“ Hừ hừ, đau quá, hừ hừ, đợi đấy quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hừ hừ.” Tuy là nói thế nhưng trên mặt Hạo Thiên lại không có chút thù hằn nào cả, mà thay vào đó là hy vọng, có chút mừng muốn rơi nước mắt.
“ Phụ thân, mẫu thân cố gắng đợi Thiên Nhi… sớm thôi, ta sẽ đến cứu hai người.”
....
Đó cũng là một đêm mà Hạo Thiên có thể gọi là ngủ ngon. Tuy không phải giấc mơ gì đẹp, nhưng ít ra cũng không phải gặp ác mộng liên tiếp hành hạ hắn mấy đêm liền.
….
Vài hôm sau khi mà mọi vết thương trên người Hạo Thiên đã lành lặn, y vừa ngủ dậy, vươn vai rồi ra giếng nước rửa mặt thì Tử Du từ trên mái nhà nhảy xuống ngay bên cạnh hắn.
Sau vài lần giật nảy mình như tôm mắc cạn, vì kiểu xuất hiện quá bất ngờ của nàng thì hắn cũng đã quen dần, xoay người lại hắn nói. “ Cô muốn ta làm việc gì?”
Trước đó, ăn một trận đòn khiến mặt mũi Hạo Thiên sưng húp, không lâu sau nàng quay trở lại nói với hắn. “ Giúp ngươi ta đã đồng ý, nhưng có một số chuyện cần ngươi làm, đợi đến khi vết thương trên người khỏi hẳn thì ta sẽ nói.”
Tử Du bắt đầu hỏi hắn vị trí một vài địa điểm ở Thủy Thành, có chỗ Hạo Thiên biết, có mấy chỗ chưa từng đi qua, cũng như chưa từng nghe nhắc đến, vài nơi trong số đó có quán rượu, ngõ hẻm hoặc nhà dân.
“ Tốt, ta cần ngươi đi tới những nơi đó, ngay góc nhà hoặc trên tường sẽ có một ký hiệu như vầy. Tử Du nắm lấy tay hắn rồi dùng ngón trỏ vẽ loằng ngoằng trong lòng bàn tay.
Trong khi Tử Du còn đang mải vẽ vời thì Hạo Thiên lại đang cảm nhận từng ngón tay mềm mại của nàng mỗi lần da chạm da, mỗi lần Tử Du đưa ngón tay lên xuống.
“ Sao, ngươi biết không?” Đánh thức Hạo Thiên ra khỏi suy nghĩ của mình là tiếng của Tử Du, khiến hắn ấp a ấp úng, lúng túng nhớ lại những nét vẽ của nàng trước đó. Cũng may không quá lâu nên hắn vẫn còn nhớ.
“ Là chữ Hạ?”
Nàng trầm giọng. “ Ngươi nhận biết là tốt.” Tiếp đến Tử Du lấy từ trong người ra một chiếc hộp khác, tay còn lại rút thanh dao nhỏ từ bên hông ra, cắt lên đầu ngón tay, từng giọt máu đỏ rơi xuống bên trong chiếc hộp. Tử Du cảm thấy vừa đủ thì đóng chiếc hộp lại, đưa nó qua cho Hạo Thiên dặn hắn cất giữ cẩn thận trong sự ngỡ ngàng của mùi máu tanh xông vào mũi.
Màn đêm buông xuống, giữa con một con đường nhỏ là hai người đang đội chiếc nón vành trên đầu có thêm miếng vải mỏng màu đen để che bộ mặt, đang vừa đi vừa tranh cãi, cả hai là Hạo Thiên và Tử Du. Bình thường nếu có mỗi mình nàng thì chỉ việc di chuyển phía trên mái nhà vừa nhanh lại tiện. Còn bây giờ phải dẫn theo Hạo Thiên nên làm gì cũng đều không được thoải mái.
“Ta đã nói rồi, tổ phụ rất lợi hại, chỉ là một tên trúc cơ mà thôi, thì có thể làm được cái gì, tổ phụ ta có thể chấp một lần hơn mười tên như thế.”
“ Nhưng … nhưng mà chỉ sợ…”
“ Sợ cái gì?”
Thấy nàng bắt đầu nổi nóng, Hạo Thiên chuyển qua vấn đề khác. “Thế tại sao cô lại ở đây? Sao không đi cùng với tổ phụ?”
Tử Du có chút bất ngờ vì câu hỏi của Hạo Thiên, nàng trầm ngâm một lúc rồi im lặng bước vội, làm hắn phải cố gắng lắm mới đuổi theo kịp trong lòng vẫn tự hỏi. “Không lẽ ta lại nói sai cái gì?”
Một lúc sau, tại một căn nhà nhỏ, vẫn còn chút ánh sáng chập chờn le lói nơi khung cửa, đến khi chiếc bóng của thiếu phụ đến cạnh giường, đắp chăn cho một cho đứa bé đang ngủ say rồi tắt đèn, sau đó thì nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi. Lúc này bên kia đường xuất hiện hai người đang từ từ bước đến.
Đi đầu là Tử Du, nàng vòng ra bên hông nhà. Phía sau là một cái cây to lớn, cành lá xum xuê. Một cành cây to chĩa xuống đất,che hẳn một góc tường. Nàng đợi Hạo Thiên đến bên cạnh rồi tiến đến góc nhà mà cành mọc lệch đang che, vén lá ở đó lên thì lộ ra chữ “Hạ” đỏ chót to tướng, in trên những viên gạch.
“ Ngươi sờ lên xem.”
Theo lời nàng Hạo Thiên áp tay vào vị trí đó, sờ hết toàn bộ, có vẽ như chữ Hạ này được viết bởi một loại mực đặc biệt cảm giác sờ vào có phần dinh dính như keo, y xoay đầu lại hướng Tử Du mang theo chút khó hiểu.
Nàng cũng không trả lời mà rời đi, làm Hạo Thiên lại phải vội vã chạy theo.
Cứ như thế, Hạo Thiên cùng Tử Du đi qua thêm hai địa điểm khác, đều là nơi ít người chú ý, đều có chữ trên tường. Chỉ khác là chữ viết ở mỗi nơi không giống nhau. Theo thứ tự từng chữ hắn cảm nhận được mỗi lần tiếp xúc với thứ mực nhầy nhụa đấy là “Hạ - Thiên - Địa”
Sau đó Tử Du mới dặn dò hắn. “ Cứ cách hai ngày ngươi phụ trách địa điểm chữ Hạ và Thiên, còn lại thì để ta. Ngươi chỉ cần sờ lên xem trên đó chỗ nào mực bị phai đi, thì lấy chiếc hộp lúc nãy ta giao cho ngươi. Trong đó chứa mực để viết chữ. Nên nhớ kiểm tra thường xuyên, tuyệt đối không để nó phai đi quá năm ngày.”
“Ta vẫn chưa hiểu, cái này có tác dụng gì?” Hạo Thiên hỏi.
Nghĩ một lúc, Tử Du quyết định nói cho hắn. “ Đây là trận pháp.”
Thấy gương mặt tò mò của hắn, Tử Du thở dài rồi lại nói tiếp.
Trận pháp là hình thức dẫn động, điều khiển, phân bố, chuyển đổi các dạng năng lượng trong vùng của trận pháp. Trong phạm vi trận pháp bao phủ, người bày trận có thể làm một số chuyện đặc biệt bên trong trận.
Năng lượng để một trận pháp hoạt động là linh khí, ngũ hành thạch, ngũ hành công pháp hoặc pháp bảo. Đến một cấp độ cao hơn, chính bản thân trận tự hấp thu linh khí thiên địa để tự hoạt động, những trận này cực kì lợi hại. Trung tâm của trận pháp là mắt trận, có rất nhiều kiểu mắt trận khác nhau tùy theo cách bố trí của người bày traanjm nhưng quy luật chung là mắt trận mà bị hủy thì tương đương với việc trận pháp đã hỏng.
Trận pháp cũng chia ra làm vài loại.
“ Công trận dùng để tấn công kẻ địch gồm có vô vàn các kiểu tấn công khác nhau như kiếm trận, hỏa trận vân vân hay còn gọi là sát trận.”
“ Hộ trận là trận pháp tạo ra một lớp phòng ngự, tùy vào cấp độ của người bày trận và bản thân trận pháp mà khả năng phòng ngự mạnh hay yếu.”
“ Cấm trận hay còn gọi là phong ấn trận dùng để tạo cấm chế hoặc phong ấn.”
“Huyễn trận, thông thường nó có khả năng thay đổi cảnh quan xung quanh trận pháp nhằm bảo vệ hoặc dấu đi một số thứ mà người bày trận muốn. Lợi hại hơn là những huyễn trận cao cấp có thể tạo ra ảo ảnh cực kì lợi hại có thể tổn hại đến đầu óc kẻ địch. Những kẻ có khả năng bày trận như vậy cũng rất ít, ngươi nếu sau này có gặp phải thì tốt nhất nên tránh thật xa một chút kẻo chết lúc nào không biết.”
Nói đến đây nhìn mặt Hạo Thiên ngây ra, nàng lắc đầu. “Sau này ngươi tự khắc biết."
Thấy nàng không muốn nói Hạo Thiên cũng không hỏi thêm vì nãy giờ cứ như nước đổ đầu vịt, ù ù cạc cạc nghe được cái hiểu cái không. Thậm chí toàn là những thứ mới nghe qua lần đầu.
“Vậy trận pháp ở đây là loại nào, có tác dụng gì?”
“Ta không biết.”
Nghe câu trả lời ngắn gọn của nàng, Hạo Thiên bày ra bộ mặt chưng hửng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT