Ngoài ra còn một lý do khác mà Viên Lục Tường không dám làm to chuyện, gây ồn ào, đó là bởi vì gã sợ Bạch Tư Thành hoặc ai đó có quan hệ tốt với Hạo Gia, sẽ phá hư kế hoạch của hắn. Thậm chí có thể ảnh hưởng ít nhiều đến Viên Gia.
Thời gian cứ thế trôi qua đã ba ngày. Vào buổi tối, ngồi cạnh bên giếng nước. Hạo Thiên vẫn đang tập luyện lắng nghe mọi thứ xung quanh với sự hướng dẫn của Tử Du trước đó cùng dụng cụ kỳ lạ mà nàng đã nghĩ ra.
Trên hai tay Hạo Thiên cầm hai sợi dây, kéo dài từ chỗ hắn chạy ngược về sau lưng đến cái cây lớn. Có một cành chìa ra gần mặt đất, trên đó treo một cái l-ng đầy những viên đá, ngay cửa l-ng có buộc một sợi dây. Xuống phía dưới nữa là một miếng gỗ nhỏ cũng được buộc bằng một sợi dây khác, cả hai sợi kéo dài đến chỗ hai bàn tay của Hạo Thiên.
Hạo Thiên dùng tay giật mạnh sợi dây đầu tiên, sợi dây căng lên kéo cánh cửa l-ng mở ra, từng viên đá thay nhau rơi ra khỏi đó, tiếp đó hắn giật tiếp sợi dây còn lại, miếng gỗ hất mạnh lên khiến những viên đá vừa thoát khỏi cái l-ng chia thành nhiều hướng mà rơi xuống đất.
Hạo Thiên tập trung vào đôi tai, khi âm thanh từng viên đá chạm vào mặt đất cứng rồi nhảy thêm hai đến ba lần nữa thì dừng hẳn lúc này hắn mới tính nhẩm. “Bảy, không là tám bước.”.
Buông hai sợi dây ra, Hạo Thiên bước tới hướng mà hắn cho rằng một trong những viên đá rơi ở đó. Chừng bảy đến tám bước chân, hắn cúi người xuống dùng tay mò mẫm, rất nhanh sau đó trong tay hắn là một viên đá được mài nhẵn. Quay về lại chỗ cũ cạnh giếng nước, sau đó Hạo Thiên lại đi tới một hướng khác, lúc trở về trên tay lại thêm một viên đá.
Đây là một trong những biện pháp mà Tử Du nghĩ ra, bình thường thì Hạo Thiên sẽ sử dụng nó để luyện tập vào ban ngày, riêng hôm nay thì lại khác. Là ngày mà thể chất của Tử Du lại bộc phát một lần nữa.
Bởi vì không nhìn thấy được nên Hạo Thiên cũng rất tò mò, không biết lúc đó Tử Du sẽ như thế nào, có gì đặc biệt hay không. Thứ duy nhất hắn nhận biết được là cảm giác lạnh đến thấu xương, từ lần bị đuổi ra ngoài trước đó mà thôi.
Trở về ngồi bên cạnh giếng nước, Hạo Thiên lại nghĩ về những chuyện đã xảy ra, nhất là phụ thân và mẫu thân của mình, lại có cảm giác chua xót, đau khổ kèm hối hận. Những thứ cảm xúc mà hầu như đêm nào trước khi ngủ hắn đều trải qua, cũng là động lực duy nhất khiến hắn cố gắng để thức dậy mọi ngày.
Bỗng phía ngoài tường cách đó không xa, âm thanh của vô số tiếng bước chân dồn dập thay nhau vang lên. Giật mình Hạo Thiên sững người trong giây lát rồi chạy vội vào bên trong miếu với ý định thông báo cho Tử Du. Vì hắn cảm thấy bất an, bình thường có bao giờ tụ tập đông người như vậy, huống chi bây giờ lại là ban đêm.
Vừa chạy tới trước cửa thì cảm giác lạnh thấu xương ập tới ngăn cản bước chân của hắn. Thực sự quá lạnh không thể tiến vào nên Hạo Thiên chỉ có thể đứng ở ngoài gọi vào với âm thanh vừa đủ, nhưng không thấy Tử Du trả lời.
Cúi người xuống nhặt một viên đá ném vào bên trong để tạo âm thanh, cũng là để gây sự chú ý tới nàng, chỉ tiếc là không giống như Hạo Thiên có thể ngờ tới, viên đá từ lúc rời tay hắn bay vào bên trong, xung quanh bắt đầu đông kết lại, từng lớp băng xuất hiện ở các góc cạnh của viên đá, càng bay vào phía trong lớp băng lan ra càng nhanh, chốc lát cả viên đá được bao phủ bởi lớp băng.
Khi còn cách mặt băng dưới đất tầm một bàn tay thì viên đá rơi chậm dần lại, đến khi chỉ còn tầm một nấc ngón tay, mặt băng trên sàn gạch lót của ngôi miếu vươn lên từng tia như rễ cây, ôm chầm lấy viên đá rồi giữ nó tại không trung, nhìn giống như viên đá là một phần của mặt băng vậy.
Không thấy âm thanh phát ra từ viên đá mình ném vào, Hạo Thiên sốt ruột không biết phải làm sao, lúc thì xoay đầu vào trong miếu, lúc thì lại hướng ra phía cổng. Trong khi đó, bên ngoài những tiếng bước chân của rất nhiều người đang đến gần càng làm cho hắn thêm lúng túng.
Hạo Thiên khép hai cánh cửa lại, vội vàng chạy đến cái cây to lớn cũng là duy nhất trong khuôn viên ngôi miếu, bởi vì không nhìn thấy được nên cũng không biết vị trí nào ổn thỏa nhất, hắn chỉ có thể leo càng cao càng tốt, trong lòng cầu mong không có chuyện gì. Lúc Hạo Thiên vừa mất dạng vào trong tán cây cũng là lúc chủ nhân của những bước chân vừa vào tới cổng, tầm phải ba mươi đến bốn mươi người.
Tên nào cũng khuôn mặt dữ tợn, tay cầm vũ khí, từ gậy gộc cho đến những thanh đao sáng loáng, tay còn lại thì cầm những ngọn đuốc đang cháy rừng rực.
Hàng người tách ra hai bên, lộ ra bóng dáng hai người đang đi từ từ tới trước là Viên Lục Tường, bước theo sau là Huỳnh Thanh.
Một tên từ trong đám người bước ra, đi tới gần Viên Lục Tường, tên đó cúi đầu nói.
“Công tử, chúng ta bố trí người xung quanh đây theo dõi cả ngày, xác định là cả hai người bọn chúng chưa rời đi nhất định vẫn còn ở bên trong.”
Nghe thế, Viên Lục Tường bóp chặt bàn tay, miệng gằn từng chữ một với ánh mắt đầy đường gân đỏ. “Hạo Thiên, lần này thì ngươi có chạy lên trời cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta. Ta sẽ không dễ cho ngươi được chết dễ dàng.”
Sực nhớ ra điều gì, Viên Lục Tường quay đầu lại hỏi Huỳnh Thanh.
“Chuyện ngươi nói, có chắc hay không? Yêu nữ kia chỉ sợ không đơn giản.”
“Chắc chắn, công tử yên tâm, không phải hiện tại chúng ta cùng ngồi chung một chiếc thuyền sao?” Huỳnh Thanh lạnh nhạt nói.
Nghe gã khẳng định chắc chắn như vậy cũng khiến Viên Lục Tường an tâm hơn, hắn ra hiệu cả đám người bước dần về phía trước, hướng tới hai cánh cửa đang đóng của ngôi miếu.
Đi ngang qua cái cây duy nhất tại đó, Huỳnh Thanh cảm nhận được gì, y nhíu đôi lông mày lại, nhìn lên trên. Sau đó vẻ mặt của y lại trở về bình thường như không có gì xảy ra.
Viên Lục Tường hiển nhiên không thấy được, gã đứng phía trước nhìn chằm chằm vào cánh cửa ngôi miếu. Duy nhất chỉ có tên lừng gù lần trước đến Viên Phủ cùng Huỳnh Thanh thấy được sự khác lạ từ lão đại của mình.
Tên gù ngước đầu nhìn lên cây thì thấy Hạo Thiên một tay ôm lấy thân, tay còn lại cầm một tán lá che trước người, hắn vẫn không biết mình đã bị phát hiện. Với thanh đao cầm sẵn trên tay, y định phóng thẳng nó đến chỗ Hạo Thiên thì bị một cánh tay to lớn đầy sẹo chắn lại trước mặt.
“Lão đại …” Chưa kịp dứt câu thì Huỳnh Thanh đưa tay lên miệng ra hiệu y giữ im lặng, sau đó là một cái lắc đầu.
Gã xoay người lại, thấy Viên Lục Tường vẫn đang chăm chú nhìn vào hai cái cánh cửa trước ngôi miếu, thì Huỳnh Thanh mới hạ giọng nói nhỏ với tên gù.
“Mặc kệ hắn, nếu hiện tại để tên họ Viên kia bắt được hắn trước thì chắc chắn tên Viên công tử kia sẽ không để tâm đến ả yêu nữ, mục đích của Viên Lục Tường khác với chúng ta, cứ để bọn chúng tự cắn lẫn nhau, đến khi phụ thân của y biết được con trai mình chết dưới tay cô ta thì … hắc hắc hắc.” Huỳnh Thanh nói tới đó thì dừng lại cười, ánh mắt lộ vẻ ngoan độc.
Tên gù nghe thế thì gật đầu, đi sau Huỳnh Thanh tiến về phía trước, nơi mà Viên Lục Tường vẫn đang đứng ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT