Trên người Cảnh Lâm đi một đôi ủng đi mưa bằng nhựa, mặc vào một bộ quần áo mưa Triệu Thừa Hoài tìm cho cậu, cầm dây thừng buộc chặt cổ tay áo, ống quần các thứ, đảm bảo không có bất cứ con côn trùng nào có thể chui lọt.
Đến nhà Mã Nhân Thiện, mọi người hầu như đã tập trung đông đủ, không nghĩ tới nữ sinh Nghiêm Lộ cũng đến, cũng giống như anh trai nàng, đều trang bị gần giống như đám Cảnh Lâm.
Nghiêm Lộ tuy từ nhỏ sinh hoạt trong điều kiện rất tốt, nhưng cũng không phải đóa hoa trồng trong nhà ấm một đụng chạm là tan vỡ cái gì, đặc biệt là hoàn cảnh bây giờ, nhanh chóng rèn luyện thích ứng đối với nàng mới là điều tốt nhất. Vì thế Nghiêm Lộ nói muốn đi, Nghiêm Phi liền đồng ý, cha Nghiêm mẹ Nghiêm cũng không ngăn cản.
Cảnh Lâm đối với hành động này rất tán đồng, mà ánh mắt Triệu Chí Văn nhìn Nghiêm Lộ càng thêm sáng lấp lánh.
Sau cơn mưa trời quang mây tạnh, bụi cỏ ven đường còn dính những giọt nước, người trong thôn đã lâu mới thấy đường xi măng bị nước mưa làm ẩm ướt. Một nhóm mười sáu người bọn cậu, trong tay tất cả đều cầm xẻng sắt, cuốc sắt, các loại công cụ công kích phòng thân có thể tách ra cự ly, cả đoàn hướng về phía vườn rau nhà Lưu Tố Cầm, trong tay thôn trưởng Mã Nhân Thiện con cầm một túi nilon, đựng một chút cơm buổi trưa nhà bọn họ ăn còn thừa, còn cố ý thả thêm mấy cái kẹo hoa quả trộn lẫnvào.
Đến vườn rau, một mảng rau muống nhà Lưu Tố Cầm đã bị giẫm đạp không còn hình dáng gì, chung quanh bùn dính lầy lội, có thật nhiều dấu chân ngang dọc mất trật tự, từ đó có thể nhìn ra sự hoảng loạn trước đó của Mã Tiểu Mai cùng Mã Tiểu Viễn.
Mọi người đang đi một vòng quanh đất trồng rau, không thấy được thứ gì đen như mực, cũng không phát hiện ra ổ kiến.
Lúc này cơm thừa Mã Nhân Thiện mang đến phát huy tác dụng, ông đổ hỗn hợp cơm thừa kẹo cứng lên một khoảng đất trống nhỏ, sau đó gọi toàn bộ mọi người trốn đằng sau dàn dưa chuột, tất cả đều thả nhẹ hô hấp nhìn chăm chú bên kia cùng với xung quanh.
Đợi sắp đến nửa giờ rồi, đúng thời điểm không ít người đã cảm thấy mất kiên nhẫn, đất trồng rau phía trước bỗng nhiên vang lên thanh âm tất tất tốt tốt. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh, lần thứ hai đem tầm mắt đặt lên khối đất trống đổ cơm thừa ra, chỉ thấy quả thực như lời Mã Tiểu Mai nói, có vài con kiến đen to như ngón tay của người trưởng thành đang đung đưa cái râu trên đỉnh đầu nhanh chóng bò hướng chỗ cơm thừa kia.
Con kiến xuất hiện, có người lộ ra e sợ, có người muốn lập tức xông ra đem những con kiến này giết chết. Cảnh Lâm nhấc tay ra hiệu mọi người bình tĩnh đừng nóng vội, chờ mấy con kiến đó bắt đầu mang theo thức ăn rời đi, Cảnh Lâm cũng làm mọi người đừng nhúc nhích.
Xuất hiện tổng cộng năm con kiến, thế nhưng ai biết chỗ khác còn có kiến độc lớn như vậy không, chúng nó chuyển đồ ăn về, thế nào cũng phải có một cái ổ để tích đồ, vì thế tiêu diệt mấy con kiến này là chuyện thứ yếu, phải hủy diệt chúng cùng với tổ của chúng mới là việc mấu chốt nhất.
Cảnh Lâm đi ra ngoài trước tiên, Nghiêm Phi theo sát phía sau, sau đó là Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn, cuối cùng mới là những người khác trong thôn. Bọn cậu theo sau từ một khoảng cách rất xa, thì thấy kiến độc bò vào ruộng đất một bên rãnh nước, không thấy đi ra ngoài nữa.
Nhìn bộ dáng tựa hồ tổ của chúng nó chính ở trong rãnh nước rồi!
Đoàn người bước gấp, rất nhanh đi tới địa phương kiến độc biến mất. Chỉ thấy bên trong rãnh nước không sâu lắm, nơi cách mặt nước chừng 20 cm có một cái tổ kiến, cửa động rộng chừng hai ngón tay chập lại, phụ cận có dấu vết bò sát, còn rải rác rơi mấy hạt cơm nữa.
"Chính là chỗ này rồi."
Nghiêm Lộ khí lực lớn, vì thế Nghiêm Phi đành phải trực tiếp ra hiệu Nghiêm Lộ đi tới, để nàng đào ra cửa động. Mà những người khác thì bày ra tư thế trận địa phòng bị sẵn sàng, nắm chặt công cụ trong tay.
Nghiêm Lộ tay cầm cuốc, đối với cửa động bổ xuống một cuốc, bùn đất ướt mềm bị xới ra hơn phân nửa, chờ lúc thu lại cái cuộc, thì nhìn thấy vẫn chỉ là đường dẫn nằm ngang vào tổ, xem ra cái tổ kiến này tương đối sâu.
Muốn tiếp tục đào sâu vào bên trong, phải khoét xuống bờ ruộng một chút. Nghiêm Lộ cũng không để những người khác động thủ, hai ba lần liền đem bùn đất mặt trên bờ ruộng san bằng. Nhưng khi nàng lần thứ hai quay về đào chỗ cửa động, đào tới lần thứ ba, thứ bốn, thì cái cuốc như bị đập vào tảng đá, truyền đến một tiếng "Keng" khiến người nghe ghê cả răng, nương theo đó còn có tiếng động vật kêu "Chi chi".
Đến rồi! Mọi người càng căng thẳng hơn, nhìn chằm chằm vào cửa động nho nhỏ này.
Cái cuốc dời ra, bùn đất bị xới lên lộ ra một con kiến to lớn bị cái cuốc lấy đi một nửa thân thể. Cùng lúc đó, lại có mấy con kiến nhanh chóng bò ra ngoài từ cửa động, xông thẳng tới Nghiêm Lộ đứng gần nhất.
Nghiêm Lộ cũng không sợ, một tay cầm cuốc liền nhảy sang bên khác rãnh nước. Con kiến độc đuổi theo đầu tiên kia kêu "Chi chi" hai tiếng, tựa hồ phi thường phẫn nộ, xoay người lại lại bò hướng về phía Nghiêm Lộ. Mà tại lúc này, các thôn dân chờ đợi đã lâu bên cạnh, từ sớm vung lên công cụ trên tay bắt đầu công kích.
Nghiêm Phi đập xuống một cái xẻng, cứng rắn đến mức cảm giác như mình đập phải tảng đá, tay bị chấn động đến mức tê rần, nhưng mà trớ trêu thay con kiến dưới cái xẻng cũng không có chết, một bên tức giận kêu một bên liều mạng giãy giụa, chỉ một chốc nữa thôi là có thể chui ra từ dưới cái xẻng, Cảnh Lâm tay nhanh mắt lẹ nện một cái cuốc lên trên cái xẻng.
Nghiêm Phi cảm giác bên dưới ngừng lại một chút lại giãy giụa tiếp, lập tức hô với Cảnh Lâm: "Lại lần nữa!"
Cảnh Lâm không dừng lại động tác, nện mấy lần liền xuống cái xẻng, cứ như thế mà con kiến độc kia còn chưa có chết, vẫn kêu "Chi chi", nhưng cường độ giãy giụa đã càng ngày càng nhỏ.
Những thôn dân một bên khác, mới bắt đầu bởi vì tốc độ kiến độc quá nhanh, kinh hoảng một lát, vài người suýt chút nữa bị đuổi kịp. Sau đó học theo bọn cậu, bởi vì diện tích công kích của cái cuốc bé, nên ai cầm trong tay cái xẻng liền học theo Nghiêm Phi và Cảnh Lâm, cùng phối hợp với những người mang cuốc. Một người bị đuổi theo, liền né ra một khoảng, một người khác cầm xẻng đập xuống, người còn lại dùng cuốc nện lên trên, mặc kệ xác ngoài của chúng nó có cứng rắn hơn nữa cũng không đỡ được lực mạnh liên tiếp như vậy.
Chờ sau khi bốn con kiến độc chạy ra đều bị đặt dưới cái xẻng, Nghiêm Lộ dùng cái cuốc câu ra một nửa đoạn kiến độc bị nàng chặt đôi, ấy thế mà râu của con kiến đó vẫn còn đang động đậy, còn sót lại một hơi thở, mà Nghiêm Lộ cũng phát hiện, cái lưỡi cuốc trên tay nàng thiếu mất một khối!
"Thứ đó còn được coi là con kiến sao?" Nghiêm Lộ cảm thấy thế giới này đều khó mà tin được rồi.
Mọi người thấy cái lưỡi cuốc thiếu mất một khối, cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Nghiêm Phi nhìn một chút nửa con kiến bị Nghiêm Lộ lôi ra ngoài, phát hiện một cái cuốc của Nghiêm Lộ vừa vặn chặt đứt tại nơi liên tiếp giữa phần bụng và phần ngực của con kiến độc, xem ra nơi đó là địa phương yếu ớt nhất của chúng nó, y ra hiệu Cảnh Lâm dời đi cái cuốc ở mặt trên, cũng đem cái xẻng của mình bỏ ra, sau đó dựng thẳng cái xẻng lên, đâm thẳng xuống người con kiến độc trên mặt đất còn muốn bò dậy, làm liên tiếp mấy lần liền, rốt cục đem con kiến độc cắt làm đôi.
Những người khác liên tiếp noi theo, cuối cùng, năm con kiến đều bị tiêu diệt hết.
Sau đó, Nghiêm Phi dọc theo cái ổ kiến kia tiếp tục đào, tổ rất sâu, cuối cùng đào ra một con có hình thể lớn hơn chút, bộ dạng như một con sâu thịt, hẳn là kiến chúa rồi.
Một nhóm người phụ trách tiêu diệt kiến chúa đẻ trứng, nhóm còn lại đào ra trứng kiến.
Những quả trứng kiến kia có kích cỡ bằng đầu ngón tay cái người lớn, tròn vo, màu trắng gần như trong suốt, rải rác trong đất bùn, số lượng không ít.
Mọi người thấy nhiều trứng kiến như vậy, trong lòng đều rùng mình một cái, này nếu mà ấp ra, thì phải đáng sợ đến mức nào. Mã Nhân Thiện giơ lên cái cuốc vừa muốn đem đám trứng kiến đập nát, thì một người đàn ông trung niên trong thôn vội vàng đi ra ngăn cản, cởi áo sơ mi của mình đem những quả trứng kiến đặt vào bên trong, miệng cười ha hả nói: "Chớ lãng phí, vị trứng kiến rán ăn khá là ngon đấy."
Người này họ Trương, bởi vì thích ăn, nên được đặt biệt danh là Trương miệng rộng.
Có người nói: "Con kiến độc như thế, ngươi không sợ ăn bị độc chết sao?"
Động tác trên tay Trương miệng rộng không ngừng lại, nghe vậy không thèm để ý nói: "Có vấn đề gì chứ, lúc về đưa mấy quả cho gà nhà ta ăn, gà không chết ta sẽ không chết."
Mọi người nghe vậy, không yên tâm cũng chỉ có thể tùy ông ta.
Giải quyết vài con kiến độc này, Mã Nhân Thiện còn không quá yên tâm, hướng mọi người nói: "Ngày mai mọi người dậy sớm một chút, hai người một tổ, ở trong đất ruộng trồng rau tìm kiếm một hồi, xem có còn tổ kiến nào nữa không, thấy thì đánh ký hiệu lại, sau đó cùng tập hợp đến giải quyết."
Vì sự an toàn của mình và người nhà, mọi người đều đáp ứng.
Đi về nhà Triệu Chí Văn nhận lại Nhạc Nhạc, đến thời điểm tách ra, Nghiêm Phi nói với Cảnh Lâm: "Ngày mai hai chúng ta một tổ đi, anh sẽ đến tìm em."
Cảnh Lâm sững sờ, nhìn về phía Triệu Chí Văn, ý của cậu là nếu hai người một tổ thì nhất định cậu sẽ chung tổ với Triệu Chí Văn, dù sao hai người bọn cậu cũng là anh em, khá quen thuộc.
Triệu Chí Văn tại thời điểm Cảnh Lâm nhìn sang liền bước một bước cọ sang bên chỗ Nghiêm Lộ, cười nói: "Vậy tớ cùng một tổ với Lộ Lộ."
Nghiêm Lộ cười như không cười nhìn Triệu Chí Văn một cái, gật đầu, không từ chối.
Nghiêm Phi liếc mắt nhìn một cái, không nói gì. Từ đêm mẹ hắn nói chuyện thật vui vẻ với mẹ Chu nhà y, y liền nhìn ra mẹ hắn có ý tứ muốn tìm đối tượng cho Nghiêm Lộ, đối tượng tác hợp chính là Triệu Chí Văn. Tuy y nhìn tên nhóc Triệu Chí Văn này cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng đối phương đúng là lớn lên cũng khá ổn, danh tiếng người một nhà tại trong thôn cũng rất tốt, quan trọng nhất là, y nhìn ra em gái y đối với sự ân cần hai ngày nay của Triệu Chí Văn không có biểu hiện phản cảm, vì vậy cũng mặc kệ.
Cảnh Lâm vừa nhìn bộ dáng Triệu Chí Văn cọ về phía bên người Nghiêm Lộ, trong nháy mắt phản ứng lại liền hiểu Triệu Chí Văn đây là coi trọng Nghiêm Lộ, liền không tiện quấy rầy anh em đi theo đuổi cô nương nhà người ta, đối Nghiêm Phi gật gật đầu nói: "Được, ngày mai tôi ở nhà chờ anh."
Nghiêm Phi lập tức tâm tình cực tốt nở nụ cười, thuận tiện xoa nhẹ đầu Nhạc Nhạc hai cái, đối Cảnh Lâm nói hẹn gặp lại, cùng Nghiêm Lộ đi về phía nhà mình. Cảnh Lâm bị nụ người Nghiêm Phi làm chói mắt một hồi, sau đó lấy lại tinh thần cũng nói hẹn gặp lại với gia đình Triệu Chí Văn, mang theo Nhạc Nhạc về nhà.
Về đến nhà, thừa dịp sắc trời còn chưa tối, cách lúc ăn cơm còn có một chút thời gian, Cảnh Lâm lấy ra sách trận pháp nhìn một lần, ở bên trong tìm một loại Huyễn trận cấp thấp nghiên cứu một lúc, sau đó lấy công cụ ra bắt đầu vẽ bùa.
Loại Huyễn trận cấp thấp này đối với người không gây nên tác dụng gì, chủ yếu phòng chính là những con động vật côn trùng như kiến độc bị đánh chết ngày hôm nay thôi, còn có rắn chuột các kiểu nữa, khiến chúng nó một khi tiến vào trận pháp là không thoát ra được, giống như quỷ chàng tường chuyển loạn tại một chỗ.
Bùa rất nhanh vẽ xong, Cảnh Lâm đi chỉnh một vòng vòng quanh tòa nhà lầu nhỏ của mình, bỏ ra nửa giờ tính toán các trận điểm cùng mắt trận, đem lá bùa bọc kĩ lại, sau đó bố trí Tỏa Linh trận. Bố trí xong hai cái trận pháp, trời cũng tối, Cảnh Lâm cũng sắp mệt tới mức tê liệt, dù sao cậu bày trận pháp còn phải nhảy nhót các kiểu, liền vẫn nhảy hơn một giờ, cho dù thể lực tốt cũng không chịu nổi dằn vặt như vậy.
Buổi tối đun một nồi mì trứng gà cà chua, nguyên liệu nấu ăn vẫn được lấy từ nhà Triệu Chí Văn, Cảnh Lâm chung quy không muốn phiền phức bọn họ, thế nhưng hai cụ vẫn nói cậu ăn hay không không liên quan, Nhạc Nhạc ăn là được a. Vì vậy Cảnh Lâm chỉ có thể mặt dày tiếp tục nhận, lúc ăn cơm Cảnh Lâm nghĩ ngày mai nhất định phải trồng cải thảo xuống, còn đi bố trí Tỏa Linh trận và Huyễn trận cho nhà Triệu Chí Văn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT