Trong một buổi tối mà con khóc đến lần thứ năm thứ sáu rồi, cô đang kiệt sức cũng phải tỉnh giấc.
Cặp mắt đang buồn ngủ díp lại, dưới bóng đèn vàng lờ mờ, cô thấy anh nhanh nhẹn đứng dậy, vẻ mặt lo lắng ôm con ra khỏi phòng, còn bất mãn thì thầm, “Cho nên mới bảo muốn sinh con gái, vừa ngoan, vừa giống cô ấy…”
Cô nghe thấy mà mỉm cười, nhìn qua khe cửa thấy anh vừa vụng về vừa nâng niu ra sức dỗ dành con, tự nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
Đứa bé tinh lực dồi dào rốt cuộc đã ngừng khóc, yên lặng thiếp đi, thấy vậy anh mới rón rén vào phòng.
Cô vội vàng giả vờ ngủ.
Khi anh nhẹ nhàng lên giường, không tạo lên một tiếng động nào, cô chợt lật người qua, ôm thắt lưng anh.
“… Đánh thức em à?” Anh quay lại nhìn cô, áy náy vén tóc mai của cô ra sau tai, “Vất vả cho em rồi.”
Cô lắc đầu, ôm anh, vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT