Quyển 1: Tử Du

Phía dưới tường, Tiểu Tam lắc đầu vẻ mặt đầy hâm mộ. “Lưu công tử đúng là Lưu công tử, quả thật trâu bò.” Nói xong, hắn đưa hai ngón tay lúc nãy đâm vào mông Lưu Hiển chà qua chà lại dưới đất.

“Bịch.” tiếng cái bụng to tròn, của Lưu Hiển chạm vào đất trước tiên, hai chân sau co lại, hai tay dang ra,với dáng nằm sấp nhìn thật giống con cóc.

Hạo Thiên nhìn qua Bạch Tư Thành, Bạch Tư Thành hiểu ý liền tới đỡ hắn, Lưu Hiển khoác tay tỏ ý không cần rồi lồm cồm bò dậy,

sau khi đứng lên, hai tay hắn liền che lấy cái mông, hai chân nhón gót, đứng thành một tư thế rất kỳ dị.

Bạch Tư Thành cùng Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào Lưu Hiển, có cùng một suy nghĩ … “Con mẹ nó, hắn lại phát bệnh à?”

Vì những lần trước trèo tường, gã đều có cùng một loại tư thế này, Lưu Hiển giải thích là lúc nhỏ, phụ thân hắn bắt hắn tập võ công bị tẩu hỏa nhập ma, về sau mỗi khi tiếp đất từ trên cao, liền phát bệnh hai tay phải đưa ra sau hai chân phải nhón gót mới di chuyển được.

Lưu Hiển thấy hai người nhìn hắn liền hiểu hai người đang nghĩ gì mặt đỏ lên liền cười trừ nói.

“Không sao, không sao, bệnh cũ tái phát,phải đi nhanh một chút nếu Lý tiểu thư tắm xong. Đại sự không thành thì chính là khổ tận mà không được cam lai.” Hắn cũng không thể nói là mông của mình bị cưỡng …. được nên đành bịa ra một lý do.

Hai người ngơ ngác nhìn hắn “Cái gì cam lai?”

Hắn lắc đầu. “Không có gì, lão nhị dẫn đường đi, phải rồi lão đại ngươi nhìn thấy qua Lý tiểu thư chưa, ta chỉ là nghe đồn rất đẹp, nhưng chưa từng thấy qua, chỉ là không biết là khi cởi bỏ lớp quần áo đi, có đẹp hơn so với A Nguyệt ở Di Hồng Viện không?” Lưu Hiển liếm môi ánh mắt hiện lên đầy vẻ dâ* tà.

Hạo Thiên lắc đầu. “Ta cũng chưa gặp bao giờ, nàng cũng không phải lớn lên ở Thủy Thành cũng là mới chuyển đến đây không lâu, ta cũng chỉ là nghe qua lời đồn, cũng mong là đừng làm ta thất vọng.”

“Chẳng phải xem xong liền biết sao, lão đại yên tâm nếu Lý tiểu thư dung mạo bình thường, thì tuyệt nhiên sẽ không có những lời đồn thổi đó” Bạch Tư Thành quay đầu lại nói.

Bạch Tư Thành đi trước, Hạo Thiên theo sau, Lưu Hiển chắp tay sau mông nhón gót đi cuối, sau một thời gian đi qua hai cái đình viện. Hạo Thiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi Bạch Tư Thành. “Lão nhị, ta thấy có chút không ổn, Lý phủ tuy không bằng Hạo phủ nhưng dù gì cũng là đệ nhị thế gia ở Thủy Thành. Từ lúc trèo tường vào đến giờ ngoài hai tên gác cổng, một bóng gia đinh hay nha hoàn ta đều không thấy qua, có phải hay không có vấn đề.”

Bình thường, mỗi cái địa phương hắn đột nhập vào không trốn đông cũng né tây, huống hồ ở đây là gia tộc nhất nhì Thủy Thành. Số lượng gia đinh cùng người hầu cũng không dưới một trăm, mà ba người bọn hắn đi một vòng mà một bóng người cũng không có.

“Đúng, đúng … ta thấy Lý phủ cũng quá dễ đột nhập đi. “ Lưu Hiển nghe Hạo Thiên hỏi Bạch Tư Thành hắn liền ý thức được có vấn đề liền xen vào.

Bạch Tư Thành liền đứng lại nhìn trước nhìn sau một hồi rồi quay đầu nhỏ giọng giải thích. “Có chuyện này sợ lão đại không biết, Lý gia không biết từ đâu phát hiện ra bảo vật, hiện tại chắc là đang tập trung gần hết người của Lý phủ ra cổng Tây để áp tải bảo vật.”

Hạo Thiên nghe thế ánh lộ vẻ khinh thường, Hạo gia là một đại tộc nên loại bảo vật gì mà hắn chưa từng thấy qua, không phải dạ minh châu thì là bảo thạch, ngọc bội, bảo kiếm hoặc tranh vẽ.

“Bảo vật gì?” Lưu Hiển liền hỏi.

Thấy được vẻ mặt khinh thường của Hạo Thiên, Bạch Tư Thành liền nở một nụ cười bí hiểm nói. “Cũng không phải là loại bảo vật như lão đại đang nghĩ, nếu đơn giản thế thì cũng không tới mức gần hết người trong Lý phủ kéo ra cổng Tây đi nha.”

Hạo Thiên nghe thế ý thức được vấn đề, khinh thường trong mắt liền mất đi thay vào đó là chút hiếu kỳ “Cái gì bảo vật,đừng úp úp mở mở?”

“Là bảo vật tiên gia.”

“Tiên gia? cái nào tiên gia, có phải hay không tiên gia đạp trên kiếm bay qua lại, lật tay một cái là làm người chết sống lại.” Lưu Hiển liền hỏi, Hạo Thiên cũng tò mò. “Tiên nhân có thật sao?”

Lúc nhỏ Hạo Thiên thích nhất là nghe những chuyện này, mỗi tối trước khi ngủ mẫu thân hắn đều kể cho nghe, lúc đó mỗi lần ra vườn hắn đều cầm một cành cây miệng lầm bầm giả vờ niệm cái gì đó, hoặc bắt gia đinh bế hắn lên cao tưởng tượng là đang bay.

Chỉ là sau thời gian dài dần lớn lên, hắn dần trưởng thành được đôi chút, có chính kiến riêng của mình, những đều đó đều quá xa xôi, mờ ảo đến mức hẳn chẳng thể thấy được, nên dần không tin vào nữa. Đến bây giờ khi Bạch Tư Thành nhắc lại vẻ mặt hắn tràn đầy hứng thú và tò mò, liền hỏi “Lão nhị, làm sao ngươi biết.”

“Lão đại, ngươi biết rõ nhà ta kinh doanh dược liệu, dược thảo. Hôm trước nhị thúc nhà ta đang áp tải một kiện dược thảo đi Triệu Quốc về, trên đường có gặp qua người của Lý gia đi ngược hướng áp tải một cái rương, được bọc kỹ bằng hai lớp vải, bên ngoài miếng vải buộc chằn chịt dây thừng, vốn cũng chả có gì đặc biệt nhưng trời đang đổ mưa…”

“Trời mưa thì sao.“ Lưu Hiển lúc này đã hết “bệnh” tư thế trở về bình thường liền chen vào hỏi. Hạo Thiên bực tức đá hắn một cái vào mông “Để yên hắn kể tiếp.”

Lưu Hiển sắc mặt nhăn nhó vết thương cũ vừa bớt đau bị đá vào liền “bệnh” trở lại, hai chân nhón gót, hay tay che mông.

Bạch Tư Thành liền kể tiếp “Trời mưa nhưng lạ ở đây là không một giọt mưa chạm vào được tới chiếc rương, rơi gần tới lại bốc hơi mất, miếng vải che không ướt lấy một chút nào. Trong khi đó kiện dược thảo nhà ta bỗng dưng nhẹ đi rất nhiều, nhị thúc liền dừng lại cho người mở ra kiểm tra, lão đại ngươi đoán xem bên trong thế nào?”

“Như thế nào?” Hạo Thiên đầy tò mò hỏi.

“Là héo sạch toàn bộ, nhị thúc ta sau một đêm suy nghĩ liền khẳng định là bảo vật của tiên gia, mới có thể khiến mọi chuyện kì dị như vậy.”

Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, ba người liền đi đến một gian phòng rất rộng, cả ba người ngó trước ngó sau rồi đẩy cửa đi vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play