Bồ Tát từ bi, độ nhân vô biên.
Hương hỏa trong chùa dày đặc, sương khói lượn lờ, xông vào mắt người phát đau, Như Song chịu không nổi, lấy khăn tay che miệng ho khan hai tiếng rồi ra ngoài, thầm nghĩ đi xa một chút.
Bên tai vẫn văng vẳng tiếng niệm Phật rủ rỉ, Như Song bất giác đi qua đại điện, bước vào một nơi yên lặng trong hậu viện.
Một tăng nhân thanh tú nhắm mắt nhập định dưới tàng cây, hoa lê như tuyết bay xuống, phủ khắp người y.
Như Song thấy người này, nháy mắt ngừng chân, chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Dường như tăng nhân kia nghe thấy tiếng động, mở mắt ngước nhìn.
Vẻ mặt hờ hững, cặp mắt tĩnh mạc, không bi không hỉ, nhất định khi trời sinh y đã muốn y trở thành người của Phật.
Tăng nhân khẽ gật đầu với Như Song: “Xin hỏi phu nhân có chuyện gì?”
Vẫn như ba năm trước đây, chỉ cần một ánh mắt đã đủ chôn vùi hết thảy.
Như Song kinh hãi, lắc đầu, lảo đảo chạy đi.
Sau khi hồi phủ, Như Song bệnh nặng hồi lâu, kéo dài một tháng chưa khỏi.
Võ Triệu Huy lưu luyến bên ngoài nhiều ngày chưa hồi phủ, nay biết tin lập tức quay về, một đường nghiêng ngả loạng choạng tiến vào phòng.
Vẻ mặt Như Song tiều tụy, hao gầy không ít, lúc này đang được nha hoàn hầu hạ uống thuốc.
Vừa thấy Triệu Võ Huy, Như Song sửng sốt, bật hỏi: “Sao chàng lại trở về?”
Triệu Võ Huy nghe vậy, sắc mặt tái đi, nhưng vẫn không nói gì, đi qua lấy chén thuốc, tự mình đút cho Như Song từng thìa một.
Như Song đờ đẫn cả người, mặc hắn bón thuốc đắng cho mình.
Trên đời không có thuốc ngọt, bát thuốc này vẫn đắng chát, điều khác thường duy nhất là nó mang theo một chút ấm áp.
Triệu Võ Huy dường như thay đổi thành người khác, từ khi trở về biết kiềm chế tính tình, không đi đến những nơi mua vui, ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc Như Song.
Ba tháng sau, Như Song có thai, mọi người trong phủ mừng rỡ, Triệu Võ Huy càng cao hứng cười không khép miệng.
Như Song không lộ ra vẻ vui mừng, nhưng nàng thường xuyên vuốt ve bụng mình, cười nhẹ dưới ánh dương.
Tất cả mọi người nói Bồ Tát ở Vô Biên tự rất linh, cầu là được, vì thế bàn nhau muốn đi lễ tạ thần.
Như Song ôm bụng to, lần thứ hai đi vào Vô Biên tự.
Khói lửa vẫn hun người như cũ, Như Song mang thai càng thêm mẫn cảm, tránh không kịp, lấy khăn tay che mũi đi ra ngoài một mình.
Vòng vòng quanh quanh lại đến nơi nọ, hoa lê đã tàn, quả treo đầy cành, nhành cây cong xuống vì nặng.
Nhưng không thấy thân ảnh của người nọ, chỉ bắt gặp một ngôi mộ đơn độc dưới tàng cây, không tên không họ.
Như Song hơi thất vọng, lúc này một tiểu sư phụ đi qua, Như Song vội ngăn y lại hỏi: “Xin hỏi vị sư phụ kia đâu?”
Tiểu sư phụ khó hiểu: “Vị nào?”
“Chính là vị thường ngồi nhập định dưới tàng cây kia.”
“À, người ấy ư, chẳng phải vẫn ở đằng kia sao?”
Tiểu sư phụ giơ tay, chỉ về phía ngôi mộ.
Như Song Nghe vậy, bước chân bỗng chốc xiêu vẹo, suýt nữa ngã sấp xuống, may mà bám được vào thân cây mới gắng gượng đứng vững.
“Y… Tên của y là gì?”
Tiểu sư phụ hơi đắn đo, không biết nữ thí chủ trước mắt có quan hệ với sư thúc đã qua đời như thế nào, nhưng vẫn cung kính trả lời: “Pháp danh của sư thúc là Thích Phàm, tính danh tục gia là Mạc Khanh Vũ, từng đỗ tiến sĩ, về sau gặp sóng gió lớn, vì thế liền vào cửa Phật…”
Như Song không biết mình về nhà thế nào, chỉ cảm thấy mặt trời mùa thu rọi nắng đẹp, nhưng vì sao chiếu lên người lại lạnh như băng?
Chờ đợi, lại bỏ lỡ.
Gặp nhau, lại quá trễ.
Mạc Khanh Vũ, không muốn dễ dàng gặp nhau…
Mấy tháng sau, Như Song lâm bồn, khó sinh.
Đại phu và bà đỡ đều nói chỉ có thể bảo vệ một trong hai mẹ con, hỏi ý tứ Triệu Võ Huy.
Triệu Võ Huy quyết định rất nhanh, giữ lớn bỏ nhỏ. Nhưng Như Song gắng gượng thuyết phục, khăng khăng muốn bảo vệ đứa nhỏ.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Như Song, một cặp nam hài thuận lợi ra đời, nhưng chính nàng dầu cạn đèn tắt, đi tới cuối đường sinh mệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT