"Ngọc Huyết, Ngọc Huyết có thể giải bách độc, thiên hạ này, chỉ có một người có. Chỉ tiếc, xa tận chân trời."
……………
"Tướng công, thuốc kia thật sự có thể chứ?" , đôi mắt vốn ảm đạm lại có thần thái như ngày trước.
"Bảo Nhi, tướng công có từng lừa gạt nàng không? Y thuật của Mặc Thương không ai bằng, nhất định có thể." Cầm khăn, thấm nước ấm, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt cho nàng, dịu dàng nói, "Ngày mai nhất định sẽ tỉnh lại, sẽ tốt hơn."
"Ừhm, ừhm, " ôm chặt eo Nhạc Mặc, dựa vào trong ngực Nhạc Mặc, "Tướng công, cám ơn chàng!" . Nhạc Mặc không có lên tiếng, nhếch môi, ôm lấy bé con trong ngực thật chặt. Chỉ cần nàng ở bên cạnh, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Trong lòng Bảo Nhi rất rõ ràng, lần này Nhạc Mặc nhất định là vận dụng rất nhiều người, không biết có ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy hơi mệt hai mắt nhắm nghiền lại. Nhạc Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại kia, trong mắt hiện lên kiên nghị cùng phức tạp.
Trời còn chưa sáng, Bảo Nhi liền tỉnh, Nhạc Mặc không có ở bên cạnh. Vội vàng mang giày vào, đi qua tây sương hậu đường. Nha hoàn bà tử đã chờ đợi ở bên cạnh, Lý viên ngoại tựa vào một bên giường, nửa mở mắt, thấy Bảo Nhi tới, lập tức muốn đứng dậy. Bảo Nhi vội vàng đi lên đỡ một phen, chỉ qua có mấy ngày mà thôi, người thật giống như đã già đi rất nhiều tuổi.
Lý phu nhân đang gục ở bên mép giường, Lý Tuyết Diên dường như còn đang ngủ, thoạt nhìn hình như trên mặt đã hồng nhuận lên không ít, không tái nhợt giống như hôm qua. Bảo Nhi có chút áy náy nhìn người ngủ say kia một cái, hôm qua không biết tại sao nàng ngủ mất, vốn định cùng Nhạc Mặc trò chuyện một lát nữa sẽ tới.
Lý phu nhân nhường chỗ cho Bảo Nhi, ra hiệu cho nha đầu bên cạnh đi xuống bưng chút thức ăn lên, Bảo Nhi xua xua tay, úp sấp bên cạnh đầu Lý Tuyết Diên, lẳng lặng nghe thử một lát. Trái tim kéo căng cũng đã nới lỏng, ít nhất là nàng ấy thật sự là đang ngủ.
"Chủ tử, hôm qua có người theo dõi chúng ta, chỉ là xin chủ tử yên tâm, toàn bộ đã xử lý." Một nam nhân áo đen chắp tay khom người ở một bên.
Nhạc Mặc chơi đùa ngọc quyết trong tay, khẽ nhếch khóe môi, "Tất cả đều phát triển theo hướng ngươi hy vọng, có hài lòng không?" Giọng nói như nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại mang theo lạnh lùng.
"Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ chỉ là… " nam nhân áo đen lập tức quỳ xuống, muốn giải thích, lại bị Nhạc Mặc giơ tay ngăn lại.
"Qua rồi, ta không muốn bàn tới nữa. Nếu nhận ta là chủ tử của ngươi, ta không muốn nhìn thấy chuyện phát sinh vượt quá lần nữa." Giọng nói lạnh nhạt, xen lẫn uy nghiêm bất khả xâm phạm.
"Thuộc hạ nhất định chỉ nhận chủ tử là chủ, không dám vượt qua!" , trong mắt thuần chất nghiêm túc của nam nhân áo đen tràn đầy kiên nghị.
Lý phu nhân nhận lấy cháo từ trong tay nha hoàn, bưng lên trước mặt Bảo Nhi, ý bảo Bảo Nhi ăn trước nhân lúc còn nóng. Bảo Nhi cười một tiếng, nhận lấy cháo để qua chiếc kỷ trà bên cạnh giường.
Bảo Nhi kéo cái tay khô gầy kia ra, nhẹ nhàng xoa xoa, nhưng không ngờ Lý Tuyết Diên mở mắt ra. Bảo Nhi hưng phấn nhoài lên phía trên đầu nàng, đối diện mặt của nàng, Lý phu nhân và Lý viên ngoại cũng kích động nhích lại gần.
Lý Tuyết Diên xoay mắt một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt trên đầu kia, "Khát…" . Bảo Nhi nghe thấy rốt cuộc mềm nhũn ra, vô lực gục xuống bên mép giường, Lý phu nhân khóc không thành tiếng căn dặn nha đầu bưng trà, ôm Lý viên ngoại không ngừng chảy nước mắt, Lý viên ngoại cũng quay mặt đi, đưa tay lau một cái.
Bảo Nhi đỡ Lý Tuyết Diên dậy rót nước cho nàng, Bảo Nhi vốn định từ từ đút nàng uống, ai ngờ nàng khát như thế kia, được rồi, vì vậy dứt khoát trút hết vào trong.
Sau khi Lý Tuyết Diên uống hết nước xong rốt cuộc tinh thần đã tỉnh táo, yếu ớt lại quay về phía Bảo Nhi kêu đói, Lý phu nhân ở một bên vui mừng chuyển cháo qua, Bảo Nhi đút từng muỗng từng muỗng.
"Nha đầu chết tiệt kia, ta cho tỷ biết, tỷ tỷ ta lần đầu tiên hầu hạ người, về sau tỷ đừng làm cho ta nửa chết nửa sống như vậy nữa! Nếu có lần sau nữa, thì tỷ cứ đi xuống dưới thành thật đàng hoàng, ngày lễ ngày tết, tỷ tỷ ta sẽ nhớ đốt nhiều giấy tiền vàng bạc cho tỷ." Nói xong, liếc mắt một cái, thì khóe mắt nhìn thấy Lý phu nhân ở bên cạnh. Lúc này Bảo Nhi mới ý thức được mình nói sai, phụ mẫu người ta đang ở bên cạnh giường, tại sao lại nói ra lời này, có chút xấu hổ nhìn Lý phu nhân cười cười. Lý phu nhân mắt chứa ý cười, nhẹ nhàng vuốt đầu Bảo Nhi.
Lý Tuyết Diên vừa khỏi bệnh, cũng không thể ăn quá nhiều. Nữ nhân kia thì no rồi, còn Bảo Nhi thì đói bụng, thật may là Lý phu nhân căn dặn phòng bếp làm nhiều thức ăn, Bảo Nhi giải quyết ngay ở bên cạnh giường Lý Tuyết Diên.
"Bảo Nhi, cho ta miếng thịt đi, " Lý Tuyết Diên duỗi cổ không nháy mắt một cái nhìn cháo thịt Bảo Nhi đưa vào trong miệng.
Bảo Nhi cười múc một muỗng đưa tới bên miệng nàng, khi nàng há miệng thì vội vàng thu lại, đưa vào miệng mình. Lý Tuyết Diên trừng mắt to, giận dữ nhìn. Bảo Nhi trực tiếp bỏ qua ánh mắt cản trở kia, cứ thế ăn.
Lý phu nhân nhìn hai người đùa giỡn, khóe mắt ánh lên ý cười, dịch dịch góc chăn cho khuê nữ mình nói: "Diên nhi, con bây giờ vẫn không thể ăn thịt, chờ thân thể con tốt rồi, nương căn dặn phòng bếp làm cho con một bàn thịt, muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Lý viên ngoại vẫn ngồi ở một bên, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn chứa đầy yêu thương nhìn sang đây, chỉ cần nữ nhi vẫn còn, về sau nàng muốn làm cái gì cũng thuận theo nàng hết, nàng khỏe mạnh, vui vẻ, là được rồi.
Bệnh tình của Lý Tuyết Diên từ từ khôi phục, Bảo Nhi đã mấy ngày không có trở về Phượng Y Các, mỗi ngày lúc trời tối Nhạc Mặc đều sẽ tới đây ở với nàng một lát. Suy cho cùng cũng là ở trong nhà người ta, phu thê đều ở rất không hợp lễ. Nhạc Mặc gần như không có về, phần nhiều là dừng chân ở tư trạch. Trừ bố trí một vài chuyện cần thiết ra, phần nhiều là một mình cầm sách vùi ở trên giường.
Gấm vóc trắng thuần thêu hoa văn tơ vàng, mái tóc đen tùy ý buông xuống trên đầu vai, mắt phượng khẽ nhếch, sóng mắt lưu chuyển nhàn nhạt ưu tư. Chiếc mũi ngọc thẳng đứng, đôi môi mỏng mím nhẹ, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt lạnh nhạt. Da thịt trắng trong dôi ra rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác thác loạn, diễm tuyệt vô song.
Đầu đêm, tiếng chim kêu trầm thấp vang lên trên mái ngói xanh trên mái nhà, bốn gốc đình các trong sân giơ lên, giống như có thể ôm lấy màn trời. Đèn lồng bị gió đêm thổi mãnh liệt đung đưa, ngọn lửa chợt sáng chợt tối. Đứng trước cửa sổ, thông qua cửa sổ giấy thật mỏng nhìn đình viện mơ hồ, nhíu nhẹ chân mày, trong lòng bỗng dâng lên nổi cô tịch.
Tối nay mưa rào, thời tiết lạnh như thế, nàng ngủ một mình lại đạp chăn thì làm sao, không biết buổi tối có ai ở bên cạnh hầu hay không, nàng sợ tối, đi tiểu đêm có người đi cùng hay không, nàng thích nửa đêm thức dậy uống nước, có người chuẩn bị sẵn nước ấm không? Hai hàng mày không tự chủ cùng nhíu lại một chỗ, đầu mày lo lắng.
Cùng Lý Tuyết Diên ăn một bát cháo, liền bị Lý Tuyết Diên đẩy ra ngoài. Nữ nhân kia không muốn Bảo Nhi cùng ngủ, chuyện mong ước trước kia, hiện tại lại đối lập. Trong lòng Bảo Nhi hiểu rõ, nàng ấy lo lắng bệnh của nàng ấy sẽ truyền sang cho mình. Cũng không kiên trì, vặn vặn cổ liền theo nha hoàn ra khỏi phòng.
Lúc này mới biết bên ngoài đang mưa to gió lớn, hạt mưa đôm đốp đập xuống mái ngói, kèm theo một tia chớp, tiếng sấm ầm tới. Nha hoàn dẫn đường nghe tiếng sấm co rúm lại một cái, Bảo Nhi khép lại áo đơn trên người, cười cong mày. Nghĩ lại, mình đúng thật là mạnh hơn nữ nhân bình thường không ít, tuy mềm yếu, nhưng ta vẫn luôn kiên cường! Gió lớn mưa rào, sấm vang chớp giật, cứ tới, không sao cả.
Nha hoàn thổi đèn, bưng nước nóng tới, Bảo Nhi cho nàng đi xuống. Tiểu nha đầu kia rõ ràng bị tiếng sấm dọa sợ không nhẹ, vẫn nên sớm cho người ta trở về ổn định tinh thần lại.
Nhìn nước nóng trên đất, Bảo Nhi lười không muốn nhúc nhích, từ trước tới nay, đều là tướng công cởi giày rửa chân cho nàng, rầu người thật. Ngã lên giường, nện lung tung lên chăn, "Tướng công ơi, Bảo Nhi nhớ chàng! Hức hức…" , ôm đầu buồn bã một hồi.
Khóe miệng Nhạc Mặc khẽ nhếch lên, khóe mắt mỉm cười, lần đầu tiên bé con nhà hắn nói ra lời ấm lòng như vậy, nhẹ nhàng đến trước giường, nắm hai cái chân nhỏ kia. Bảo Nhi á một tiếng bò dậy, nhìn thấy tướng công mình, ỏn ẻn chu cái miệng nhỏ nhắn, làm nũng, "Tướng công, ta sợ….."
"Ngoan, tướng công ở đây!" , ôm bé con kia vào trong ngực, mặc cho nàng mè nheo. Bảo bối nhà hắn càng ngày càng phô trương, mới vừa rồi rõ ràng rất dũng cảm. Vuốt ve suối tóc mềm mại của nàng, nhẹ giọng dụ dỗ, trong mắt phượng tràn đầy cưng chiều. Mình bị bé con này ăn sạch sành sanh, nhưng mà cam tâm tình nguyện, không oán không hối! Nàng làm nũng cũng được, thông tuệ cũng được, bá đạo cũng được, hắn cứ vui vẻ sủng ái cưng chiều cả đời.
Vùi ở trong ngực quen thuộc, ngửi lấy mùi vị riêng biệt kia, Bảo Nhi đắc ý cong mày liễu. Trong đầu gẩy bàn tính nhỏ, làm thế nào mới có thể làm cho tướng công ở lại đây? Buổi tối không có người ôm ngủ, ngủ thế nào cũng không yên. Cọ cọ, thấy Nhạc Mặc cũng không có phản ứng gì, bộ dạng vẫn lạnh nhạt như cũ. Không khỏi có chút tức giận, nam nhân hư, bộ dạng ngày ngày không nóng không lạnh, hắn không vội thì hắn có thể kéo dài, thật tức chết người.
Nhạc Mặc khẽ cọ đầu, thu lại trêu chọc đầy mắt. Bé con nhà hắn được chăm sóc đã thành thói quen, luôn không biết cảm thông cho tâm tình của hắn, hiện tại lại chạy đến nhiều sói lang ong bướm như vậy, hắn phải dạy dỗ thật tốt một phen, không thể để cho những người đó có một chút thời cơ lợi dụng.
Nhạc Mặc bỏ người lại trên giường, khẽ ho khan nói: "Bảo Nhi, sắc trời không còn sớm, vi phu cũng nên đi về, tự mình chăm sóc mình cho tốt nha." Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi. Bảo Nhi có chút há hốc mồm, tại sao lại muốn đi, không phải vừa mới tới sao?
"Ui da, đau quá… " , ôm bụng lăn lộn ở trên giường, biến đổi nhanh chóng, len lén liếc Nhạc Mặc. Nhạc Mặc xoay lưng qua trên mặt sáng ngời chứa nụ cười tươi, khóe miệng tà mị nhếch lên một đường cong. Vội vàng mím môi, hơi nhíu mày xoay người, nhìn cái đầu nhỏ lăn lộn kia nói: "Bảo Nhi, đừng làm rộn, tướng công còn có chuyện chưa xử lý, ngày mai trở lại thăm nàng." Bảo Nhi vừa nghe xong, ngốc lăng, đòn sát thủ cũng vô dụng? Sững sờ ngồi dậy, cũng quên chuyện kêu đau này luôn, ngơ ngác nhìn chằm chằm Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc có chút đau lòng, không nên gạt nàng như vậy, muốn đưa tay ra, nhưng lại nhịn xuống. Phải kiên quyết một chút, nếu không nàng sẽ không biết lưu ý. Hắn có thể lý giải loại tùy ý lúc Bảo Nhi cùng nam nhân khác chung đụng kia là thói quen đời trước, không phải dễ dàng có thể thay đổi như vậy. Nhưng mà, ở thế giới này, loại tùy ý này rất dễ dàng bị đối phương hiểu lầm, tạo thành phiền toái không cần thiết. Đối với tình cảm nàng hiểu quá đơn thuần, nàng lại càng không hiểu được làm thế nào xử lý. Như vậy, hắn phải không ngừng dạy cho nàng một lớp, đặt mình ở trong lòng nàng, vĩnh viễn không xóa đi được, cũng không thể rời xa.
Thay đổi như vậy đối với Bảo Nhi mà nói có chút bất ngờ, nàng chưa bao giờ lo lắng Nhạc Mặc sẽ không cưng chiều nàng hoặc là như thế nào, nàng cảm thấy tất cả chuyện này đều là điều hiển nhiên, vẫn luôn xem là mình may mắn gặp phải nam nhân tốt như vậy, phúc phận tám đời mới có được. Tại sao tướng công lại nhẫn tâm như vậy rồi? Lần trước nàng làm sai chuyện cũng không lạnh nhạt như vậy, hay là bởi vì này lần mời Mạc Thương, thật sự ảnh hưởng đến sắp xếp của hắn rồi?
Con ngươi đen nhánh trong suốt mang theo mê mang, bao lấy vẻ đau đớn. Nhạc Mặc hối hận, hôm nay bốc thuốc có phải quá mạnh rồi hay không?
Vội vàng ngồi xổm người xuống bên mép giường, quỳ chấm chân sau xuống đất cởi giày, cởi tất vải cho nàng. Rưới nước lên, rửa chân cho nàng. Bảo Nhi ngây ngốc cúi đầu nhìn nam nhân đang rửa chân cho nàng kia. Hắn thật sự rất dễ làm người khác chú ý, đẹp đến mức làm cho những nữ nhân kia người trước hy sinh người sau tiếp bước, lông mày chụp xuống như ngọn núi, làn da trắng noãn thậm chí còn tốt hơn nàng. Mày kiếm nhập tấn, đường nét sườn mặt nhìn như mềm mại lại lộ ra cương nghị. Không cần bàn về thân phận của hắn là cái gì, chỉ nói riêng về người, hắn thật sự được gọi là tuyệt đại phong hoa, thiên hạ có một không hai.
Nàng thật sự không có để ý nhiều đến cảm thụ của hắn, chỉ một mực đòi lấy. Nhạc Mặc tỉ mỉ cọ rửa, muốn lập tức ôm người vào trong ngực dụ dỗ, nhưng nghĩ đến những chuyện bọn họ có thể gặp phải về sau, đành hạ quyết tâm, không có hành động.
"Tướng công, chuyện của chàng còn quan trọng hơn ta sao?" , giọng nói mềm mại dường như có thể hòa tan người ra, mắt to hiện lên vẻ vô tội làm cho người ta nhìn đau lòng.
Nhạc Mặc không kềm được, hạ dược cũng không xuống tay được, vấn đề dạy dỗ cũng không dạy dỗ được, trực tiếp ngồi lên giường, ôm người vào trong ngực. Bảo Nhi, sao thế được, chuyện tướng công làm cũng chỉ là chuyện thường thôi, sau này nàng sẽ rõ.
Cái này mới có hiệu quả, Bảo Nhi nhếch khóe miệng lên, đắc ý một phen."Tướng công, chàng không có ở đây Bảo Nhi ngủ không được, hôm nay lỗ mũi cũng không thoải mái, chàng nghe một chút, " nói xong dựa vào Nhạc Mặc hít mũi một cái.
Nhạc Mặc cưng chìu ngắt một cái, "Có phải Bảo Nhi không ngoan hay không, đạp chăn? Hửm?" Liếm cái lỗ mũi xinh xắn kia, nhân cơ hội liếm lấy đôi môi anh đào mềm mại kia.
Thấy màu mắt Nhạc Mặc sâu hơn, trên môi nong nóng, Bảo Nhi đưa tay vòng lên cái cổ kia, quỳ lên trên đùi mỗ nam, mị hoặc híp mắt hạnh, xề lại gần một bên tai gương mặt tuấn tú kia, "Có phải muốn ta rồi hay không? Hở?"
Hơi thở phà lên bên tai, thân thể theo bản năng có phản ứng. Muốn lập tức đè người xuống, lại không muốn đón lấy trêu chọc. Khẽ điều chỉnh khí tức xuống, ôm người dựa vào thành giường, đưa tay kéo rèm che xuống. Tiếng mưa rào cuồng phong bị ngăn cách bên ngoài, ánh nến xuyên qua màn lụa mỏng đung đưa, tràn đầy ôn tình.
Tỉ mỉ quan sát phản ứng của Nhạc Mặc, vỗ về chơi đùa lỗ tai của hắn, khẽ cắn vành tai, từ từ dời môi về phía khóe môi lạnh bạc kia. Hành động như thế, vô cùng trêu chọc. Nàng học ở đâu? Nhạc Mặc giận tái mặt hung hăng quấn lấy cái lưỡi thơm tho kia, không cho nàng một chút cơ hội thối lui ra.
Xoa nhẹ lồng ngực rắn chắc kia, kéo vạt áo của hắn ra, như thế nào cũng phải nắm giữ quyền chủ động ở trong tay mình, mặc hắn hôn dây dưa, đưa tay xoa nhẹ lồng ngực của hắn một cái, dẫn đến Nhạc Mặc run rẩy một trận.
Màu mắt Nhạc Mặc càng ngày càng sâu, Bảo Nhi cũng không có tốt hơn bao nhiêu, quần áo Nhạc Mặc mặc còn chưa có bị nàng lột sạch, lúc hồi hồn lại thì quần áo của mình toàn bộ đã cởi ra rồi.
Cố gắng duy trì tỉnh táo, muốn đẩy Nhạc Mặc ra một chút, đổi lấy cái ôm càng chặt hơn. Da thịt chạm nhau, xoa nắn cọ xát sóng nhiệt hun đỏ da thịt hai người.
"Tướng…tướng công…." , Bảo Nhi còn có chút lý trí, nàng muốn nói, đây không phải là nhà mình…đáng tiếc, không có cơ hội, giọng nói yếu ớt bị cắt đứt, chôn vùi ở trong ngọn sóng yêu đương cuồn cuộn.
Mưa rào đêm qua để lại chút dấu vết, mặt đất ẩm thấp dính đầy lá rơi. Gió lạnh lướt qua, lá rơi ngấm dần nước mưa khó tung bay được nữa, từng miếng chất chồng lên nhau, rì rào vang dội. Người làm dậy sớm cầm cái chổi quét lá khô, chim chóc đậu trên thân cây khô trước cửa nghiên đầu rỉa lông vũ ướt nhẹp.
Một bóng trắng từ nóc nhà lướt qua, ẩn vào hẻm nhỏ bên cạnh, con chim si ngốc nhìn một cái rồi lại tiếp tục rỉa lông. Tất cả đều im hơi lặng tiếng, không có ai biết.
Bảo Nhi xoa xoa cái thắt lưng ê ẩm, chậm rì rì mặc xong quần áo, dựa theo mỗ nam căn dặn lại mặc thêm một cái áo đơn ở bên trong. Nha hoàn bưng nước tới, tùy ý rửa mặt một phen, rồi chạy tới Tây Sương.
"Bảo Nhi, sao muội dậy sớm như vậy? Có phải ngủ không ngon hay không? Ta đã bảo muội về nhà mà, ta đã không sao rồi." Bảo Nhi còn chưa kịp chen vào lời nào, "Muội nói tướng công nhà muội chắc hận chết ta nhỉ, còn nữa…."
"Ngừng!" , không kêu lớn tiếng một chút thật sự sẽ không đè nổi cái miệng lảm nhảm kia. Chỉ có điều tiếng la to này, không chỉ trấn áp được Lý Tuyết Diên, còn dẫn tới cha nương nàng ấy luôn. Bảo Nhi vội vàng thu cái tay che ngoài miệng Lý Tuyết Diên lại, cười hắc hắc, chào hỏi Lý phu nhân Lý viên ngoại. Lý Tuyết Diên hả hê lắc đầu, nhận lấy ly nước nha hoàn đưa tới, một hớp cạn sạch.
"Chủ tử, Quận chúa và Vương tử Cảnh Vương Phủ đã ở Đào Hoa Trấn mấy ngày rồi." Mộc Lâm cung kính đứng nghiêm một bên.
Mộ Dung Dục dừng bút trong tay lại, cau mày, "Lý do gì?"
"Mượn danh vì đại thọ năm mươi của hoàng thượng, nghe nói Đào Hoa Trấn đang xây dựng thọ từ cho hoàng thượng, một là vì bái tế nữa là vì chuẩn bị lễ vật mừng thọ." Thấy ánh mắt chủ tử mơ hồ, lại nói, "Chủ tử, Trung Thành bên kia…"
Mộ Dung Dục xoay ánh mắt, mày rậm chau lên, nhìn về phía Mộc Lâm nói: "Đây không phải có lý do đúng lúc rồi sao!"
Khóe mắt Mộc Lâm chứa ý cười nói, "Ý của chủ tử là vì chúc thọ hoàng thượng, tiếp tục…"
"Ha ha, không phải đất Ngô là đất phong của Lục thúc sao, phụ hoàng cũng luôn tưởng nhớ, bản thái tử còn phải vì hoàng thượng dò xét thật tốt một phen, để bảo đảm căn cơ xã tắc." Mộ Dung Dục nhếch khóe môi lên, nói tiếp, "Kể từ đó, phụ hoàng chỉ mong sao ta thăm dò thật tốt một phen, nhất định sẽ không phái người đến thúc giục nữa."
Ánh mắt hai người giao nhau, nhìn nhau cười một tiếng. Mộc Lâm vui mừng đầy mặt, "Chủ tử anh minh, không chỉ có thế, sau này chúng ta hành động sẽ càng thuận tiện hơn, cho dù hoàng thượng nhận được báo cáo gì, cũng sẽ không nảy sinh lòng nghi ngờ nữa."
Làm như nghĩ tới điều gì, Mộ Dung Dục giản lông mày đang nhô lên như ngọn núi ra, năm đó nhất tộc Hoa thị biến mất ở đất Ngô, nhất định cùng Cảnh vương gia vĩ đại thoát không khỏi liên quan. Lục thúc, xem ra chất nhi ta nên tìm thời gian đi thăm viếng Lão Nhân Gia ngài một chút rồi.
Lý Tuyết Diên lại có thể tung tăng nhảy nhót, Bảo Nhi liền trở về Phượng Y Các. Hổ Tử và Tiểu Khang Tử thấy bà chủ trở về, vải vóc cũng không kịp chuyển xuống, lập tức nghênh đón thật xa. Đám người Mộc Cận, Hải Đường, Đỗ Quyên, Đông Mai cũng chạy ra, để lại một đám khách nhân ở trong phòng.
Nhìn từng người một cười giống như đóa hoa, Bảo Nhi không nhịn được trêu ghẹo nói, "Một đám các ngươi thật có ích nha, bà chủ các ngươi là ta mướn các ngươi làm việc, hiện tại đều vứt gian hàng đi, ta còn thế nào kiếm tiền hả!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT