Edit: Lam Ngôn Thiên Lăng
Beta:
EllieKashinaChương 20: Mạc Thiến tức giận
" Chào chị Tiêu, em hiện nay đang phải tập huấn quân sự, có thể để sau kì tập huấn này gặp mặt không? " Mạc Thiến thập phần khách khí hỏi.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát mới cất tiếng hỏi: " Em hiện tại vẫn đang là sinh viên sao? "
" Không, em đang là học sinh cấp ba. " Mạc Thiến trả lời, cũng cảm thấy mình không mấy tự tin, trước đây chỉ sợ chính cô cũng không coi trọng kịch bản do một học sinh cấp 3 viết ra.
Nhà văn Tiêu bên kia cũng im lặng một hồi mới điều chỉnh tốt cảm xúc hỏi: " Bao giờ thì em có thời gian rảnh? "
" Chủ nhật đầu tiên của tháng 9 đi, lúc đó chị có rảnh không? "
" Được, thời gian đó tôi rảnh, tôi là tổng biên tập. "
Sau đó hai người lại hẹn địa chỉ gặp mặt, xong xuôi tất cả Mạc Thiến mới cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
Cô sở dĩ không mang kịch bản gửi cho công ty điện ảnh mà gửi cho biên kịch Ngô bởi vì biên kịch Ngô quen biết rộng, quen biết nhiều công ty điện ảnh truyền hình hơn nữa lại hay dạy dỗ một đám người mới, đám người này cung kính gọi hắn một tiếng thầy Ngô.
Thầy Ngô không phải là một người quá lương thiện mà là khi đào tạo ra một biên kịch xuất sắc càng có thể mang lại cho hắn uy vọng cùng danh tiếng, chính vì thế hắn thường xuyên triển khai tọa đàm, giảng dạy. Học sinh của hắn sau này trở thành các nhà biên kịch điện ảnh nổi tiếng, đạt được giải thưởng cũng xem như giúp hắn có được danh tiếng.
Lợi dụng lẫn nhau, cả hai đều có lợi, tội gì lại không làm?
Có lúc soạn kịch bản dạy học, nhận một ít học viên cũng là một nguồn thu nhập không tệ.
Một học viên thu 5000-8000 tệ học phí, thu ba bốn mươi học viên, trừ đi phí thuê địa điểm giảng dạy, một ít phí quảng cáo, phí trợ lý,... còn lại chính là lợi nhuận.
Nghiệp giới ghét nhất là một miếng ăn phải chia cho nhiều miệng, nhưng đem kịch bản gửi cho một công ty điện ảnh và truyền hình thì thường xuyên là đá chìm xuống đáy biển, vĩnh viễn cũng không nhận được câu trả lời, chờ đợi lâu như vậy không bằng đi tìm biên kịch Ngô là nhanh nhất.
Ngay sau đó cô liền bắt đầu suy nghĩ có nên hay không đồng thời đem kịch bản viết thành tiểu thuyết.
Kịch bản cùng tiểu thuyết không giống nhau, viết thành tiểu thuyết chẳng qua chỉ là sử dụng nội dung sẵn có viết thêm một ít tình tiết miêu tả, đồng nghĩa với việc viết lại một lần.
Mạc Thiến xem qua thị trường tiểu thuyết trong năm 2005.
Mười năm sau, sách điện tử bay đầy trời, các loại website tiểu thuyết, website sách lậu song hành, mọi người thường quen dùng điện thoại di động đọc tiểu thuyết dần dần vứt bỏ sách giấy.
Nhưng tại năm 2005, điện thoại di động vẫn chưa đa năng, mạng lưới cũng không tốt như mười năm sau, mười năm sau mạng lưới phát triển mạnh, rất nhiều sách lậu đều là dựa vào độc giả đánh tay, rất tốn thời gian và công sức.
Năm 2005, sách giấy chiếm lĩnh thị trường, mức độ tiêu thụ cũng không tính là thấp.
Nhãn hiệu mang lớn cũng đều là thành lập trong thời gian này, lượng tiêu thụ cao như này thì mười năm sau rất khó đạt tới.
Sau khi về đến phòng ngủ cô đã ra quyết định, đem kịch bản đồng thời viết lại thành thành tiểu thuyết, trước tiên viết chương đầu ba nghìn chữ, gửi bản thảo xem sao.
Gần 11 giờ đêm, phòng ngủ dần dần an tĩnh lại, đến thời gian các nữ sinh nằm trên giường ngủ tán gẫu, mấy người Mạc Thiến tụ lại trên giường ăn quà vặt, Bạc Cách đột nhiên hỏi Mạc Thiến về Cố Thù: "Trong nhà cậu ta là làm cái gì?"
Mạc Thiến suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu đáp: " Không rõ "
Cô thật sự không biết, cho dù đã sống lại một lần, thêm nữa cũng đã một lần gả cho Cố Thù cũng không biết rõ ràng.
Chỉ biết ba Cố Thù là làm ở nước ngoài, cũng là xuất khẩu hàng hoá ra nước ngoài, mẹ anh là ký giả, khi phỏng vấn ba Cố Thù mà quen biết.
Còn lại những cái khác cô hoàn toàn không biết.
Lúc trước, Cố Thù vì cưới cô mà đã náo loạn một trận dữ dội với người nhà, vì vậy sau khi kết hôn cô cùng ba Cố như cũ không có qua lại, đón Tết cũng hơn phân nủa là tại nhà Mạc Thiến.
Ba Cố Thù không thích Mạc Thiến là bởi ông là một người đàn ông khá bảo thủ, không thích nhất người tàn tật vả lại còn sinh đẻ khó khăn, hơn thế nữa Mạc Thiến tại thời điểm tham gia diễn xuất có quá nhiều cảnh hôn cùng bạn diễn, thậm chí là cảnh giường chiếu nửa kín nửa hở, ông khó có thể chịu đựng.
Mạc Thiến đối ông cũng không có ấn tượng tốt lắm bởi ông rất trầm mặc, ít nói, người cũng rất nghiêm khắc, nói chuyện lại càng không khách khí, Cố Thù hơn phân nửa tính cách là giống ông nhưng so với ông lại đáng yêu hơn rất nhiều.
Còn có, ba Cố Thù quả thực là một người đàn ông cặn bã.
Ông khi đã hơn bốn mươi tuổi, sự nghiệp thành công, có nhà có xe, có gia sản bạc triệu, ngay sau đó ở nước ngoài công tác quen biết Cố mẹ - một cô gái mới mười chín tuổi, mới vừa tới thực tập ở tòa soạn.
Ông giấu mẹ Cố Thù, nói mình là người đã ly dị, một lòng phấn đầu vì sự nghiệp, thực chất ông ở nước ngoài ngoại tình trong khi người vợ của ông ở trong nước.
Hai năm sau, mẹ Cố có thai cũng chính là Cố Thù.
Ông không do dự, về nước lập tức ly hôn với vợ, cấp một ít gia sản, sau liền cùng Cố mẹ kết hôn.
Thê tử kết tóc lại vứt bỏ không chút do dự làm cho Mạc Thiến đối ba Cố không thể có nổi chút thiện cảm. Cô có gặp qua mẹ Cố, chính là một người đẹp tóc vàng mắt xanh điển hình nhưng chuyện này cũng không phải lý do vong ân phụ nghĩa.
Thực ra Cố Thù bây giờ mới mười mấy tuổi nhưng bố anh năm nay đã gần sáu mươi.
Cố Thù còn có một chị gái cùng cha khác mẹ, tuổi tác khá lớn cứ như là mẹ anh vậy, là một giảng viên đại học. Khi cô cùng Cố Thù kết hôn người chị này cũng đến dự, nhìn thầy cô liền nói 1 câu: " Ồ, đại minh tinh nha. "
Chị ta nhìn cô ngồi trên xe lăn, ánh mắt có trào phúng, có vui sướng khi người khác gặp họa lại không có chút thân tình.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô thấy hơi mệt mỏi.
Cô còn nhớ được, Cố Thù từng mấy lần bị vợ trước của ba Cố châm chọc mắng là con trai của kẻ thứ ba, họ cũng không để ý mẹ Cố lúc đó có biết tình hình hay không, chỉ hận là mỹ nhân ngoại quốc này đã giành chồng người khác.
Mẹ Cố tiếng Trung không tốt, nghe không hiểu bọn họ mắng.
Cố Thù lại nghe và hiểu rõ tất cả.
Thiếu niên còn nhỏ tuổi đã phải thừa nhận nhiều chuyện như vậy, cô sao có thể không đau lòng?
" Dáng dấp cậu ta không tệ, màu mắt cũng rất đẹp chỉ là xem vóc dáng rất thấp về sau có lẽ sẽ cao lên, nhưng tính cách chút ngột ngạt, không như Tô Lương Ngữ rất biết quan tâm người khác, điểm này xem như thua Tô Lương Ngữ..." Bạc Cách bắt đầu so sánh Cố Thù cùng Tô Lương Ngữ.
Mạc Thiến lại cắt đứt lời cô:
"Không muốn so sánh nhiều như vậy, chỉ cần thích là tốt rồi, cậu ta tốt hay không tốt, đủ ưu tú hay không, có hoàn hảo như người khác hay không đều không quan trọng, quan trọng nhất là thích, duy nhất có thể so sánh với người khác là tình cảm của mình với cậu ý, thực sự rất thích cậu ý. "
Nghe cô nói xong, Lưu Tiếu Tiếu dựng thẳng ngón tay cái: "Tuy rằng nghe không hiểu lắm nhưng có vẻ rất có đạo lý nha. "
Mấy nữ sinh đang bàn chuyện về nam sinh liền có người đi vào gọi: "Nhanh trở về giường mình đi, có người đi kiểm tra rồi. "
Lưu Tiếu Tiếu trực tiếp từ lan can, nhấc màn lên, bò về giường mình, còn vỗ chăn đệm của chính mình.
Đỗ Ấu Tiệp ở giường trên, mỗi lần đều đi giày giẫm lên chăn đệm của cô để lên giường mình, lưu lại rất nhiều dấu chân, Lưu Tiếu Tiếu kháng nghị qua mất lần, Đỗ Ấu Tiệp đều không nói lý, cô cũng chỉ có thể tự di chuyển chăn đệm của mình.
Ai biết, người có động tác lưu loát như Bạc Cách lúc lên giường lại đột nhiên ngã xuống, hơn nữa lại ngửa mặt ngã xuống đối diện giường dưới, kêu thảm thiết một tiếng, đau đến nằm trên mặt đất, thân thể lăn một vòng, tay đỡ sau lưng.
Mạc Thiến hốt hoảng, trực tiếp đi chân trần tới dìu Bạc Cách, sợ cô ngã tê liệt xương cổ.
Giữa lúc hoảng hốt cô lại nhớ lại lần bị ngã trên sân khấu, đau đến thấu trời, chỉ trong nháy mặt ấy lại phải chịu thảm ba năm.
"Cánh tay cùng chân còn động được không? "-Mạc Thiến âm thanh run rẩy hỏi Bạc Cách.
Bạc Cách đau đến không nói ra lời, chỉ có thể dùng thân thể cuộn tròn ra hiệu cô, tứ chi bất động.
Mạc Thiến nhanh chóng đi lấy di động, gọi xe cấp cứu, sau đó lại gọi cho Tô Lương Ngữ: "A lô, Lương Ngữ à? Bạc Cách từ trên giường ngã xuống, rất nghiệm trọng, tớ đã kêu xe cấp cứu, cậu mau liên hệ thầy Trương. "
Tô Lương Ngữ là lớp trưởng, chỉ có anh có phương thức liên lạc với thầy Trương.
"Được, em đừng sốt ruột, anh sẽ liên lạc với thầy Trương." Tô Lương Ngữ nghe vậy liền nhanh chóng trả lời, ngay sau đó nhanh chóng cúp điện thoại đi liên hệ thầy Tiểu Trương.
Cô kích động quay lại xem Bạc Cách liền nghe Lưu Tiếu Tiếu ở bên cạnh mắng: " Con mẹ nó lại dám động tay với cái thang, tôi thấy ở trên có đổ dầu, cô rõ ràng là muốn gây sự "
Mạc Thiến kinh ngạc, quay đầu lại liền thấy Lưu Tiếu Tiếu đang dùng lực đẩy vai Đỗ Ấu Tiệp, đẩy cô ta ra xa.
"Cô có bệnh à, cô hỏi xem mọi người trong phòng, tôi khi nào động tới thứ này chứ, chúng ta không phải cùng nhau tập hợp cũng cùng nhau trở về sao?"
Mạc Thiến nhìn sang phía cái thang, thật sự có chút ánh sáng phản quang, còn dính tại đễ giày Bạc Cách một chút, cứ nhiên là cố ý trên thang đổ dầu, làm hại Bạc Cách trượt chân xuống, thực sự quá âm hiểm.
Chẳng qua Mạc Thiến cũng biết, đây không phải Đỗ Ấu Tiệp đổ, cô ta không có thời gian, do đó Mạc Hướng liếc qua nhìn Trương Sảng.
Trường Sảng chính là bạn tốt cùng chung mối thù của Đỗ Ấu Tiệp, hai ngày nay Trương Sảng đều nói bị cảm nắng, luôn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, không có đi tham gia huấn luyện quân sự.
Bị Mạc Thiến nhìn thoáng qua, Trương Sảng không nhịn được hoảng hốt, không hề nói gì chỉ là xem nhìn Đỗ Ấu Tiệp trừng mắt một cái, cuối cùng vội vã cúi đầu.
Mạc Thiến đưa tay kéo Lưu Tiếu Tiếu một cái, nói: "Cánh tay Bạc Cách bị thương, chúng ta trước xử lý qua một chút đã"
"Chính là..." Lưu Tiếu Tiếu nhìn tấm ván kia, khuôn mặt bực tức.
"A, nếu là bọn họ có động một chút chính là tự thừa nhận bọn họ cố ý hại người, có rất nhiều đôi mắt nhìn đây" Mạc Thiến cười đến trào phúng, thanh âm lạnh nhạt.
Cô là người không có gì đặc biệt ngoài cái bao che khuyết điểm lại còn bảo vệ đến quá mức.
Ngày thường, Lưu Tiếu Tiếu cùng Bạc Cách chiếu cố Mạc Thiến, Mạc Thiến sẽ không biểu hiện ra cái gì nhưng người khác dám đụng đến người cô một chút cô liền cho người đó ăn đủ, không những thế còn dư lại mang về.
Bởi vì quân doanh ở địa phương rất xa, xe cấp cứu tới rất chậm, khi đó thầy Trương đã tới phòng ngủ nữ sinh cũng xem qua cây thang bôi dầu, sắc mặt tái xanh, chỉ chỉ Đỗ Ấu Tiệp cùng Trương Sảng, tức đến nửa ngày cũng không nói ra, cuối cùng chỉ nói câu: "Tôi trước đưa Bạc Cách đi bệnh viện, ngày mai trở về sau đó lại tìm các người! Một đám tiểu nữ sinh như thế nào lại dám làm ra loại chuyện này?"
Đỗ Ấu Tiệp còn tính ngụy biện nhưng thầy Trương không cho cô ta cơ hội.
Nhân viên y tế tới đây, dùng cáng cứu thương khiêng Bạc Cách đi, Mạc Thiến luôn luôn cùng ở bên cạnh, đi đến một nửa bị Tô Lương Ngữ Ngăn lại: " Em không đi giày. "
Mạc Thiến lúc này mới chú ý đến, chính mình liền giày cũng không mang lại đi theo xuống lầu dưới.
Bạc Cách đại khái cũng tỉnh lại, thân thể vô cùng đau đớn, vẫn cố nói: " Cậu trở về đi, mình không chết được. "
Mạc Thiến cùng Lưu Tiếu Tiếu đứng tại cửa nhìn hồi lâu mới quay đầu đi trở lại.
Tô Lương Ngữ đi đến cạnh Mạc Thiến, ngồi xổm trước mặt cô, chỉ chỉ lưng mình: " Lên đi. "
"Không cần, đi chân trần lâu như vậy rồi cũng không có việc gì. "
"Chính là trước mình không thấy, bây giờ thấy không thể để cho cậu đi chân trần." Tô Lưỡng Ngữ nói, nhìn cô như cũ một bộ dáng không tình nguyện lập tức đi qua, bế ngang cô lên rồi bước nhanh lên lầu.
Lưu Tiếu Tiếu thấy khung cảnh này, hai mắt sáng long lanh, vội vàng đi theo.
Tô Lương Ngữ đem Mạc Thiến ôm đến tầng ba không thể vào phòng ngủ nữ sinh, anh mới đặt cô xuống, cho cô trở về.
Tại thời điểm cô định đi về, Tô Lương Ngữ nói: "Đừng đánh nhau. "
Cô chỉ liếc hắn, khống trả lời, vậy liền coi như là không đáp ứng.
"Đừng náo quá đáng bằng không anh không có biện pháp giúp em giải quyết, ngoan. " Tô Lưỡng Ngữ lần nữa thỏa hiệp.
" Được. " Mạc Thiến lúc này mới xem như đáp ứng.