Anh đối xử tốt với Liêu Thiên Tuyết như vậy, anh quan tâm cô ấy như vậy, cẩn thận bảo vệ cô ấy, sao em có thể không ghen tị.

Ngày đó, đến lượt Liêu Thiên Tuyết trực nhật, anh chơi bóng rổ ở sân thể dục, mà em đứng ở góc cầu thang tầng hai chờ cô ấy.

Sau khi quét tước vệ sinh xong, cô ấy cẩn thận khóa cửa phòng học, chuẩn bị ra về. Khi xuống tầng, cô ấy thấy em đang đứng, em nói: “Liêu Thiên Tuyết, cô dựa vào đâu mà làm vậy? Tôi đã nói với cô, tôi với Diêu Dục có ước hẹn.”

“Bốp” một tiếng tát vang dội, người ra tay trước không phải em, mà là Liêu Thiên Tuyết. Em ôm mặt nhìn cô ấy, cô ấy nói: “Hạ Thuần, người Diêu Dục yêu là tôi, là Liêu Thiên Tuyết, từ trước đến nay anh ấy chưa từng yêu cô, cô đừng ngu ngốc nữa. Bây giờ chúng tôi bên nhau rất vui vẻ hạnh phúc, tốt nhất cô đừng đến quấy rầy.”

Tiếp đó, chúng em không ngừng cãi nhau, cho đến khi em vươn tay đẩy cô ấy xuống cầu thang, chỉ trong vài giây thôi, gương mặt Liêu Thiên Tuyết trở nên trắng bệch, mà em đứng ở chỗ cũ ngây người, em biết mình đã gây họa.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của cô ấy, anh vội vàng chạy tới, thấy Liêu Thiên Tuyết đang ngã trên mặt đất và em ngơ ngác đứng trên cầu thang, đại khái anh đã biết chuyện gì xảy ra rồi.

May mắn là, anh không vì thế mà truy cứu trách nhiệm của em, không may là, anh hoàn toàn coi em là người xa lạ, không thèm để ý đến em nữa.

Trên mặt Liêu Thiên Tuyết lưu lại một vết sẹo, một vết sẹo xấu xí, nhưng anh vẫn yêu cô ấy như trước, vẫn đối tốt với cô ấy như trước.

Về sau anh nói, nếu em không đối xử vậy với Liêu Thiên Tuyết, có lẽ chúng ta vẫn là bạn bè, nhưng bây giờ, ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm được.

Diêu Dục, anh không biết, cái tát kia của Liêu Thiên Tuyết so với lời nói này quả thật không là gì, bởi vì cái tát của cô ấy làm đau mặt em, mà lời nói của anh làm đau lòng em.

Cuối cùng, em quyên góp tiền học đại học cho quỹ học sinh nghèo, sau đó làm việc ngu xuẩn cuối cùng trong cuộc đời này – nhảy xuống biển.

Khi chìm xuống mặt biển quen thuộc, em lại nghĩ tới những ký ức của chúng ta. Diêu Dục, có lẽ do vận mệnh quá tàn nhẫn, cũng có lẽ do chúng ta đã không biết quý trọng.

Nước biển lạnh lẽo vây quanh hết thảy, tràn vào xoang mũi, tựa như muốn nhấn chìm toàn thế giới. Ở giây phút cuối cùng, trong đầu em chỉ có một câu: Diêu Dục, em chúc anh hạnh phúc.

Nhưng sau, em không chết, mà được một người đánh cá vớt lên. Em nói với bọn họ em không có nhà, cũng không còn người thân. Không ngờ ông ấy nhận nuôi em. Trong nhà ông đánh cá còn có một bác gái, hiền lành lại thân thiện giống như bà ngoại của em.

Từ đó trở đi, em sống cùng bọn họ trong một căn nhà gỗ nhỏ bên bờ cát. Em không vào thành phố nữa, em rời xa nơi ồn ào náo động đó, cũng rời xa tất cả phiền não.

Trước mặt biển này, nơi từng chứng kiến ước hẹn của chúng ta, mặc cho anh không thực hiện lời hứa của mình, em vẫn sẽ vĩnh viễn ghi tạc nó trong tim.

Diêu Dục, em muốn nói với anh: Tình yêu của em, vẫn đợi trên bờ biển xa xôi này.

Lời kết

Trên bờ cát vàng, một cô gái nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, bên trong viết năm chữ: Diêu Dục, em yêu anh.

Không biết sau đó bao lâu, trên một ngã tư đường vắng lặng vang lên khúc hát:

Ngồi trên máy bay giấy tiến về phía chân trời, mùi hoa nở trong mộng ngọt ngào đến thế, ngòi bút dựa vào cảnh đẹp vẽ nên một bức họa rừng sâu, bởi vì anh nói muốn bên nhau đi khắp nơi…

Giống như hẹn ước của đứa trẻ nhỏ, có lẽ sau khi quay người anh đã quên, nhưng cho dù không còn sức lực, em vẫn sẽ trở về nơi bắt đầu.

Không sao đâu, em vẫn ở đây…

– Hết –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play