gần đây, Huyện lệnh ra lệnh, tất cả thôn hộ Đào Sơn Thôn đều phải di cư đi nơi khác, nói là vì xây thọ từ cho hoàng thượng, nguyên nhân là Đào Sơn phía sau Đào Sơn Thôn có hình dáng giống một trái đào mừng thọ, trước mặt xây thọ từ, vừa đúng ngụ ý bày tỏ phúc thọ. Lần này là vì đại thọ năm mươi của Đương Kim Thánh Thượng, ai dám không phục, chính là bất mãn đối với Đương Kim Thánh Thượng, chính là phản nghịch.

Người có thân thích còn có thể tìm được chỗ ở, có một số vốn là người từ nơi khác chuyển tới, thật vất vả cắm rễ ở trong thôn, hiện tại lại bị đuổi đi, điều này bảo bọn họ làm thế nào sinh tồn.

Trong nhà hai nha đầu đều nghèo khổ, Vân Vân một nhà năm miệng ăn, phụ thân bị bắt đi xây thọ từ rồi, mẫu thân dẫn theo ba đứa con tìm một chỗ sơn động, ngày thường sẽ ở trong sơn động. Buổi tối gió lạnh từng trận, không có đồ che gió rét, hai đệ đệ đều bị bệnh. Tích cóp trước kia cũng xài hết, không còn con đường kiếm tiền nào khác, chỉ có thể tốn kém. Thái Hà phụ mẫu chết sớm, là một tay nội tổ mẫu nuôi nấng, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau, trong nhà không có sức lao động, nội tổ mẫu liền bị bắt đi đào đá. Nàng hỏi qua rồi, chỉ cần có thể gom đủ   tiền, là có thể đón nội tổ mẫu về.

Hổ Tử cũng đã sớm đi ra, ngơ ngác đứng ở một bên, Tiểu Khang Tử thế mới biết hai nha đầu này là muốn vào lầu hoa, bán mình kiếm tiền. Trong lòng rất đau, muốn nói gì đó lại nói không nên lời, lôi kéo hai nha đầu lên xe. Hắn chỉ hi vọng bà chủ có thể thu nhận hai người này, cho dù phân tiền công của mình ra cũng được.

Gió thu hiu quạnh, trong ấm áp mỏng manh mang theo thê lương, đường hẹp tiếng kêu thảm thiết ai nghe thấy?

Người làm của Mộc Diệp Trang tới gọi, Bảo Nhi đang định cùng Nhạc Mặc đi ăn sủi cảo! Mới vừa bước ra cửa, thì thấy xe ngựa trở lại. Hổ Tử sững sờ ngồi ở trước cửa, Tiểu Khang Tử lảo đảo nghiêng ngã trèo xuống, sắc mặt xám xịt.

Chẳng lẽ là buôn bán xảy ra vấn đề gì, Bảo Nhi bình tĩnh đi tới, "Sầu mặt làm gì, mất tiền hay mất hàng rồi?" , thấy hai người vẫn cúi gằm mặt như cũ, Bảo Nhi hắng giọng nói, "Mất thì mất, phạt các ngươi quét sân một tháng. Được rồi, đừng bày ra vẻ mặt đau khổ nữa, ta còn muốn đi ăn cơm đây."

Thường ngày bọn họ đều rất gắng sức, nói chung gần như chưa từng phạm sai lầm. Hai bên đều rất quen thuộc, không cần thiết so đo, càng không muốn vì tiền so đo. Bảo Nhi đang muốn đi, Tiểu Khang Tử có chút run rẩy lên tiếng. Tiếp đó, hai nha đầu chừng hơn mười tuổi từ trên xe bước xuống.

Nghe Tiểu Khang Tử nói xong, hai nha đầu kia có chút khiếp sợ dịch sang bên kia buồng xe. Bảo Nhi nhíu mày một cái, ánh mắt giao nhau với Nhạc Mặc, rồi căn dặn Đỗ Quyên dẫn hai nha đầu kia đi.

Tiểu Khang Tử và Hổ Tử đều rất kích động, rốt cuộc Tiểu Khang Tử cũng ngẩng đầu lên, mắt có chút ươn ướt nhìn Bảo Nhi, "Bà chủ, về sau ta nhất định gắng sức làm việc, không để cho bà chủ nhọc lòng. Cám ơn bà chủ!"

Hiện tại Bảo Nhi cũng không có tâm tình trêu ghẹo hắn, nhìn lại hai nha đầu đang đi vào kia một cái, "Được rồi, tối nay ta mới trở về, ngươi ứng trước cho hai nha đầu kia chút tiền, giúp đỡ đi về xem tình hình một chút, chờ ta trở về hãy nói."

"Dạ, dạ!" , Tiểu Khang Tử và Hổ Tử vội lên tiếng đáp lại, nụ cười không nén xuống được.

Lông mày Nhạc Mặc nhíu lại như ngọn núi, trong mắt khó nén gợn sóng.

"Tướng công, chàng có biện pháp gì không?" , người một thôn làng nói cho cùng cũng không phải là con số nhỏ, cho dù thu toàn bộ vào Phượng Y Các, cũng không thể nuôi hết được. Nếu không biết, trong lòng cũng không có gánh nặng, mà nay đều đã biết, sao có thể thờ ơ? Chân mày cũng không cong giống thường ngày, mà nhuộm đầy vẻ lo lắng.

Nhạc Mặt ngắt nhẹ cái tay mềm mại kia, khẽ nhếch môi, "Tất cả đều có tướng công rồi, đừng lo lắng, ta sẽ xử lý." Hắn không thể thấy bé con kia có một chút phiền nhiễu, cho dù là một biểu cảm rất nhỏ, đến trong lòng của hắn thì sẽ bị phóng đại mấy trăm lần.

Nhìn nam nhân tự tin nhếch đuôi mắt tà mị kia, quả bóng ghen tỵ nhỏ trong lòng Bảo Nhi có chút bành trướng, vì sao nói ra dễ dàng như vậy, có chút đả kích người rồi đó.

"Chuyện này không phải đơn giản như vậy, nghĩ rằng lấy danh nghĩa chúc thọ cầu phúc hoàng thượng xây, ai dám không phục? Đuổi người ra khỏi thôn không nói, còn muốn mỗi hộ để lại một người lao động làm giúp. Tuy chỉ là một tiểu huyện lệnh khởi xướng, nhưng danh tiếng đủ vang dội, cho dù là thứ sử Ngô Châu cũng không dám can thiệp. Bất mãn, chính là bất kính đối với hoàng thượng, không muốn hoàng thượng hồng phúc tề thiên. Chuyện này, chỉ có người có quyền nhất phía trên kia can thiệp. Tướng công vẫn không nên khinh xuất mới tốt", ngẩng đầu lên, thì thấy Nhạc Mặc rất thâm ý nhìn nàng chằm chằm, Bảo Nhi cong cong khóe miệng, đắc ý, "Hiện tại mới phát hiện nàng dâu nhà chàng thông tuệ vô biên sao? Hừ, chuyện chàng không biết còn rất nhiều!" Không nhìn hắn nữa, nghễnh đầu nhỏ lên đi về phía trước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play