Lúc này Hạo Thiên vẫn còn đang bỡ ngỡ thì nhận được một tràng vô số thứ ném tới đập vào người hắn. Hắn đưa một tay lên che trước mặt vừa đúng lúc một viên đá sắc cạnh lao đến va vào lòng bàn tay đấy, đập cả mặt bên kia bàn tay vào mặt y, cú va chạm đó khiến lòng bàn tay Hạo Thiên toác cả da, những dòng máu đỏ từ đó bắt đầu chảy ra.
Thậm chí những quả trứng ung bay thẳng mặt Hạo Thiên, khiến nó vỡ ra làm một phần dịch nhầy chui vào mũi, miệng. Một cảm giác khó chịu cùng mùi hôi thối xông lên đến đầu.
Cố gắng gượng úp người lại, nôn ọe ra hết phần dịch của trứng ung, mặt Hạo Thiên tái xanh lại. Y nằm xuống đường co người lại, đưa hai tay lên để bảo vệ đầu hy vọng mọi thứ sẽ chóng qua. Những vết thương cũ từ hai ngày trước hiện tại sưng tấy lên, bắt đầu rỉ máu. Máu đỏ tràn ra ướt hết cả người, lan đến những viên đá lót đường dưới người hắn.
Phía bên kia đường trong một con hẻm, Viên Lục Tường đứng quan sát toàn cảnh xảy ra, miệng mở một nụ cười. “ Lần trước may mắn có Bạch Tư Thành, để xem lần này ai có thể giúp ngươi.”
Hạo Thiên hiện tại sắp chịu hết nổi, vết thương cũ kèm thương tích mới khiến hắn đau đớn cực độ. Khi đã đến giới hạn chịu đựng của bản thân, đến lúc tưởng chừng như buông xuôi thì mọi thứ dường như dừng lại, không còn cảm nhận được những đồ vật lúc nãy bay tới, thay vào đó là âm thanh gạch đá rơi xuống đất.
Đứng trước mặt hắn là thân ảnh của nàng, cũng là nữ nhân bí ẩn trong ngôi miếu. Lúc này nếu có thể mở mắt ra nhìn được, thì nhất định Hạo Thiên sẽ hết cả hồn vì khung cảnh phía trước.
Toàn bộ gạch đá, trứng ung bay đến đều không chạm được tới người nàng, cách nàng năm bước chân toàn bộ mọi thứ dường như bị một bức tường vô hình chặn lại, toàn bộ gạch đá rơi đầy trên đất. Thay vào những tiếng la ó, hô hào trước đó, thì bây giờ toàn bộ là một sự im lặng đáng sợ.
Có người thì ngây ngốc vì chuyện kỳ lạ trước mặt, có người thì cảm thấy sợ nên lùi dần về sau. Bỗng trong đám đông có người nói. “Ta… ta nhớ ra rồi, đó là yêu nữ trong ngôi miếu đổ nát.”
Sau câu nói đó, gần như toàn bộ số người có mặt ở đó mặt biến sắc đầy vẻ hoảng sợ, tiếp theo có người còn lập tức quay lưng chạy đi. Có vài người chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy những người khác rời đi, cũng hiểu có chuyện không ổn liền đi theo đám đông.
Trong phút chốc, toàn bộ con đường vắng tanh không một bóng người. Nàng xoay người lại nhìn Hạo Thiên, cả người cong lại hai tay ôm lấy đầu, cả người vì những cơn đau nên run lẩy bẩy, máu tươi tràn ra đường hết sức thảm hại.
Bỗng hắn cảm nhận được mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa, tiếp đó là cánh tay nhỏ nhắn luồn qua người rồi nâng hắn lên, dìu từng bước một…
Nàng nhẹ nhàng đặt Hạo Thiên xuống cái góc nhỏ quen thuộc trong ngôi miếu. Có lẽ vì di chuyển hoặc cũng có thể vì vết thương quá nặng, vừa nằm xuống, y liền ho sặc sụa, theo cùng cơn ho là những búng máu đỏ tươi.
“Tốt nhất ngươi đừng ra ngoài.”
Dứt lời nàng xoay người rời đi.
Hiện tại tình trạng của Hạo Thiên đã rất bết bát nhưng y vẫn cố gượng dậy, hướng về nàng. “ Cảm ơn.”
Đi được vài bước, nàng đứng lại lên tiếng thêm lần nữa.
“Gọi ta là Tử Du.”
“Tử Du, tên thật đẹp.” Hạo Thiên nghĩ thầm.
Đó cũng là thứ cuối cùng còn sót lại trong ý thức của Hạo Thiên, trước khi hắn bất tỉnh.
Đêm xuống, tiếng xào xạc phát ra từ những chiếc lá đang cuộn tròn trên con đường vắng hoe mỗi khi gió thổi qua. Trên mái nhà, một bóng đen đang di chuyển liên tục, lâu lâu lại nhảy xuống phía dưới đường, bên cạnh tường của một ngôi nhà nhỏ giống như đang kiểm tra cái gì.
Trong chốc lát, thân ảnh đó dựa tường nhảy lên phía trên, lại tiếp tục di chuyển giữa các mái nhà.
Đến một con đường nhỏ, phía bên dưới là một hàng cháo phục vụ cho khách đêm khuya, nhưng có vẻ như hôm nay hơi vắng nên chủ quán đang ngồi trên ghế mặt mơ màng, đôi mắt thì nhắm như đang ngủ gục.
Bóng đen ấy nhảy từ trên mái nhà đáp xuống đất cách đó hơn mười bước chân, không gây tiếng động nào y hệt như mấy con mèo. Bóng đen ấy đứng lên, từng bước nhẹ tiến đến hàng cháo, dưới ánh sáng lập lòe của chiếc nến, giống như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào bởi những cơn gió nhẹ thổi qua.
Dưới ánh sáng nhỏ bé ấy thân ảnh kia dần lộ diện trong màn đêm. Từ cái sống mũi cao, đôi mắt to long lanh đến cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào, điểm trên khuôn mặt trái xoan cùng làn da mịn màng có chút hồng ở hai gò má, nếu có thể xóa đi vài vết bẩn trên mặt thì có thể xem như là một mỹ nhân hoa phải nhường trăng phải thẹn.
Nàng là thiếu nữ trong ngôi miếu… Tử Du.
Tử Du nhẹ nhàng chọn trong chồng bát(tô) đang xếp đều lên nhau, lấy ra hai cái, múc từng muỗng cháo cho vào tô động tác nhanh nhẹn, thành thạo giống như làm rất nhiều lần vậy. Sau đó cho cả hai tô đầy cháo vào trong cái Luông (giống cà mèn có cả nắp) được làm từ một loại lá bện chặt vào nhau thành từng sợi dây rất chắc.
Tử Du đặt vài xu tiền trong chồng bát(tô) rồi xoay người rời đi. Một lúc sau nàng trở về cái miếu đổ nát quen thuộc. Bước vào trong, nàng nhìn vào góc nhỏ, có một người đang nằm đó. Từng bước tiến tới gần, lấy hai tô cháo ra khỏi cái luông, rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất bên cạnh Hạo Thiên.
Thấy Hạo Thiên thở hổn hển, gấp gáp Tử Du đưa bàn tay lên trán hắn, cảm nhận được độ nóng bất thường. “Hắn phát sốt rồi.”
Trong đôi mắt to lẫn khuôn mặt của Tử Du hiện đầy vẻ bối rối, bởi vì nàng chưa bao giờ biết cách chăm sóc người bệnh, cũng không biết phải làm gì, hay kiếm đâu ra thầy thuốc giờ này.
Còn đang không biết phải làm sao, thì bất chợt Hạo Thiên đưa tay lên nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Tử Du giật mình không nghĩ đến hành động của Hạo Thiên, theo phản xạ nàng đưa tay còn lại xuống bên hông, rút ra một thanh tiểu đao. Nàng đang định đâm xuống thì nghe giọng thều thào của hắn. “Mẫu thân, đừng đi…Thiên nhi sợ… ở đây tối lắm.”
Tử Du nhíu mày, bởi vì nàng không biết hành xử sao cho phải, nghĩ được một lúc lại hạ thanh tiểu đao xuống, đặt lại chỗ cũ. Nàng ngồi xuống dựa vào tường nhìn Hạo Thiên rồi thở dài. Trên mặt vẻ bối rối vẫn còn đó, ngoài ra còn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Tử Du chăm chú nhìn hắn thật lâu, xác định thật sự Hạo Thiên đã ngủ, nàng nhẹ nhàng rút tay về một cách thật chậm rãi, từ từ đứng dần lên. Đến khi sắp rút được tay về thì đôi lông mày của hắn nhăn lại. Tay Hạo Thiên cầm chặt lấy cổ tay của nàng, khiến Tử Du không biết nói gì hơn là phải bỏ đi ý định của mình, mang theo chút khó chịu trong lòng lại phải ngồi xuống lần nữa.
Nếu không phải Tử Du biết hắn bệnh thì còn đang cho rằng Hạo Thiên giở trò với mình. Lúc nàng ngồi xuống, đôi lông mày hắn lại giãn ra như bình thường.
Lại một lần nữa nàng giơ cao cánh tay lên thì Hạo Thiên lại cũng giống trước đó, Tử Du hạ tay xuống khuôn mặt hắn lại giãn ra … Trên mặt nàng bỗng nở một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng, mất đi vẻ bối rối ban đầu, thay vào đó là tò mò, thích thú lại có chút tinh nghịch.
Nàng liên tục nâng tay lên hạ xuống, nhìn vào biểu hiện trên mặt của Hạo Thiên mà cười khúc khích…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT