Triệu Võ Huy ngồi bên giường ôm nàng vào ngực, nước mắt chảy xuống: “Vì sao?”
Như Song nằm trong lòng hắn cười yếu ớt: “Võ Huy, nếu có kiếp sau, tốt nhất đừng gặp nhau.”
Cả đời này, khúc mắc của ba người đã quá nặng nề, không muốn nhận thêm lần nữa.
Nhưng Triệu Võ Huy lại nói: “Như Song, ta nguyện kiếp sau gặp nhau không yêu nhau.”
Triệu Võ Huy cưới được nữ tử mình yêu nhưng không cách nào đi vào nội tâm của nàng, cuối cùng trơ mắt nhìn nàng để lại huyết mạch cho mình, khó sinh mà chết.
Nhan Như Song gặp được nam tử trong mộng, nhưng khi nhận ra đã quá muộn, gặp mặt lại quá trễ.
Mạc Khanh Vũ, có lẽ người đời sẽ nói y vào cửa Phật từ lâu, đã sớm cắt đứt phiền não tơ tình.
Nhưng người đời không biết, một năm vào tiết hoa đăng, y tình cờ nhìn thấy Nhan Như Song lén ra ngoài du ngoạn ngắm đèn cùng nha hoàn, kinh hồng thoáng nhìn[4] khó có thể quên. Cùng năm, y thi đậu công danh, sau đó nhờ người tới Nhan gia cầu hôn.
Nhan gia từ chối cầu thân, Mạc Khanh Vũ tất nhiên cảm thấy mất mát không thôi, vì thế quyết tâm tạo dựng sự nghiệp. Có điều, quan trường hung hiểm mà y còn non nớt không nhiều kinh nghiệm, lại không muốn thông đồng làm bậy cùng kẻ khác, vì thế bị người hãm hại, buộc phải rời xa triều đình.
Tình trường thất bại, quan trường cũng thất bại; sau khi trở về nghe được tin Nhan Như Song đính hôn cùng Triệu Võ Huy, càng thêm nản lòng thoái chí, vì vậy y xuất gia, chỉ mong làm bạn cùng Phật.
Ngày đó, vì là nàng, cho nên mộc ngư trong tay dừng gõ.
Ngày đó, vì là nàng, cho nên nhịn không được mở miệng, muốn nói với nàng một câu.
Cuối cùng, tâm nguyện cả đời vẫn không đạt được, âu sầu mà chết.
Lập Xuân năm sau, dưới tàng hoa lê ở hậu viện Vô Biên tự có thêm một ngôi mộ, giống như ngôi mộ bên cạnh, không bia không tên.
Rốt cuộc, thành đôi.
– Hoàn –
[1] Trích trong “Văn nhạn thiên” của Dương Duy Trinh triều Nguyên.
“Lâu đầu văn quá nhạn, chích ảnh bất thành song.
Nhất dạ cuồng phu mộng, tương tùy đáo cửu giang.”
Giải nghĩa: Ta ở trên lầu nghe tiếng nhạn cô đơn thê lương, thân đơn bóng chiếc, không thể thành đôi. Mộng ngọt a, ngươi mau mở đôi cánh, chở ta về nơi linh hồn dẫn tâm – quê nhà Cửu Giang.
[2] Cô ảnh nan song: Đơn độc một bóng hình, khó thành đôi.
[3] Mộc ngư: Mõ bằng mộc của nhà sư.
[4] Kinh hồng thoáng nhìn: Chỉ liếc mắt một cái, liền lưu lại ấn tượng sâu sắc mãnh liệt. Thường dùng để nói đến bóng dáng nhẹ nhàng diễm lệ của nữ tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT