“Công tử, ta cầu xin ngài đừng có trốn ra ngoài có được không, công tử vẫn còn đang bị lão gia phạt mà.”
“Tiểu Tam ngươi tránh ra đừng cản ta, một hai canh giờ nữa ta về là được, Hàn quản gia có hỏi ngươi nhớ nói cho khéo, ta đi đây”. Dứt lời nam tử leo lên lưng ngựa phóng thẳng để lại phía sau từng lớp bụi mịt mù.
“Công tử khoan đã.” Tiểu Tam chưa dứt lời thì người đã mất dạng còn mỗi mình hắn đứng đó lắc đầu mặt co rúm lại như quả hồng phơi khô. “ Công tử à cũng không thể nào lấy lí do đi vệ sinh một ngày hơn sáu bảy lần để lừa Hàn quản gia a…”
Hạo Thiên là con trai của thành chủ Hạo Lâm, năm nay mười bảy tuổi nổi tiếng quần là áo lượt,lưu manh vô lại nhất nhì Thủy Thành.
Thủy thành, là một tòa thành nằm phía bắc nước Đại Vinh, được năm gia tộc lớn xây dựng lên từ rất lâu rồi. Thời gian qua đi, một gia tộc đã suy sụp, giờ chỉ còn lại bốn gia tộc, hiện tại Hạo gia đang nắm giữ phủ thành chủ cũng lão đại lớn nhất.
“Tránh ra, tránh đường ra cho bổn công tử” Hạo Thiên vừa cưỡi ngựa vừa quát khiến trên đường gà bay chó sủa, người dân hai bên đường hoảng sợ tránh né. Chạy thẳng đến quán rượu Quế Hoa, hắn giao ngựa cho tiểu nhị đi lên lầu.
Quán rượu Quế Hoa, là địa phương kinh doanh tốt nhất ở Thủy thành, nên Hạo Thiên thường xuyên lui tới, trên lầu ba có hơn sáu phòng, đều được thiết kế mỗi kiểu khác nhau. Đặc biệt là có thể cách âm, hấp dẫn các thương nhân thường hay lui tới để bàn việc buôn bán nên đặc biệt thu hút khách.
Hạo Thiên chạy lên lầu trên cùng, lúc này trên lầu có hai người, một thanh niên cao gầy mặt trắng nhìn rất đẹp mã, đang cầm quạt là công tử Bạch Gia - Bạch Tư Thành, người còn lại là thanh niên vừa béo vừa lùn trên tay còn đang cầm miếng đùi gà ăn dở, là tam công tử Lưu Gia - Lưu Hiển cả hai vừa thấy Hạo Thiên đến liền đưa tay ra hiệu.
Ba tên hoàn khố này tự xưng là tam đại công tử Thủy thành, nhưng mọi người hay gọi bọn hắn là tam đại vô lại, không việc xấu nào không làm, bắt nạt con gái nhà lành, ăn chơi đập phá mọi nơi...
Là ba vị quần là áo lượt công tử nhưng xưng hô thì không dùng công tử, huynh đệ, mà thích dùng lão đại, lão nhị, lão tam lí do rất đơn giản, như vậy nghe oai phong hơn nhiều.
Thấy Hạo Thiên tới Bạch Tư Thành tiến tới vừa cười vừa nói “Lão đại,không phải thích dùng kiệu hơn ngựa hay sao mà hôm nay lại cưỡi ngựa đến đây?”
“Ta một đường trốn từ trong phủ ra, đến cửa còn không được đi, phải leo tường thì sao có thể kêu người lấy kiệu. Lão quản gia mà phát hiện ta trốn ra ngoài thì lại đem về nhốt thêm mấy ngày nữa.”
“Con mẹ nó, nhắc tới phạt ta lại càng giận, cái sòng bạc chết tiệt đó lừa ta mấy vạn lượng, rõ ràng ban đầu ta thắng rất nhiều, về sau lại thua sạch.”
“Giận quá nên ta cho người đốt, thì phụ thân sai chấp pháp vệ đến bắt ta về như phạm nhân, phạt phải quỳ năm ngày thật tức điên lên được. Sau này mặt mũi của ta tại Thủy thành còn đâu nữa.”
Hạo Thiên nổi điên lên đập tay xuống bàn, vị đại công tử này trước giờ có luyện tập công phu gì ra hồn, liền ăn phải quả đắng. Hắn la oai oái rồi lấy miệng thổi vào bàn tay đang sưng phồng.
Bạch Tư Thành cùng Lưu Hiển nghe hắn kể, vừa cười vừa an ủi. “Lão đại bớt giận, hay là tối nay chúng ta Thâu Khuy đi. Hôm nay ta cùng lão nhị vừa phát hiện ra một chỗ không tồi có thể đến vui vẻ giải sầu cho lão đại.”
Thâu khuy trong lời của Lưu Hiển chính là nhìn trộm nữ nhân, mà thứ đặc sắc nhất để nhìn trộm thì chỉ có lúc đang tắm mà thôi.
Một trong những sở thích của cả ba là rình trộm nữ nhân tắm, tuy là có vài lần bị bắt được tại trận, gần đây nhất là ở Viên gia, nhưng cũng không ai dám làm gì Hạo Thiên, ai bảo cha hắn là Hạo Lâm thành chủ. Tuy có to tiếng qua lại nhưng cuối cùng cũng là không giải quyết được gì đành ngậm bồ hòn làm ngọt kéo về.
Hạo Thiên gật đầu nói. “Theo ngươi lần này chúng ta ghé thăm nhà ai.”
Hạo Thiên bỗng nhớ ra chuyện gì, gã nhìn chằm chằm vào Lưu Hiển rồi quát. “Mẹ nó, lần trước vì ngươi kẹt lỗ chó mà làm ta bị phát hiện, báo hại phụ thân phạt ta quỳ gối tận mấy canh giờ, lần này mà như thế nữa thì đừng trách ta độc ác.” Hạo Thiên bỗng nổi giận đưa nắm đấm lên trước mặt Lưu Hiển.
“Lão đại tha cho ta đi, lần trước ta cũng là ăn đòn thay lão đại, Viên gia không làm gì được lão đại, nên quay ra trút giận sang Lưu gia, làm ta vừa bị đòn vừa nhịn đói hai bữa cơm, lão đại cũng biết ta bỏ một bữa ăn là tay chân bủn rủn đi đứng không nổi rồi, lại còn phải chịu đòn gần hai mươi roi, thì cái mạng nhỏ của ta chút nữa cũng không giữ lại được.”
Lưu Hiển vừa kể vừa tả lại bộ dạng khi đó, khiến Hạo Thiên muốn đánh cũng không được. dù gì cũng là đồng phạm. Hắn cũng đã chịu đòn thay rồi, Hạo Thiên vỗ vai hắn nói “Coi như lấy công chuộc tội, tối nay chỉ cần chuẩn bị cho tốt, cẩn thận đừng để bị phát hiện, ta đảm bảo lần này sẽ nhường ngươi vị trí nhìn tốt thứ nhì.”
Bình thường, mỗi lần đi nhìn trộm vị trí tốt nhất là Hạo Thiên, kế đến Bạch Tư Thành cuối cùng là Lưu Hiển. Đơn giản vì gã lùn nên nhiều khi đi góp vui chứ cũng xem không được gì. Sau cùng Lưu Hiển vẫn là đến Di Hồng Viện tìm A Nguyệt cùng nàng vui vẻ.
Bạch Tư Thành tiến tới nói nhỏ vào tai Hạo Thiên. “Lão đại, hay là tối nay chúng ta ghé thăm...”
Chưa kịp nói hết câu, thì phía dưới Quế Hoa Tửu Lâu bên kia đường có giọng nữ vang tới. “Lý công tử, tiểu nữ van xin người, thả ta ra, tha cho ta đi.”
Là tiếng một thiếu nữ vang lên từ trong đám đông. Bạch Tư Thành như phát hiện được gì, chỉ tay về hướng đó rồi nhìn Lưu Hiển và Hạo Thiên nói.
“Lão Đại có trò vui, có muốn xuống tham gia hay không, nhìn phía dưới kia dáng người thì rất giống Lý Sự của Lý gia.”
Trong bốn đại tộc còn lại bao gồm Hạo, Lý, Bạch và Lưu, dựa theo trình tự có thể phân cao thấp từ Hạo gia hiện tại là chủ nhân của Thủy Thành, lão thành chủ là Hạo Lâm có một vợ và Hạo Thiên là con một, đến cuối cùng là Lưu gia.
Trong quá trình phát triển của Thủy thành, thì Hạo gia trong vài chục năm gần đây mới đủ thực lực để đứng đầu. Tính đến lâu đời và bí ẩn nhất thì là Lý gia nằm phía đông thành, nghe nói từ lúc ngũ đại gia tộc lập thành thì họ từng có thời gian đứng đầu, nhưng không hiểu vì sao dần tuột dốc, dẫn đến bây giờ lại giữ vị trí đệ nhị.
Bạch, Lưu hai gia tộc tuy không bằng hai vị trên, nhưng cũng là thế lực lâu đời của Thủy Thành, mỗi gia tộc tọa lạc phân biệt tại Tây và Bắc của thành.
“Lý công tử, ngài thả ta ra đi, thực sự ta không cố ý, ta cầu xin ngươi thả ta ra đi."**
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT